Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 290: Kết cục thắng lợi

Đối với Lạc Nam, điều kiện Lục Hoài Khởi đưa ra thật mê người, nhưng Trầm Thanh Kiểu vừa nghe đã choáng váng, vội kéo áo Lạc Nam không buông, nhỏ giọng cầu xin “Lạc Nam, ngươi không thể từ bỏ ta.

Năm đó, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm mất mạng.

Ngươi đừng nghe Lục Hoài Khởi mê hoặc, chỉ cần ta hạ quyết tâm không nói, đời này ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được tung tích của con ngươi”

Lạc Nam cảm thấy vô cùng khó chịu và mâu thuẫn

Lục Hoài Khởi lại đưa tay ra hiệu, thủ hạ của hắn càng khép chặt vòng vây, nói “Lạc Nam, Cô đã bỏ ra thành ý lớn nhất, nếu ngươi không muốn đáp ứng điều kiện của Cô, cũng được thôi.

Dù sao Cô chỉ cần ra lệnh một tiếng, phu thê các ngươi liền táng thân nơi đây, tuyến đường hải vận của ngươi, rồi Cô cũng sẽ có cách biết thôi”

Lạc Nam nhận ra lúc này hắn chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc để Trầm Thanh Kiểu chết, hoặc là hắn chết cùng nàng.

Nếu là năm năm trước, hắn chắc chắn sẽ đi cùng nàng, nhưng bây giờ…Hắn đưa mắt nhìn Trầm Thanh Kiểu, nàng liền bày ra dáng vẻ ưu sầu, nhu nhược, khiến lòng hắn như bị cái gì va chạm mạnh, rốt cuộc đưa ra quyết định “Lục cửu thiên tuế, giữa ngươi và ta vốn không có thâm thù đại hận gì, mấy năm qua ta cũng biết mình đã mạo phạm Lục phu nhân, là ta có tội.

Lục cửu thiên tuế muốn làm gì ta, ta cũng không dám oán hận, nếu hôm nay Cửu thiên tuế chịu bỏ qua cho ta, ta cũng không thể cô phụ hảo ý này của ngài.

Còn nữ nhân này…” Hắn dùng lực đẩy Trầm Thanh Kiểu về trước “bắt đi đi.

Đời này, Lạc Nam ta sẽ không bao giờ đối nghịch với Cửu thiên tuế nữa, cũng hi vọng ngài có thể giúp ta tìm ra hài tử”

Trầm Thanh Kiểu trợn mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập oán hận “Lạc Nam, ngươi dám đối với ta như thế.

Nếu ta xảy ra chuyện, hài tử của ngươi…”

Thủ hạ của Lục Hoài Khởi không để nàng nói hết đã tiến lên chế trụ nàng, đè nàng tén xuống đất

Trầm Thanh Kiểu không ngừng giãy dụa nhưng không có kết quả, oán hận trừng mắt với Lạc Nam “ngươi thật vô năng, nữ nhân của mình bị kẻ thù bắt đi, ngươi lại chỉ trơ mắt nhìn.

Lạc Nam, ta xấu hổ thay cho ngươi.

Ta đời này sai lầm nhất chính là hiến thân cho ngươi, nếu biết ngươi yếu đuối như thế, lúc trước ta gả cho heo chó cũng không gả cho ngươi” Càng nói càng khó nghe

Lạc Nam không thèm nghe nữa, quay người sang chỗ khác

Lục Hoài Khởi khinh bỉ liếc Trầm Thanh Kiểu một cái, đi đến trước mặt Lạc Nam “ngươi về đi, nếu có tin, Cô sẽ phái người thông tri cho ngươi” Dù là tử địch nhưng lực lượng cách xa, khiến Lạc Nam đứng trước hắn bỗng có chút nhỏ bé.

Hắn đã thề phải giúp A Lê báo thù, nhưng xem ra giờ đối với Lạc Nam, báo thù tốt nhất không phải là gϊếŧ hắn

Lạc Nam không hề nhìn Trầm Thanh Kiểu, lập tức mang theo thủ hạ rời đi

“Lạc Nam, tên nhu nhược, mau cút trở lại cho ta.

Sao ngươi có thể bỏ lại ta.

Năm đó nếu không có ta, ngươi đã sớm chết rồi.

Lạc Nam, mau cút trở lại cho ta” Trầm Thanh Kiểu gào thét

Lục Hoài Khởi nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt như đuốc.

Trầm Thanh Kiểu cũng ngửa đầu nhìn lại hắn, bắt gặp ánh mắt âm lãnh thị huyết của hắn, nhịn không được rung mình một cái

Bên này, Thừa Hi gặp ác mộng, đang ngủ bỗng khóc òa lên.

Trầm Thanh Lê lập tức tỉnh ngủ, ôm lấy nàng vỗ về

“Mẫu thân, ta nằm mơ bị rắn cắn, con rắn kia còn nuốt phụ thân” Thừa Hi vừa khóc vừa kể.

Đêm nay phụ thân không về, nàng liền đến ngủ cùng mẫu thân, nào biết lại gặp phải ác mộng như thế

Trầm Thanh Lê mỉm cười, khẽ nhéo chóp mũi của nàng “thật là một hài tử ngốc, phụ thân ngươi sao có thể bị rắn ăn chứ.

