Editor: Đào Tử
_________________________________
Tháp Đen tuần tự đáp ứng nguyện vọng ba nhà.
Có chút phủ định, nhưng vẫn thỏa mãn 99%.
Sắc mặt ba nhà vô cùng vui vẻ, trong đó Túc gia rõ ràng nhất.
Túc gia là gia tộc mất đi tín vật Tháp Đen trước nhất, vốn cho rằng một phen giày vò vẫn chưa được, không ngờ cuối cùng cá mặn xoay người.
Khi gia chủ Túc gia lui xuống, ánh mắt vô thức hướng về Cố Thánh.
Khối không khí để Cố Thánh đi lên, dựa theo quá trình hỏi thăm Cố Thánh có nguyện vọng gì.
Đám người còn tưởng rằng Cố Thánh sẽ lấy ra danh sách nguyện vọng, kết quả y chẳng lấy gì ra cả, áy náy cười nói: "Rất xin lỗi, quên mang theo."
Danh sách quên mang theo, cầu nguyện cũng chỉ có thể dùng suy nghĩ.
Đám người không dám nhìn tới mặt nhóm người Cố gia màu gì.
Cố Ý cũng giống là lần đầu quen biết vị chú hai này, nhìn bóng lưng của y, âm thầm gập nắm đấm.
Chuyện này liên quan đến vinh quang phú quý nữa của Cố gia, đến tột cùng chú hai đang làm cái gì?
Cầu nguyện phải đưa ra tín vật Tháp Đen.
Cố Thánh mở tay phải, trong lòng bàn tay hiện ra sương đen cực kỳ nhạt, sương đen từ nhạt thành nồng ngưng tụ thành một chìa khoá hư ảo.
Cái chìa khóa này chính là tín vật Tháp Đen Cố gia "Mất tích" đã lâu.
Mặt trên còn có một chữ "Cố".
Các trưởng lão đinh ninh tín vật Cố gia mất tích sắc mặt tái xanh nhìn tay Cố Thánh.
Bọn họ coi là Cố Thánh hớt tay trên Túc gia, cầm tín vật Tháp Đen Dương gia, không ngờ tín vật trong tay y vẫn là Cố gia.
Điều này nói rõ cái gì?
Đây có phải nói rõ năm đó tín vật Cố gia từ đầu đến cuối đều không có biến mất???
Tại sao lại xuất hiện trong tay Cố Thánh, vì sao Cố Thánh lại một mực lừa gạt bọn họ???
Nội tâm có ngàn vạn nghi hoặc cũng không dám phát tác ra vào lúc này.
Khối không khí xác nhận tín vật là thật hay giả, hỏi thăm Cố Thánh.
"Phàm nhân, nói ra yêu cầu của ngươi."
Cố Thánh ánh mắt bình tĩnh nói: "Nguyện vọng của tôi là -- Toàn bộ nguyện vọng ba nhà trên mất hiệu lực!"
Đám người xôn xao, người ba gia tộc trước bật dậy từ dưới đất đứng lên.
Hiện trường loạn nháo nhào, mắng chửi Cố Thánh vừa nhiều vừa hỗn loạn.
Nhưng bọn họ đều không có rút súng ra tay.
Bởi vì ở chỗ này không thể động võ, đây là mạo phạm với Tháp Đen.
Trong lòng mọi người toát ra ý lạnh sâu tận xương tủy.
Cái tên điên Cố Thánh này muốn đồng quy vu tận sao?
"Ngươi nhất định phải thực hiện nguyện vọng này?"
Cố Thánh gật gật đầu: "Đúng vậy, đây là nguyện vọng của tôi."
Khối không khí nói: "Phàm nhân, như ngươi mong muốn."
Đoàn người Cố gia và ba nhà khác đều tức giận đến ngơ ngác.
Vì sao Tháp Đen sẽ đáp ứng thỉnh cầu điên cuồng bất hợp lý ấy của Cố Thánh?
Đồng quy vu tận cũng có phải làm như vậy đâu?
Đầu óc Cố Ý hỗn độn thành bột nhão, không rõ tại sao chú hai lại làm hành động ngu ngốc như vậy.
Khối không khí cũng mặc kệ cái này, nó hỏi thăm người cuối cùng nắm giữ tín vật Tháp Đen.
Đúng vậy, người cuối cùng.
Ý là trên người Bùi Diệp có ba phần tín vật Tháp Đen.
Đám người khϊếp sợ nhìn Bùi Diệp, nội tâm tuyệt vọng của đám người Cố gia lại cháy lên hy vọng.
Tất nhiên, mấy nhà mất đi tín vật Tháp Đen đều dùng ánh mắt gϊếŧ người róc thịt nhìn Bùi Diệp...
Tín vật Tháp Đen thuộc về gia tộc bọn họ đều ở trên thân cô gái xa lạ này.
Bùi Diệp tiến lên, Cố Thánh lại không xuống.
Cô đồng dạng giang hai tay, ba phần tín vật Tháp Đen lơ lửng trong lòng bàn tay cô, ngưng tụ thành thực thể.
Theo thứ tự là Túc gia, Dương gia, Nghệ gia, ba phần.
Tạm không nói Nghệ gia nghiến răng nghiến lợi như thế nào, dù sao gia chủ Túc gia sắp bị chọc giận điên rồi.
Suýt nữa tức xuất huyết não.
Túc gia và Cố gia liên thủ đánh lén Dương gia, vì sao tín vật Tháp Đen Dương gia hứa hẹn cho Túc gia sẽ xuất hiện trong tay Bùi Diệp?
Tín vật Tháp Đen thuộc về Túc gia, cất giữ trong con trai Túc đạo của ông cũng ở trong tay Bùi Diệp?
Gia chủ Túc gia lập tức nghĩ thông suốt mấu chốt, cừu hận gần như bao phủ ông ta.
Ông gầm thét muốn nhào lên.
Trán nổi gân xanh, cả khuôn mặt đều dữ tợn đến gần như vặn vẹo.
"Cố Thánh, mày cmn tính toán tao!"
Khối không khí cũng mặc kệ phàm nhân tranh chấp.
"Phàm nhân, nói ra thỉnh cầu của ngươi."
Bùi Diệp nhìn ba tín vật Tháp Đen trong lòng bàn tay.
"Tháp Đen đáng kính, tôi có ba tín vật có phải có thể có ba nguyện vọng không?"
Khối không khí nói: "Đúng thế."
Bùi Diệp nhân tiện nói: "Ba nguyện vọng của tôi đều là -- Phiền ngài format bản thân, cảm ơn."
Nguyện vọng này làm tất cả mọi người an tĩnh, khối không khí càng bập bùng kịch liệt.
"Phàm nhân, nguyện vọng của ngươi là gì?"
Bùi Diệp gằn từng chữ: "Tôi bảo là format bản thân."
Bộ phận đỏ rực trên khối không khí chợt sáng chợt tắt, lộ ra từng đợt quỷ dị.
Bùi Diệp khép lòng bàn tay lại, ba chìa khoá trở lại cơ thể.
"Nếu như lời này không thể nào hiểu được, vậy tôi đổi một cách nói khác -- tôi hi vọng ngài có thể tự sát! Từ đây về sau, triệt để biến mất khỏi thế giới này. Sao đây, nguyện vọng nhỏ như thế cũng vô pháp thực hiện?"
Mọi người tại đây đã không còn tức giận.
Bởi vì cử động hoang đường của Bùi Diệp đã để bọn họ không màng tới sinh khí.
Nguyện vọng Cố Thánh để ba nhà cầu nguyện thất bại, nhiều lắm là khó chịu mười năm.
Bùi Diệp thì là muốn đem Tháp Đen -- nhổ tận gốc cây rụng tiền của bọn họ, chém đứt tiêu hủy.
Cô điên rồi ư?
Bùi Diệp có điên hay không không biết, nhưng khối không khí thật sự phát sinh một trận hỗn loạn ngắn ngủi.
Đang lúc đám người cho rằng Tháp Đen muốn phủ định tâm nguyện của Bùi Diệp, bọn họ nghe được một tiếng cười khàn khàn không biết.
Trong tiếng khàn khàn là thanh âm tích tích chói tai.
"... Phát... Tích tích... Phát hiện công kích ác ý... Tích tích... Toàn bộ xoá bỏ!"
Dứt lời, đám người nhìn thấy mái vòm như màn trời toát ra sương đen sền sệt như chất lỏng, từ trên xuống dưới, vọt tới bọn họ.
Bùi Diệp thấy thế giương nhẹ lông mày.
Cô quay đầu hỏi Cố Thánh.
"Hình như chơi quá đà."
Cố Thánh lại cười nói: "Bắt đầu trèo lên tháp."
Lúc này, sương đen đã bao phủ một bộ phận người, bên tai cũng có thể nghe được tiếng bọn họ kêu thảm thiết đến tan nát cõi lòng.
Bùi Diệp vẫn bình tĩnh: "Nhưng tôi không thấy cầu thang."
Cố Thánh nói: "Cầu thang của tháp Đen xưa nay không phải vật thật, cô sẽ rõ."
Y nói xong liền bị sương đen hoàn toàn bao phủ, cũng bao quát Bùi Diệp.
Quanh mình đều là hắc ám, vô số thanh âm vang bên tai cô.
Thút thít, cười to, kêu rên, thóa mạ, cầu xin tha thứ, trách cứ, gào thét, nguyền rủa...
Trong lúc nhất thời, những âm thanh này tràn vào bên tai của cô, nhưng lại xa xăm giống là từ phía chân trời truyền đến...
Bùi Diệp nhắm mắt lại, giữ vững lòng không suy nghĩ nhiều không nhìn nhiều không nghe nhiều.
Có lẽ là mấy giây, cũng có lẽ là mấy phút, rõ ràng nhắm mắt lại cô lại thấy được đồ vật.
Cô phát hiện thị giác của mình thành nữ sinh lớp mười hai.
Nữ sinh lớp mười hai là "Cô" đang đứng tại một gian phòng khách sạn đơn sơ, ánh sáng mờ.
Trong gian phòng còn có nữ sinh cùng tuổi, lớp trưởng của "Cô", đoạn thời gian trước được nam sinh chọn làm hoa khôi lớp.
Hoa khôi lớp rất chật vật, bị "Cô" nhấn trên giường tát trái phải bảy tám cái bàn tay, phun mấy ngụm nước bọt về phía mặt.
"Cho mày cười này, cười nữa đi, câu dẫn người đàn ông của tao... Cho mày thanh cao quyến rũ người này, bà đã sớm nhìn bộ dạng trà xanh của mày rất khó chịu... Đệt đm... Cho rằng mày học giỏi thì hay lắm, cho rằng dung mạo mày đẹp... Nói chuyện ỏn ẻn đến nỗi tao muốn ói..."
Ghen ghét mãnh liệt tràn ngập đại não, "Cô" tát một phát không đủ còn đứng dậy dùng chân đạp, đạp vào ngực hoa khôi lớp, vị trí bụng và dưới rốn, mặc cho hoa khôi lớp làm sao cầu xin tha thứ làm sao thút thít cũng thờ ơ, ngược lại lửa giận càng tăng vọt, dùng tay bụm miệng hoa khôi lớp.
Đánh cho đủ rồi, "Cô" thở hắt một hơi.
Đi ra ngoài để mấy người bạn xã hội ngoài cửa đang chờ đi vào, cho hoa khôi lớp một bài học.
"Chụp thêm mấy tấm, để sau này nó học ngoan một chút."
"... À, mày cũng đừng báo cảnh sát hay nói với giáo viên, không thì tao sẽ đăng ảnh chụp video cho toàn trường xem mày lẳиɠ ɭơ bao nhiêu."
"Cô" nữ sinh cấp ba rất chắc chắn.
Người toàn trường đều sẽ châm biếm hoa khôi lớp, giáo viên nhìn hoa khôi lớp cũng không còn tự hào, ngược lại sẽ cảm thấy hoa khôi lớp là mấy thứ bẩn thỉu, nhà hàng xóm sẽ xì xào bàn tán sau lưng hoa khôi lớp, bạn bè người thân sẽ tránh không kịp, cha mẹ cũng sẽ trách cứ hoa khôi lớp phóng túng, cho nên hoa khôi lớp sẽ không nói ra.
Bùi Diệp nhướng mày.
Một giây sau, thị giác lại đổi.
Cô thành một nam sinh đầu cấp hai, mang mắt kính, tính tình chất phác, học rất giỏi, bị một đống nam sinh ngăn ở nhà vệ sinh.
Đang lúc Bùi Diệp cho rằng nam sinh cũng sẽ gặp bất hạnh, nam sinh cúi đầu nhìn giày chơi bóng nát hở mũi trên chân, cúi đầu nghe các nam sinh trào phúng, khổ sở trong lòng đến bật khóc. Hình tượng lại chuyển, nam sinh thừa dịp nghỉ thay đồ chuyển tiết, lấy một chiếc cốc giữ nhiệt từ bàn một bạn học, cái cốc giữ nhiệt này hơn ngàn tệ, bên trong chứa canh thuốc bổ bảo mẫu nhà bạn học làm...
Nam sinh đổ một hai giọt chất lỏng hơi gay mũi vào...
Paraquat.
Bùi Diệp nghe được tiếng lòng nam sinh.
"... Mày có tiền thì thế nào... Cho mày chút bài học..."
Nam sinh và bạn học bị hại không có xung đột, nhưng nhà bạn học bị hại có tiền.
Về sau lại có vô số cảnh tượng tương tự.
Đố kỵ đồng nghiệp mới xinh đẹp tiến vào công ty, thế là trong group chat đồn đồng nghiệp mới xinh đẹp thường xuyên đi cùng tổng giám đốc, có vẻ được bao nuôi.
Đố kỵ bạn thân xinh đẹp, cố ý đánh tráo đồ trang điểm bạn thân, thêm vào đó chất làm mặt bạn thân dị ứng...
Đố kỵ phù dâu quá thon thả, thêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào đồ uống của phù dâu...
Đố kỵ bạn cùng phòng bỏ gai nhỏ vào gối đầu, giày thậm chí là quả táo...
Đố kỵ...
Đố kỵ đố kỵ...
Dựa vào đâu cha mẹ người này có tiền hơn cha mẹ tôi, tôi làm việc một năm không bằng chi tiêu một ngày của cô /hắn!
Dựa vào đâu tốc độ trèo lên của người này nhanh hơn tôi, rõ ràng tôi cần cù hơn!
Dựa vào đâu người này vừa lười vừa xấu lại béo còn có đại gia theo đuổi cô, tôi rõ ràng đẹp hơn cô!
Dựa vào đâu...
Dựa vào đâu dựa vào đâu...
Vô số thanh âm ở bên tai cô nói nhỏ dựa vào đâu...
Bùi Diệp nhíu mày, xì khẽ.
"Rác rưởi, cút xa một chút!"
Bùi Diệp mở mắt ra, sương đen bị đuổi tản ra cách thân ba bốn mé dừng một chút, lại một lần nữa đánh tới.
Thị giác lại phát sinh biến hóa.
Thành một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Mẹ bảy mươi tuổi, công nhân vệ sinh, tóc hoa râm, tay chân rạn nứt, mỗi ngày trời chưa sáng liền phải ra đường phố quét dọn...
Cha bảy mươi hai tuổi, đã từng là họa sĩ, hiện tại còn tới làm công cho người ta.
Phòng ở hơn tám mươi mét vuông, gian phòng của "Hắn" vừa dơ vừa loạn, tràn ngập mùi hôi thối khó tả, những mùi hôi thối đó phát ra từ bên giường, trên tủ, đầu giường. Túi đồ ăn vặt, tất thối, quần áo rải rác khắp nơi.
"Mẹ, con đói, vẫn chưa làm cơm..."
"Cha, con hết tiền rồi..."
"Mẹ, con muốn mua điện thoại mới, Iphone có phiên bản mới... Lão già, ông cho tiền hay không..."
"Cha... Sau này sẽ đi tìm việc làm, hiện tại bảo các người cho ít tiền thì có sao?"
Không muốn đi làm không muốn tìm công việc, cha mẹ dông dài thật quá đáng ghét, còn không đưa tiền, cần hai lão già này làm cái gì.
Hình tượng lại chuyển, "Hắn" và hai ông bà cãi vã đóng sầm cửa ra ngoài.
Đi ngang qua một hẻm nhỏ nhìn thấy có một người phụ nữ đi hướng ATM gần đó, sinh lòng ác ý.
Trong chốc lát lại trở thành một người phụ nữ trẻ trung chừng hai mươi.
Người phụ nữ làʍ t̠ìиɦ nhân cho người ta, không cần làm liền có tiền tới tài khoản.
Không bao lâu đại gia bao nuôi cô chán ngấy, cô lại tìm đại gia mới...
Thời gian quý báu bồi hồi giữa từng đại gia.
Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cô muốn kết hôn, tiếp tục làm phu nhân giàu có.
Bạn học trước kia bị cô chế giễu đã có gia đình riêng mình cuộc sống an ổn.
Hình tượng cuối cùng, người phụ nữ mua que thử thai từ một cửa hàng, kết quả hai vạch.
Thị giác lần nữa chuyển đổi.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi sa vào sòng bạc, làm công kiếm tiền không nhanh bằng đánh bài đánh cược...
Có người điên cuồng mua xổ số, không làm việc, ôm giấc mộng đẹp một đêm chợt giàu...
Lại có vô số thanh âm lẩm bẩm bên tai Bùi Diệp.
Không muốn làm việc, không muốn động, hiện tại không có tiền nhưng sau này khẳng định sẽ phát tài, tìm người nuôi mình, ai làm việc kẻ đó mới ngu xuẩn...
Bùi Diệp mơ hồ hiểu đôi điều.
Lại lần nữa xua tan những âm thanh xì xào lộn xộn này.
"Là lười biếng à?"
Lần đầu tiên là "Đố kỵ"?
Sương đen lần thứ ba vây quanh, cơ bản chứng thực suy đoán của Bùi Diệp.
Một người người đàn ông trung niên, toàn thân đầy mùi rượu và mùi thuốc, say khướt về đến nhà.
Vợ không ở nhà, con trai con gái đang oa oa khóc lớn, mẹ từ gian phòng ra mắng mỏ nói sao vợ không trông con, khẳng định lại đi ra ngoài dụ dỗ người. Người đàn ông trung niên hoa mắt váng đầu lại vô cùng phẫn nộ, lúc này vợ từ ngoài cửa tiến vào, phẫn nộ chỉ vào hắn muốn ly hôn.
Người đàn ông trung niên tức tối trong lòng, giận dữ vung nắm đấm vào mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ né tránh, hắn nhấc chân đạp, nắm tóc, giật một mớ tóc...
Vợ bị hắn đánh chết, vứt xuống lầu.
Hình tượng lại chuyển, trở thành một người phụ nữ tráng kiện.
Chồng nhu nhược cả đời, người phụ nữ cũng cường thế cả đời, bà không cho phép con trai và con dâu quan hệ tốt, không cho phép con dâu không nghe lời mình, không cho phép trong nhà có bất kỳ thanh âm phản đối bà. Chồng nɠɵạı ŧìиɧ bị bà bắt tại trận, bà giận điên lên, quơ dao phay liền chặt...
Hình tượng lại chuyển, cô lại trở thành người phụ nữ ba mươi mấy tuổi ở nhà chăm con.
Dưỡng dục ba đứa con làm cô sức cùng lực kiệt, con trai học tập không giỏi lại nghịch ngợm khiến cô táo bạo phẫn nộ.
Hôm nay lại bị giáo viên gọi điện thoại, mặt mũi cô mất hết, quơ móc phơi đồ trong nhà đánh lên người lên mặt đứa trẻ...
Phẫn nộ nóng bỏng như lửa thiêu đốt trái tim, lại lan tràn khắp đầu, đốt cháy lý trí...
Vô số thanh âm nói nhỏ ở bên tai, vô số máu me hiện lên trước mắt.
Bùi Diệp nói: "Người chết trong tay tôi còn nhiều hơn nhiêu đây, lăn xa một chút..."
Là "Phẫn nộ".
Ngay sau đó chính là "Dâʍ ɖu͙©", "Kiêu ngạo", "Tham ăn".
Nhân sinh muôn màu, các loại cảnh sắc xấu xa và hắc ám lần lượt triển khai trước mắt cô.
Bùi Diệp cảm giác như mình đã biến thành bất kỳ người nào trong bọn họ.
Tâm tình tiêu cực của bọn họ như hổ báo trốn ở trong tối, nhìn chằm chằm cô.
Một khi cô thư giãn sẽ nhào lên xé nát cô.
Nhưng Bùi Diệp từ đầu đến cuối bình tĩnh, thi thoảng cũng chỉ nhăn mày.
Cô không có những cảm xúc ấy, đương nhiên cũng sẽ không sinh ra cộng hưởng.
Cho đến khi sương đen lần thứ bảy đánh tới.
Cô không nghe được tiếng lệ quỷ địa ngục nói nhỏ, cũng không nhìn thấy từng cảnh xung kích tâm linh.
Chỉ có một người.
"Gia chủ Cố?"