Editor: Đào Tử
_________________________________
Cố Vận chết rồi.
Nhưng không phải chết trong tay Cố Thiều.
Thu hồi tay phải ném phù chú, Bùi Diệp lạnh lùng nhìn Cố Thiều chật vật cùng cực mặt mũi bầm dập.
"Không biết anh có từng nghe một câu hay không -- Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với mình -- Rõ ràng anh có năng lực dứt khoát kết liễu hắn, vì sao muốn dùng quyền cước phân thắng thua? Nếu không phải mạng anh lớn, quả đánh lén vừa rồi nói không chừng anh đã chết..."
Khó trách Cố Thiều không phải "Nam chính thật" trong nguyên tác, luận âm tàn độc ác, anh ta và Cố Vận căn bản không cùng một đẳng cấp.
Nghe thấy lời Bùi Diệp, Cố Thiều như bừng tỉnh khỏi mộng, thanh âm khàn khàn nói một câu cảm ơn.
"Cảm ơn..."
Bùi Diệp lại cứu anh ta một mạng.
Đúng là Cố Thiều không ngờ em trai nhà mình không chỉ có hung ác với địch nhân với anh em, mà còn hung ác với bản thân.
Cố Vận giấu hậu chiêu ở trong miệng.
"Không cần nói lời cảm ơn, có lẽ là tôi yêu cầu quá khắc nghiệt với anh..."
Cố Thiều vẫn là thành niên trẻ tuổi đấy, không có khả năng làm thấu đáo mọi việc.
Nếu Cố Thiều như Cố Vận đối mặt với anh em không có cố kỵ và do dự, ngược lại không giống như là Cố Thiều.
Ánh mắt Cố Thiều khẽ dao động.
Từ Cố Vận nổi giận động quả đấm đến anh ta phản kích vung quyền, từ đầu đến cuối anh ta chiếm cơ trên.
Lại thêm anh ta muốn bắt sống Cố Vận giao cho chú hai giải quyết, cho nên không có gϊếŧ người.
Đại khái là ưu thế quá rõ ràng, có lẽ là dáng vẻ em trai chó cùng rứt giậu thú vị, Cố Thiều buông lỏng cảnh giác trong quá trình ẩu đả em trai. Mà ngay khi anh ta buông lỏng cảnh giác, Cố Vận nhìn như bị anh ta khống chế đột nhiên vùng lên.
Đánh lén đủ ngoài ý muốn nhưng chưa thành công.
Cố Vận bị một mảnh phù chú nguyên khí cắt đứt hơn nửa bên cổ.
Máu tươi sền sệt như suối phun ra ngoài, tung tóe bắn lên nửa gương mặt và quần áo Cố Thiều, máu tươi lại dùng tốc độ cực nhanh chảy xuôi trên mặt đất, tích tụ thành một vũng máu. Mà thân thể Cố Vận cũng thuận theo quán tính xụi lơ cắm về phía trước, vô lực dựa vào người Cố Thiều.
Đầu Cố Vận áp trên vai Cố Thiều.
Hắn không còn sự sống trông đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, để Cố Thiều nhớ tới em trai thuở nhỏ.
Cố Vận thuở nhỏ đã từng như bé thỏ trắng dịu dàng ngoan ngoãn đơn thuần.
Mỗi đứa trẻ đều là một trang giấy trắng, mà thế giới bên ngoài chính là bút vẽ.
Đứa trẻ không hiểu tử vong, không hiểu chừng mực, nhưng nó biết thân phận địa vị mình cao, chỉ cần không vui liền có thể tùy ý trút giận với người bên cạnh. Cố Vận lúc bảy tám tuổi đã từng nổi giận dùng bình hoa đánh chết hầu gái, bởi vì hắn tức giận, mà biện pháp nguôi giận chính là bạo lực.
Bất luận là người hầu hay là người bình thường, tất cả đều là sâu kiến nằm dưới chân bảy đại gia tộc, mạng của bọn họ không phải mạng!
Mà bây giờ, em trai của anh ta chết rồi.
Cảm thụ quá trình hô hấp Cố Vận biến mất dần, ngực Cố Thiều ngột ngạt khôn xiết.
Nếu như thế giới này cũng hòa bình yên tĩnh giống thế giới của Hoa Khinh Khinh...
Trên đời này sẽ bớt đi rất nhiều bi kịch, cũng sẽ không có sự tồn tại đáng ghê tởm như Cố Vận nhỉ?
Nếu như...
Có lẽ bọn họ sẽ là một đôi anh em quan hệ khá tốt.
Nhưng cũng tiếc, trên đời này không có "Nếu như".
Tưởng niệm trong chốc lát, Cố Thiều đặt thi thể nằm yên dưới đất.
Vết thương trào ra ngoài đã ngừng, làn da thi thể cũng từ trắng ngần hồng hào biến thành trắng bệch.
Cố Thiều nhìn chằm chằm một cách kiên định.
"Tôi dẫn nó về Cố gia an táng."
Tốt xấu gì cũng từng là anh em, Cố Thiều không muốn nhìn em trai phơi thây hoang dã.
Bùi Diệp thờ ơ nói: "Được, vậy tôi về chỗ Khinh Khinh đây."
Nghe thấy tên Hoa Khinh Khinh, khuôn mặt dính đầy tro bụi và máu tươi của Cố Thiều mềm mại hơn.
"Ừ, vậy thì phiền rồi."
Thấy Cố Thiều rời đi, Bùi Diệp liền hạ lệnh cho nhóm người giấy nhỏ, lục soát toàn bộ thi thể một lượt, đoạt vũ khí hữu dụng sạch sẽ.
Cuối cùng đốt cháy thi thể, hủy thi diệt tích.
Vỗ vỗ quần áo, bảo nhóm người giấy nhỏ về nhà.
À --
Không có nhà.
Bấy giờ Bùi Diệp mới nhớ tới nhà Hoa Khinh Khinh đã bị nổ.
Nhà sập, tối nay đi đâu ngủ?
Cô thì không thành vấn đề, nhưng Hoa Khinh Khinh là phụ nữ có thai, thời gian gần đây trôi qua bất ngờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tiếp, vẫn phải suy tính vấn đề chỗ trú ngụ. Lúc cô tìm tới Hoa Khinh Khinh, Hoa Khinh Khinh đang cúi đầu cắt băng giấy, bên người còn có một chai hồ dán.
Bùi Diệp ngó đầu hỏi.
"Em đang làm gì thế?"
Hoa Khinh Khinh suýt nữa giật mình.
Thấy rõ người tới là ai, trên mặt đang muốn nở nụ cười thật to, lại phát hiện Cố Thiều không có trở về theo, tâm trạng lại sa sút đi.
"Chị Bùi Diệp... Cố Thiều đâu?"
Bùi Diệp nói: "Anh ta về nhà có công chuyện rồi."
Tâm trạng Hoa Khinh Khinh chập chùng như ngồi cáp treo.
"Nói vậy là còn sống?"
Bùi Diệp nói: "Có chị ở đây, anh ta muốn chết, Diêm Vương gia cũng không thu đâu."
Cố Thiều không chết, nhưng "Nam chính thật" của Hoa Khinh Khinh chết rồi.
Nhìn Hoa Khinh Khinh, suy nghĩ lại suy đoán của mình, Bùi Diệp bĩu môi thầm.
Loại "Nam chính thật" đó nên chết càng sớm càng tốt.
"Chị Bùi Diệp đỉnh nhất!"
Loại lấy lòng ấy Bùi Diệp đã nghe nhiều, nhưng Hoa Khinh Khinh khen ngợi chân thành không chút giả vờ, cô vẫn có chút đắc ý.
"Em vẫn chưa trả lời em đang làm gì đấy?"
Nào là giấy màu rồi hồ dán với cái kéo, làm thủ công mỹ nghệ à.
"Em đang cắt giấy á."
Bùi Diệp: "???"
Hoa Khinh Khinh vẫn đang lải nhải không ngừng.
Ôm người giấy nhỏ như bảo vật.
"Nó thật đáng thương, vì cứu em, gãy chân, mặt còn rách, nên em cắt một chút hoa nhỏ dán lên cho nó."
Bùi Diệp: "..."
Không đành lòng nói cho Hoa Khinh Khinh chân tướng.
Vết thương trên thân người giấy nhỏ là đồng bọn nhỏ khác "Thương lượng hài hòa" làm ra.
Nhóc con xui xẻo này bị cả đám đánh hội đồng.
Nhà không còn, hai người đành nghĩ biện pháp tìm một chỗ qua đêm, ví như nhà nghỉ.
Hoàn cảnh nhà nghỉ gần đây cũng không quá tốt, Bùi Diệp mới vừa đi vào liền thấy mấy cái bαo ©αo sυ đã qua sử dụng, trên giường đơn còn có vết tích khả nghi, sàn nhà, trần nhà và mặt tường đầy bụi bẩn, không khí xộc mùi hôi.
Nhưng phần lớn nhà nghỉ khu bình thường đều như vậy, lại thêm biến cố hôm nay, các khách sạn nhà nghỉ lớn đầy phòng, có ghét bỏ cũng chỉ có thể ở tạm một đêm, ngày mai đi công ty môi giới hỏi phòng thuê một chút.
"Khinh Khinh, em đi ra ngoài trước, chị để bọn chúng quét dọn gian phòng một lượt."
Người giấy nhỏ không hổ là đa năng, thần khí gϊếŧ người thiết yếu, cũng giỏi vệ sinh quét dọn, trong chốc lát gian phòng liền rực rỡ hẳn lên, chăn mền là bọn chúng đào ra từ phế tích nhà cũ. Hoa Khinh Khinh tắm rửa xong liền rã rời ngửa về sau nằm lên ổ chăn.
Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Bùi Diệp dựa vào một đầu giường lớn, lướt điện thoại chau mày.
Chắc là xem tin tức hôm nay rồi.
Nói đến tin tức...
Hoa Khinh Khinh vỗ đầu một cái, vội vàng lấy điện thoại ra đăng nhập tài khoản, đăng động thái báo bình an với đám fan hâm mộ.
Bùi Diệp dĩ nhiên không phải đang xem tin tức hot search.
Giao diện điện thoại hiện 【 Hệ thống ghi chép 】của trò chơi, trước đó không lâu mới hiện hai động thái mới.
【 Chúc mừng người chơi A Cha hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt 'Phẫn Nộ' 】
Bổ sung một hàng chữ nhỏ.
【 Bóp méo luật pháp công chính, phẫn nộ và bạo lực không cần bất cứ lý do nào, phạm nhân -- Viên Thành 】
【 Chúc mừng người chơi A Cha hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt 'Tham ăn' 】
Cũng tương tự có một hàng chữ nhỏ.
【 Mê muội ham hưởng lạc, không tiết chế chắc chắn sẽ mang đến diệt vong, phạm nhân -- Cố Vận 】