Editor: Đào Tử
_________________________
Khó trách Bùi Diệp suy diễn theo phương diện này.
Chi tiết máu chó dồn dập nhất quyển tiểu thuyết « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! » chính là "Thế thân".
Tần suất cao làm người ta hoài nghi nhân vật nữ tính trong sách là dây chuyền sản xuất ra.
Nữ chính Tiêu Phi Nhi cực giống ánh trăng sáng trong lòng Thái tử, mà trắc phi ái thϊếp chọn lựa trong hậu viện Thái tử đều dựa theo khuôn mẫu ánh trăng sáng.
Không phải lông mày, đôi mắt, cái miệng, cái mũi, lỗ tai rất giống, thì là khí chất, tài học, tính cách, sở thích cực giống ánh trăng sáng.
Thê thϊếp trong hậu viện thái tử, bao quát nữ chính Tiêu Phi Nhi đều là thế thân vị ánh trăng sáng ấy.
Sau khi Tiêu Phi Nhi sống lại gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật, huyên náo quốc gia long trời lở đất chạy đến nước láng giềng gặp bạo quân bá đạo tàn độc.
Cô ta và bạo quân sau khi tương ái lại vỡ lẽ bạo quân thân cận cô ta là bởi vì dung mạo giống ánh trăng sáng của bạo quân...
Hmmm...
Vấn đề tới, nữ tính thế giới này đều cùng khuôn mặt sao?
Hay là nữ chính Tiêu Phi Nhi là mặt vạn năng, với ai cũng giống đến mấy phần?
Liên tiếp xung đột với ánh trăng sáng hai vị nam chính trước sau.
Ở một cái thế giới phi logic này, Bùi Diệp hoài nghi mình cũng gặp "Chi tiết thế thân".
Thế là đợi Tần Thiệu và Thân Tang hào hứng ra sân viện so kiếm, để Cố Ương chỉ điểm, cô tìm được cơ hội nói chuyện với Cố Ương.
"Cố tiên sinh."
Ánh mắt Cố Ương rơi vào trên mặt cô, dùng ánh mắt ra hiệu cô nói tiếp.
"Gương mặt này của ta... Có phải giống cựu hữu của Cố tiên sinh?"
Ngón tay thu trong tay áo của Cố Ương run rẩy, mí mắt phải nhảy một cái khó thấy.
"Không có."
Trên mặt hắn bình thản nhìn cô.
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Tuy rằng ta cứu được bọn người Tần Thiệu, nhưng cũng không đáng để tiên sinh hao tâm tổn trí phí sức... Để tiên sinh an bài cho ta thân phận tốt như thế..." Bùi Diệp bí mật quan sát phản ứng thần thái Cố Ương, không bỏ sót một chút chi tiết, "Con người ta chữ lớn không biết, nhưng cảm giác vẫn rất chuẩn."
Cố Ương khẽ mím môi mỏng, cặp mắt đạm bạc che kín ý tưởng chân thật trong lòng.
"Cô suy nghĩ nhiều."
Bốn chữ đạm mạc xa cách, dường như mang ba phần mỉa mai.
Như đang giễu cợt Bùi Diệp tự mình nghĩ nhiều.
Bùi Diệp cũng không giận.
"Ừm,chắc là ta đã nghĩ nhiều rồi."
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nghĩ thế nào chỉ chính cô biết.
Cố Ương thình lình lên tiếng hỏi thăm.
"Cô thật sự không biết chữ?"
"Không biết."
Cô đích xác không biết những chữ mà Cố Ương biết, cũng coi là không biết chữ đi.
Ánh mắt Cố Ương quét một vòng trên mặt cô, ngữ điệu bình thản nói: "Cô hẳn nên đi dạo thêm vài vòng trên phố."
"Hả?"
"Nghe bách tính chữ lớn không biết nói chuyện thế nào."
Từng đọc sách và chưa từng đọc sách, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không giống.
Quan trọng nhất chính là ——
"Cô nhả chữ không có nửa điểm khẩu âm, cô nói mình không biết chữ... Lời này không có chút sức thuyết phục..."
Thiết lập mình đã sập còn ở đây quật cường diễn mù chữ, rất kính nghiệp.
Mấy câu diss của Cố Ương nói không lưu tình chút nào.
Bùi Diệp: "..."
Đầu năm nay nói thật ra không ai tin, nói láo lại cho là thật.
Trường kiếm đối với nam tính thời đại này y như là trâm cài của nữ giới, không chỉ tượng trưng cho thân phận địa vị, đồng thời cũng là phối sức không thể thiếu.
Thời đại kiếm thuật thịnh hành, văn sĩ có lá gan chộp kiếm hành tẩu bên ngoài đều có thể đánh một hai, kiếm thuật Cố Ương cũng không tệ.
Lấy thực lực của hắn chỉ điểm hai thiếu niên choai choai dư xài.
Bùi Diệp lại không có hình tượng tựa vào núi giả ngáp.
Mặc kệ là Cố Ương hay là Tần Thiệu, Thân Tang, đều là ba kẻ yếu gà.
Yếu gà mổ lẫn nhau có gì đáng xem.
Cô sờ điện thoại treo trước ngực, vừa đi vừa phát sầu vì phí internet phát sầu.
Trong hoảng hốt nghe được có người hô một câu "Cẩn thận", một trận gió lạnh sát bên tai bay qua.
Bùi Diệp vô thức nghiêng đầu né tránh, quơ lấy trường côn hất nó ra, mũi kiếm đinh một tiếng cắm vào khe hở núi giả.
"Bùi nghĩa sĩ!" Tần Thiệu trắng bệch nghiêm mặt tiến lên, "Có bị thương chỗ nào không?"
Bùi Diệp ghét bỏ tránh đi hai bước.
"Kiếm thuật kém như vậy, ai đánh tổ đội với cậu người đó xui."
Kiếm không nắm ổn còn bị người đánh tuột tay.
Địch nhân còn chưa có chết đâu, đồng đội bị cậu ta đưa về điểm hồi sinh trước rồi.
Tần Thiệu nghe không hiểu nửa câu sau, nhưng cậu ta biết "Kiếm thuật kém", "Xui", ngón chân ngẫm cũng biết Bùi Diệp đang giễu cợt chính mình.
Bùi Diệp dời địa phương phơi nắng.
Lặng lẽ hoài niệm phó bản trước không cần phát sầu công đức.
"Cũng trách ta mệt rã rời thất thần, cậu tiếp tục làm việc của mình đi."
Náo loạn một màn này, hai người Tần Thiệu cũng không còn tâm tình tiếp tục luyện kiếm, cũng chú ý tới Bùi Diệp chán chường, con mắt đã nửa rũ.
Tần Thiệu thu trường kiếm về vỏ kiếm.
"Bùi nghĩa sĩ trông không vui lắm."
Bùi Diệp không trả lời mà hỏi lại: "Cậu biết ý nghĩa nhân sinh không?"
Chủ đề lập tức nhảy đến phương diện triết học, Tần Thiệu không khỏi trố mắt, phút chốc không biết nên trả lời thế nào.
"Bùi nghĩa sĩ cảm thấy ý nghĩa nhân sinh là cái gì?"
Cậu ta hỏi lại Bùi Diệp.
Bùi Diệp nói: "Sinh mệnh ở chỗ hành động (Gây sự)."
Tần Thiệu không hiểu ý của nó.
"Hành động?"
Bùi Diệp hồi đáp: "Đứa trẻ đọc sách tập viết, trưởng thành làm việc nuôi gia đình, mỗi người quản lí chức vụ của mình, không lãng phí thời gian chính là ý nghĩa sinh mệnh."
Tần Thiệu suy tư một hơi, hiểu rõ ý Bùi Diệp muốn biểu đạt.
"Bùi nghĩa sĩ cảm thấy hiện tại là đang lãng phí thời gian?"
"Đúng thế."
Không thể kiếm công đức mua card mạng đúng thật là lãng phí thời gian.
Cho đến ngày nay, Bùi Diệp không thể không thừa nhận một sự thật.
Cô sa đọa rồi.
Sa đọa thành thiếu nữ già đầu nghiện net.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, gột rửa bất công và vẩn đυ.c trên thế gian, bây giờ lại ở núi giả phơi nắng, uổng phí hết một buổi sáng sớm... Sáng sớm này đối với ta mà nói không có ý nghĩa, dĩ nhiên không vui nổi."
Tần Thiệu trừng mắt nhìn, tiêu hóa xong đoạn văn này.
Cậu ta nổi lòng tôn kính đồng thời lại nhịn không được than thở cảm khái.
"Bùi nghĩa sĩ đối với bản thân không khỏi quá khắc nghiệt."
Một buổi sáng sớm cũng không chịu thư giãn, điều này khiến Tần Thiệu cảm thấy hổ thẹn.
Cậu ta cảm thấy mình đủ cố gắng, nhưng so sánh với Bùi Diệp, giác ngộ kém xa mấy cấp bậc.
"Khắc nghiệt sao? Ngược lại ta không cảm thấy." Bùi Diệp lắc đầu, ánh mắt dường như thấy được những nơi rất xa xăm, lại giống bao quát chúng sinh vạn vật, cô bình tĩnh nói, "Nghĩ đến cảnh thôn dân gặp nạn hôm qua, ta liền cảm giác mình không nên đợi ở đây. Ta lười biếng sẽ để người vốn nên thoát khỏi khổ ải gặp thống khổ không nên có, cậu có thể cảm nhận được loại cảm giác này không?"
Tần Thiệu yên lặng.
Bùi Diệp tiếp tục nói: "Phượng gia quân lấy danh binh lực không đủ đi bắt thanh niên trai tráng đi lính thì cũng thôi đi. Những thanh niên trai tráng ấy lên chiến trường, miễn cưỡng kéo tới một câu 'Vì nước mà chiến'. Bắt nữ tính là vì cái gì? Nếu để nữ lên chiến trường gϊếŧ địch cũng tốt, nhưng bọn hắn bắt phụ nữ vào quân doanh lại là vì để họ bán thân thể của mình, cho bản thân hưởng lạc giải tỏa du͙© vọиɠ. Đây chẳng qua là một đám súc sinh dắt cờ đại nghĩa quốc gia ức hϊếp kẻ yếu, có khác gì kẻ địch? Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, kẻ đáng gϊếŧ chính là bọn khốn này."
Đấy cũng là phí internet của cô đó.
___________________
Đào: Trọng điểm là câu cuối phải không chị Bùi? → _ →