Hơn nữa mộng với thực là ngược nhau, ngươi nằm mơ thấy phụ thân ngươi bị rắn ăn, nói không chừng hiện thực là hắn đang vung đao gϊếŧ rắn nha”

Thừa Hi được mẫu thân vỗ về lại tiếp tục ngủ say

Đúng lúc này Nhiễm Mặc đi vào ‘phu nhân, Cửu thiên tuế trở về, hắn bảo ngươi…” Nàng kích động đến mức quên Thừa Hi đang ngủ, thấy Trầm Thanh Lê giơ tay ra hiệu, nàng mới hạ thấp giọng, nói tiếp ‘phu nhân, ngươi mau đến tiền thính đi, Trầm Thanh Kiểu đã bị bắt đến”

Vừa nghe tới tên Trầm Thanh Kiểu, Trầm Thanh Lê có chút giật mình, nàng vội vàng xuống giường, phủ thêm áo choàng liền đi đến tiền thính

Tiền thính lúc này đèn đuốc sáng trưng, gia đinh vậy thành đoàn, ở giữa là một nữ nhân quần áo lam lũ bị ném xuống đất.

Tóc dài che khuất mặt nữ nhân kia nhưng không biết tại sao, Trầm Thanh Lê chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Trầm Thanh Kiểu, máu toàn thân cũng đột nhiên sôi trào.

Nàng vẫn không quên nữ nhân này đã đối với nàng như thế nào, thương tổn nàng ra sao

Lục Hoài Khởi bước nhanh đến, nắm tay Trầm Thanh Lê, cảm giác được nàng toàn thân kích động đến run rẩy nhưng hai tay thì lạnh vô cùng.

Hắn lập tức cởϊ áσ choàng phủ lên người nàng, ngữ khí kiên định nói “đừng sợ, nàng đã bị bắt, sẽ không lại tổn thương ngươi”

Trầm Thanh Lê ngẩng đầu nhìn hắn, có hắn bên cạnh, nàng liền an tâm, để hắn nắm tay nàng đi đến trước mặt Trầm Thanh Kiểu’

Trầm Thanh Kiểu ngước đầu tóc rối loạn nhìn Trầm Thanh Lê.

Gặp lại sau năm năm, thân phận và địa vị của hai người liền thay đổi.

Nàng nhếch môi, muốn duy trì sự kiêu ngạo của mình trước mặt Trầm Thanh Lê, nhưng vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê nắm chặt tay nhau, nụ cười trên mặt nàng liền biến mất.

Nàng thật không hiểu vì sao mình lại thua nàng ta, nàng từ mấy ngàn năm sau trở về đây, lẽ ra nên nắm tất cả trong tay, các nam nhân đều phải thích nàng mới đúng

“A Lê, ta giao nàng cho ngươi, ngươi muốn xử trí nàng thế nào đều được” Lục Hoài Khởi ôn nhu nói

Vấn đề này, Trầm Thanh Lê từng nghĩ tới vô số lần, nếu Trầm Thanh Kiểu rơi vào tay nàng, nàng nên xử trí nàng ta thế nào.

Vì vậy không chút do dự nói “đưa nàng ta vào chuồng heo đi” Trầm Thanh Kiểu đã từng nhục nhã nàng như vậy, hiện tại là nàng đáp trả nàng ta mà thôi.

Nàng không quan tâm nhân quả báo ứng, người sống cả đời, nếu không thể khoái ý ân cừu mà gởi gắm hi vọng vào kiếp sau, như vậy đã cô phụ đời này rồi

Bị đưa đến chuồng heo, nhục nhã như vậy đối với Trầm Thanh Kiểu còn ghê tởm hơn là gϊếŧ chết nàng.

Nàng sao có thể bị hạ nhục trước mặt Trầm Thanh Lê, tức giận mắng “Trầm Thanh Lê, ngươi đừng cho rằng hiện tại Lục Hoài Khởi cưng chìu ngươi, ngươi liền có thể lên mặt.

Nói cho ngươi biết, nam nhân trên đời này đều ra bạc tình.

Đêm nay, ta đã bị nam nhân từng yêu ta từ bỏ, ngày khác, Lục Hoài Khởi chán ngươi, cũng sẽ vứt bỏ ngươi thôi.

Đến lúc đó, nói không chừng kết cục của ngươi còn thảm hơn ta.

Trầm Thanh Lê, ngươi…”

Đã chết tới nơi còn không quên ly gián quan hệ của hắn và A Lê, Lục Hoài Khởi nổi giận, vung chân đá Trầm Thanh Kiểu một cái

Trầm Thanh Kiểu ngã nhào xuống đất, trong lòng vẫn không cam tâm, tiếp tục mắng Trầm Thanh Lê “nếu ngươi có bản lĩnh thì hiện tại gϊếŧ chết ta đi, đừng nghĩ giữ ta lại là có thể nhục nhã ta.

Ta sẽ không khuất phục các ngươi”

Thật là một nữ nhân cố chấp đến cuồng loạn, Lục Hoài Khởi sợ Trầm Thanh Lê bị những lời của nàng ta làm cho tâm tình không tốt, vội sai người đưa Trầm Thanh Kiểu đi

Trầm Thanh Kiểu vừa bị áp giải đi vừa mắng Trầm Thanh Lê, ngang qua một góc tiền thính, nàng thoáng thấy một thân ảnh gầy yếu.

Thân ảnh nho nhỏ kia cuộn người, giấu mình trong bóng tối nhưng ánh mắt lại tỏa ra quang mang quỷ dị.

Nàng như nghĩ đến gì đó, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý.