Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 350: Vầng sáng nữ chính tiểu thuyết tận thế

Editor: Đào Tử

_____________________________

Ác mộng đêm qua khiến Bùi Diệp không tài nào chợp mắt được.

Cô hệt bánh rán lật trái lật phải, cuối cùng vẫn từ bỏ việc lấy lại giấc ngủ, chuẩn bị đứng dậy kiếm ăn.

Vừa mở cửa phòng, trong không khí thoang thoảng một cỗ mùi thơm sủi cảo, kính phòng bếp mờ phản chiếu một bóng người mảnh mai.

"Tiểu Tú, sắc mặt cậu nhìn không tốt lắm, ngủ không ngon sao?"

Liễu Diệp Tiên mang một đĩa sủi cảo lớn và một bình sữa đậu nành ra.

"Gặp ác mộng."

Bùi Diệp chau mày.

"Một cơn ác mộng mà thôi, mình nghe người xưa nói giấc mộng trái với hiện thực, có lẽ không bao lâu sẽ có chuyện tốt đến."

Bùi Diệp nói: "Không giống."

Cô hiếm khi mơ, phần lớn đều là một đêm không mơ tới hừng đông, chớ nói chi là gặp ác mộng.

Sau mỗi cơn ác mộng đều chẳng có chuyện gì tốt phát sinh.

Bùi Diệp bởi vì điều này sắc mặt mới kém.

"Không giống cái gì?" Liễu Diệp Tiên kẹp cho cô một cái sủi cảo, "Buổi sáng mình mới gói, hương vị thế nào?"

"Rất ngon."

Da mỏng nhân sủi cảo vừa vặn, tạo hình vàng thỏi xinh xắn.

Sau khi rán một mảnh vàng rực, cắn vào bên ngoài giòn trong mềm, giòn tan trong miệng.

Bùi Diệp nhận lấy đôi đũa từ tay Liễu Diệp Tiên, bản thân lại kẹp hai cái sủi cảo.

"Mình rất ít nằm mơ, mỗi lần nằm mơ —— Mặc kệ là mộng đẹp hay ác mộng, đều có xác suất nhất định biến thành sự thật."

Loại này giống như báo mộng không chỉ riêng cô có.

Theo cô biết, dĩ vãng những cường giả tinh thần lực kia cũng sẽ có báo mộng tương tự.

Thực lực càng tiếp cận đỉnh phong, mộng cảnh sẽ càng rõ ràng, tỉnh lại cũng sẽ nhớ càng nhiều.

Thời kỳ toàn thịnh Bùi Diệp cũng có loại kinh nghiệm này.

Nhưng sau khi cô bị bệnh về hưu không có nữa.

Mộng cảnh tối qua đối với cô mà nói, không biết nên tính tốt hay xấu đây.

Liễu Diệp Tiên thuận miệng hỏi một câu mộng gì.

"Cậu còn biết giải mộng?"

Liễu Diệp Tiên cười nói: "Đương nhiên nhìn không biết, nhưng mình muốn biết cậu nằm mơ thấy gì, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc an ủi cậu nha."

Bùi Diệp bật cười.

"Cũng không có gì, chỉ là mơ trong nhà thêm rất nhiều bé con, sau đó tích lũy nhiều năm bị bọn nó ăn sạch."

Cô có bao nhiêu tích súc?

Số lượng cụ thể cô cũng không rõ, chỉ cần biết rằng cô là phú hào hàng thật giá thật là được rồi.

Một trăm bé con ăn sạch tất cả...

Chẳng lẽ báo trước cô sắp phá sản?

Bùi Diệp vừa suy nghĩ vừa nhét thêm một cái sủi cảo vào miệng.

Theo suy tư sâu hơn, lông mày của cô dần giãn ra.

Sao cô lại quên nhỉ?

Cái thế giới phó bản thứ hai sắp kết thúc.

Một khi rời đi, điểm công đức cô tích lũy ở thế giới này toàn bộ cầm đi gán nợ.

Theo một ý nghĩa nào đó cũng là phá sản.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Bùi Diệp không tiếp tục xoắn xuýt cái mộng cảnh này.

"Hôm nay làm nhiệm vụ sao?"

Ăn uống no đủ, Bùi Diệp ông bác ngồi trên ghế sa lon xỉa răng, Liễu Diệp Tiên chủ động thu dọn bát đũa.

Bùi Diệp nói: "Không ra ngoài, chờ tin tức quan phương."

Không ra khỏi cửa như thường lệ, nhiệm vụ【 Mỗi ngày một thiện 】 làm sao bây giờ?

Bùi Diệp trực tiếp bàn giao cho một trăm linh tám người giấy nhỏ đi làm.

Những người giấy nhỏ này cũng coi là ý chí của cô, bọn chúng săn gϊếŧ Zombie cũng có thể xem như cô.

Tuy hiệu suất không cao bằng cô, nhưng một ngày săn gϊếŧ hơn vạn Zombie vẫn dễ dàng.

Thành phố B là thủ đô trước tận thế Hoa Quốc, phụ cận thành thị nhân khẩu dày đặc.

Dù là sau khi căn cứ thành phố B thành lập nhiều lần xuất binh thanh chước Zombie, mật độ Zombie vẫn rất khả quan.

Liễu Diệp Tiên nói: "Vậy chúng ta kêu Thụy Quân cùng đi dạo phố đi, nghe nói căn cứ thành phố B có thị trường giao dịch rất lớn."

Hướng Thụy Quân luyện tập trở về nghe đề nghị của cô, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay.

"Sao lại không đi?"

Hướng Thụy Quân lạnh mặt nói: "Không đi là không đi, tôi không thích địa phương nhiều người."

Thị trường giao dịch tận thế ngư long hỗn tạp, kiếp trước Hướng Thụy Quân đi không biết bao nhiêu lần.

Duy chỉ có thị trường giao dịch thành phố B...

Đó là bóng ma tâm lý của cô.

Vừa nghĩ tới thị trường giao dịch thành phố B, cô liền nhớ lại bản thân kiếp trước chật vật chết lặng ngồi xổm trước sạp hàng giao dịch, nhìn Liễu Diệp Tiên sạch sẽ xinh đẹp, rạng rỡ kéo tay người yêu qua quầy hàng của cô, cười cười nói nói, trong lúc nói chuyện mang theo khinh thường đối với những hàng hóa kia.

Kiếp trước Liễu Diệp Tiên tay cầm bàn tay vàng không gian linh tuyền, chị ta đều chưa bao giờ mình đầy bụi đất, mỗi ngày vẫn tắm rửa gội đầu thay quần áo mới giống hệt người bình thường. Giày trên chân sạch sẽ, quần áo mặc trên người sạch sẽ, tóc cũng óng mượt mềm mại.

Chị ta tựa như nữ chính đi ra từ tiểu thuyết thanh xuân, nụ cười đều mang ánh nắng và đơn thuần.

Người sống sót khác và chị ta như là người của hai thế giới.

Những người sống sót đừng nói một ngày tắm rửa một lần, bọn họ nhiều khi ngay cả uống ngụm nước cũng khó khăn, tóc bết dầu, da đầu đầy gàu, tro bụi dính vào, tùy tiện cào có thể vê thành viên tròn nhỏ, đi ngang qua còn mang theo một cỗ gió hôi chua, chó ngại người ghét.

Tóc như thế, quần áo càng đừng nói.

Quần áo dúm dó xác xơ như cải muối khô.

Áo khoác bẩn, quần áo bên trong cũng bẩn nốt, bao quát nội y đồ lót.

Dị năng giả còn tốt một chút, tốt xấu có thể lấy được một chút nước, cách hai ba ngày lau một lần.

Người bình thường thường xuyên phải chịu trên mười ngày nửa tháng, thậm chí lâu hơn.

Hướng Thụy Quân có thể bình tâm tĩnh khí hồi ức, nhưng không có nghĩa là cô muốn "Trở lại chốn cũ".

Nếu là trước kia, Liễu Diệp Tiên nói không chừng đã sợ.

Nhưng bây giờ khác rồi nha, quan hệ giữa cô và Hướng Thụy Quân có đột phá nhảy vọt, nũng nịu đều thành thao tác bình thường.

Hướng Thụy Quân cụp mắt xuống.

"Thị trường giao dịch có vật gì tốt?"

"Dạo chơi nè."

"2hand còn khó kiếm được, chứ đừng nói đồ mới, chị thích dùng những cái kia?"

Liễu Diệp Tiên nói: "Đi thị trường giao dịch không chỉ vì dạo phố mua sắm."

Hướng Thụy Quân nhíu mày.

Lại nghe Liễu Diệp Tiên nói: "Cũng có thể đi xem những người khác trôi qua thế nào một chút, chỉ có tận mắt thấy mới biết cách giúp người khác thế nào..."

Còn chưa nói xong, Hướng Thụy Quân đã lộ ra biểu lộ hết cách.

Lờ mờ mang theo vài phần nhẹ nhõm.

"Đi thôi, ra ngoài."

Thị trường giao dịch thành phố B rất dễ tìm.

Hướng Thụy Quân cũng là lần đầu tới, nhưng cô lại quen thuộc giống như từng tới rất nhiều lần.

Thị trường giao dịch căn cứ thành phố B và tiền thế không khác nhau quá nhiều.

Thị trường giao dịch chia làm hai khu vực.

Một cái thị trường giao dịch quan phương thiết lập người sống sót có thể thuê cùng quan phương, một ngày nộp lên tiền thuế nhất định.

Chỗ tốt thị trường giao dịch quan phương ở chỗ quy củ, mua bán an toàn, không sợ bị người đen ăn đen, khuyết điểm là phải giao phó tiền thuê.

Một cái khác là thị trường trái phép người sống sót tự phát tụ tập giao dịch.

Địa phương vắng vẻ, hoàn cảnh dơ bẩn không nói, còn có không ít nguy hiểm tiềm ẩn, sơ sẩy một cái là sẽ trúng chiêu.

Ưu điểm duy nhất chính là không cần giao tiền.

Tới sớm có thể chiếm cái sạp hàng.

Đương nhiên, sạp hàng có thể giữ vững hay không chỉ bằng năng lực bản thân.

Ba người Hướng Thụy Quân tất nhiên là đi thị trường giao dịch quan phương thành lập.

Gian hàng chủ sạp rất nhỏ, chỉ chứa hai người ngồi song song, đồ vật mua bán càng thiên kì bách quái.

"Dựa theo định luật tiểu thuyết, nữ chính đi dạo thị trường giao dịch luôn có thể đυ.ng phải đồ tốt..."

Nhặt chỗ tốt là chuyện thường ở huyện mỗi nữ chính tiểu thuyết tận thế đều phải trải qua.

Liễu Diệp Tiên và Hướng Thụy Quân hai vị nữ chính, vầng sáng nữ chính x 2.

Bùi Diệp cảm thấy... Hai người bọn họ đi ra ngoài, không kiếm được chút đồ tốt thì quá vô lý.