Trích Tinh

Chương 52 (chưa beta)

Edit: Lùn

Về sau Kỷ Chi Nam đỏ mặt cân nhắc, cho dù cậu muốn sinh ra hảo cảm với Tùy Ý, cũng là một chuyện thập phần khó khăn a.

Trong "Dạ tấu", em trai cảnh sát cắn Diêm Xuyên không buông, Diêm Xuyên chỉ muốn gϊếŧ chết hắn ta. Trong hiện thực càng đừng nói, Tùy Ý vào tổ còn chưa được mấy ngày, cậu bé Ninh Lan của cậu ấy đã lén lút đi theo, một buổi tối khi kết thúc công việc trở về, không khéo để Kỷ Chi Nam đυ.ng phải.

Cậu cảm thấy Ninh Lan cố ý, lúc đóng cửa nhìn ánh mắt cậu ta mang theo đắc ý trần trụi.

Kỷ Chi Nam là tiền bối lớn tuổi, tự nhiên sẽ không để ở trong lòng. Bất quá vẫn là ở trong lòng hung hăng cắn một ngụm, hừ, rắm thối ấu trĩ!

Ngày hôm sau là thời gian nghỉ ngơi, nhìn Lily cầm điện thoại di động chụp Tùy Ý cách đó không xa, Kỷ Chi Nam liếc mắt nhìn cô: "Đẹp như vậy sao? ”

Lily gật đầu: "Ừm, nếu ở trường, tôi nhất định buông khuôn mặt già nua điên cuồng theo đuổi cậu ấy! ”

Kỷ Chi Nam khinh thường, còn không đẹp bằng fan nam nào đó.

Lily quay xong lại đổi khuôn mặt, nghiêm túc nói: " Kỷ lão sư yên tâm, tôi chỉ là nghiện nhan sắc của cậu ấy, không có hứng thú đối với loại người đàn ông ăn bát nhìn trong nồi này. ”

Kỷ Chi Nam: ". . . Ai là nồi bát?

Buổi tối xuống lầu chạy vài vòng, trở về liền thấy "bát" ngồi xổm ở góc dưới lầu khách sạn.

Kỷ Chi Nam đi ngang qua Ninh Lan, coi như không thấy cậu ta chỉ mặc áo vest và dép lê, nghĩ thầm không hồng cũng có lợi, khẩu trang cũng không cần đeo, không sợ bị người ta vây đuổi chặn lại.

Khi anh lục soát bách khoa toàn thư Baidu, thuận tiện liếc mắt nhìn tin tức nhóm của bọn họ, điều đầu tiên chính là Ninh Lan khi dễ đồng đội, khắp nơi tranh giành tài nguyên, khiến cho độ hảo cảm của người hâm mộ đối với cậu ta giảm xuống, thậm chí còn khiến cậu ta ra khỏi nhóm, ngược lại phù hợp với phong độ nghèo túng hiện tại của cậu ta.

"Này." Ninh Lan gọi cậu lại.

Kỷ Chi Nam dừng bước. Rắm thối không biết lễ phép.

"Anh không được phép thích cậu ấy, cậu ấy là của tôi." Ninh Lan nói.

Kỷ Chi Nam sắp bị đứa nhỏ bị hại hoang tưởng nghiêm trọng chọc cười, nhìn y phục của cậu ta không che hết thân còn ngẩng đầu, nhịn lại nhịn, bỏ lại một câu: "Vẫn là quản tốt chính mình đi. ”

Trở lại phòng, ngã nhào xuống giường, Kỷ Chi Nam lại ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu đột nhiên chui vào một ít suy nghĩ đã lâu.

Thật ra cậu biết rõ nguyên nhân mình nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ Ninh Lan.

Cậu cảm thấy Ninh Lan kiếp này có chút giống cậu kiếp trước, cố chấp anh dũng, phá vỡ bức tường phía nam cũng không biết quay đầu lại. Điểm khác có lẽ chính là Ninh Lan chủ động và cấp tiến hơn, mà mình chỉ biết yên lặng trả giá, im lặng chờ đợi đi.

Nghĩ tới đây, trái tim không khỏi buồn bực. Kỷ Chi Nam tắm rửa xong nhìn thấy cuộc điện thoại nhỡ Tần Ngụy Vũ gọi, bĩu môi không cao hứng trở về, trực tiếp ngủ.

Ngày hôm sau mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Tần Ngụy Vũ: [Ngủ chưa? Nhớ ăn sáng. Hôm nay sẽ bận, buổi tối lại gọi điện thoại】

Có vẻ như không có gì tức giận. Tần Ngụy Vũ hiện tại đối mặt với sự tùy hứng ngẫu nhiên của cậu, tựa hồ có thể toàn bộ bao dung tiếp nhận.

Kỷ Chi Nam hưởng thụ sự quan tâm chiếu cố của hắn, kỳ thật cũng không phải yên tâm thoải mái. Cho đến bây giờ, vẫn không thể tránh khỏi sẽ nghĩ, hắn đối với mình đến tột cùng là áy náy nhiều hơn một chút, hay là thích nhiều hơn một chút?

Kiếp trước khi cậu ngoài ý muốn qua đời, Tần Ngụy Vũ còn sống, như vậy hắn tất nhiên biết vì sao mình mất mạng.

Mà đời này đã vội vàng qua hơn nửa năm, hai người cũng chưa từng nhắc tới chuyện kia, giống như là ước định, hoặc là tâm chiếu không nói ra, vi diệu duy trì một loại cân bằng nào đó.

Ăn điểm tâm xong, Kỷ Chi Nam ngồi trong phòng nghỉ luyện lời thoại.

"Cậu cho rằng quá khứ thì qua rồi sao? Một câu nói nhẹ nhàng, một giọt nước mắt giả, có thể làm cho nó biến mất trong không khí? Đừng mơ, ngay cả khi núi và sông tan chảy, mặt trời thay đổi, nó vẫn còn trong trái tim tôi, mỗi khi tôi chạm vào nó, sẽ chảy ra máu tươi.”

Đây là một đoạn độc thoại nội tâm gần cuối phim Diêm Xuyên, thanh niên trầm mặc này, thẳng đến cuối cùng mới lộ ra một chút cảm xúc giống như người bình thường.

Kỷ Chi Nam vì hiểu nhân vật, thường xuyên nghiên cứu mấy đoạn này. Lại đọc một lần nữa, cậu tự giễu nghĩ, Diêm Xuyên dũng cảm hơn cậu nhiều, ít nhất cậu không dám chủ động chạm vào thứ gì đó đâm vào trong lòng, trốn thật xa, chờ đợi nó bị bụi bặm chôn vùi.

Vấn đề giữa cậu và Tần Ngụy Vũ, căn bản không phải  là tin hay không tin, mà là dám hay không dám.

Giữa tháng bảy buổi chiều vô cùng oi bức, đoàn làm phim kéo mấy xe nước đá, vẫn không phai nhạt khô khan đầy người.

Kỷ Chi Nam xem như là một trong những diễn viên có vị trí tương đối quan trọng. Buổi chiều phân đoạn này rất quan trọng, thiếu niên Diêm Xuyên ở trong căn phòng cho thuê chật hẹp đóng cửa cắt đứt thi thể mẹ, sau đó chống chọi với ánh mặt trời chói chang, từng túi từng túi ném vào thùng rác và mương nước bên cạnh nhà gỗ, đây là một màn trọng yếu thay đổi tâm tính của Diêm Xuyên, không có lời thoại, lại càng khó nắm bắt trạng thái cùng cảm xúc.

Hôm qua đạo diễn còn nói bộ phim này có thể đoạt giải hay không thì phải xem đoạn này, Kỷ Chi Nam biết trong lời nói có thành phần đùa giỡn, nhưng bây giờ nhìn xem, đạo diễn ăn cơm xong liền thỉnh thoảng đến giữa sân quan sát mặt trời, đùa nghịch ống kính, thái độ nghiêm túc khiến mọi người xung quanh cũng khẩn trương theo.

Kỷ Chi Nam buông kịch bản xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu ủ cảm xúc, để cho mình toàn tâm toàn ý vào cốt truyện.

Bốn phía vốn không có tiếng người, chỉ có hai tiểu ca mang nước nói chuyện với giọng nói thô lỗ.

"A, động tác nhanh nhẹn một chút, đưa xong những thứ này tôi muốn đi thành phố một chuyến."

"Làm gì đi? Đợi lát nữa còn có việc. ”

"Không làm nữa, thúc tôi ở Hoa Thịnh bên kia có chuyện, nghe nói đều xuất động đặc cảnh, tôi phải đi xem một chút."

Nghe được hai chữ "Hoa Thịnh", Kỷ Chi Nam cơ hồ lập tức mở mắt ra.

"Hoa Thịnh? Làm bất động sản à, có chuyện gì vậy? ”

"Sa thải nhân viên, nhân viên cũ bao nhiêu năm nói sa thải liền sa thải, bồi thường không chiếm được, có thể không náo loạn sao?"

"Không phải là một công ty niêm yết? Không thể đủ khả năng để nuôi bao nhiêu nhân viên? ”

"Nói là đổi thành tân lão bản, tân quan nhậm chức, muốn làm ra chút thành tích đi..."

Nội dung phía sau Kỷ Chi Nam không nghe vào, cậu đứng lên, ném kịch bản đi ra ngoài.

Lily ngồi bên cạnh chợp mắt nghe thấy tỉnh lại, nhìn Kỷ Chi Nam đi về hướng không đúng, lau nước miếng đuổi theo hỏi: " Kỷ lão sư, ngài đi đâu vậy? ”

Kỷ Chi Nam nghe thấy âm thanh đột nhiên dừng lại, nói với Lily: "Giúp tôi nói với đạo diễn một tiếng, xin nghỉ. ”

Lily không hiểu tại sao: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đang tốt đột nhiên muốn xin nghỉ… Bộ phim này đã chuẩn bị tốt một thời gian dài, đạo diễn sợ là sẽ không đồng ý..."

Kỷ Chi Nam hoảng hốt gật đầu: "Đúng, đúng, tôi đi nói với ông ấy. ”

Nói xong liền chạy vào trong phòng. Dưới chân cậu nhũn ra, tầm mắt cũng không tìm được điểm rơi, cả người hồn du thiên ngoại, đυ.ng phải Tùy Ý từ bên trong đi ra, thân thể ngửa ra sau, suýt nữa té ngã.

Tùy Ý nắm lấy cánh tay cậu đỡ cậu đứng vững, nhìn ra sắc mặt vậu không đúng, hỏi: "Anh có chuyện gì vậy?" ”

Kỷ Chi Nam lướt qua cậu ấy đi vào, đề nghị đạo diễn xin nghỉ nửa ngày, nam số 1 xin nghỉ ở thời điểm khó của một bộ phim lớn, mặt đạo diễn nhất thời liền đen kịt, vỗ bàn hỏi cậu nguyên nhân.

"Tôi... Tôi, Hoa Thịnh bên kia xảy ra chuyện, bằng hữu ở bên kia, tôi muốn đi qua… quq nhìn xem. "Kỷ Chi Nam hô hấp hỗn loạn, một câu đơn giản, thiếu chút nữa không thể nói rõ ràng.

Hoa Thịnh bên kia từ sáng sớm đã có người gây sự, bởi vì danh tiếng trong ngành vang dội, đã ồn ào huyên náo trên Weibo. Lúc Lily lướt Weibo nhìn thấy chuyện này, nhìn phản ứng của Kỷ Chi Nam, đầu óc vừa chuyển, mới nhớ tới Hoa Thịnh là sản nghiệp của tập đoàn Tần thị, bằng hữu trong miệng cậu tất nhiên là tổng giám đốc Tần Ngụy Vũ nhậm chức không lâu.

Đạo diễn bất mãn cau mày, không muốn phê chuẩn. Lily nháy mắt, vội vàng khuyên Kỷ Chi Nam nói: "Nháo không ra chuyện lớn gì, không phải nói cảnh sát đều qua rồi sao? Kỷ lão sư, cậu thả lỏng, không sao đâu. ”

Kỷ Chi Nam ngước mắt lên nhìn cô: "Làm sao cô biết không sao? Họ mang theo chất nổ bất hợp pháp. ”

"Thuốc nổ? Trên tin tức không thấy a..."

Ngữ khí của Kỷ Chi Nam chưa bao giờ cường ngạnh, chém đinh chặt sắt khiến người ta không cách nào phản bác như vậy, mặc dù nghi hoặc, Lily vẫn bị nghẹn một tiếng.

Tùy Ý đi vào sau cũng khuyên cậu: "Cho dù hiện tại đi qua, anh có thể làm cái gì? ”

"Thực xin lỗi, Lý Đạo, tôi phải đi một chuyến."

Kỷ Chi Nam nói xong liền không để ý đến mọi người ở đây, xoay người bước nhanh ra ngoài. Giờ phút này có thể kiên trì xin nghỉ với đạo diễn, đã hao hết một chút lý trí và kiên nhẫn cuối cùng của cậu.

Kiếp trước Hoa Thịnh cũng đã trải qua trận phong ba này, bất quá không phải vào lúc này.

Kiếp trước Tần Ngụy Vũ là sang năm lúc này mới lấy được đại quyền của Hoa Thịnh, đời này lại sớm hơn một năm.

Cậu đã sớm phát hiện, quỹ đạo phát sinh một số chuyện đời này, cũng không hoàn toàn giống với kiếp trước.

Nhưng cậu quên mất, cậu cứ như vậy xem nhẹ chuyện này.

Ánh mặt trời khắc nghiệt ngoài cửa sổ chiếu lên người Kỷ Chi Nam, chiếu đến mức cậu không mở được mắt.

Cậu hung hăng hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bàn tay đang cầm điện thoại vừa tìm số vừa run rẩy.

Cậu có thể làm gì trong quá khứ?

...... Cậu có thể làm gì?

Hỏi rất hay.

Kỷ Chi Nam muốn cười, để cho mình thả lỏng một chút, nhưng cả khuôn mặt đều cứng ngắc tê dại, ngay cả khóe miệng cũng không nhếch được.

Kiếp trước ngày này, cậu dùng sức một mình bảo vệ người cậu yêu sâu đậm.

Kiếp trước ngày này, là ngày cuối cùng cậu còn sống.

~~~~~~~

Chúc mọi người năm mới dui dẻ nhaaaaaaa ❤❤❤❤❤

Nay năm mới tui post 1 lúc 5 chương cho cả nhà đọc nè.

Mấy nay lap tui hư, tui post truyện bằng wattpat trên điện thoại í, mà điện thoại tui nó không có thông báo ai bình chọn ai bình luận gì hớt, nay tui vào thông báo mới thí có mí bạn cmt cho tui é. Thứ nhất là tui xin lỗi vì không đọc được các cmt đó nhe. Thứ hai là tui cũng xin lỗi vì ko rep các cmt đó đc :((( hiuhiu tui bấm vào thông báo cmt đó mà nó ko hiện ra cmt cụ thể :((( Tha lỗi cho tui nheee