Editor: Đào Tử
_____________________________
"Diệp Tiên, cậu tìm cho chúng nó mấy bộ quần áo thích hợp đi..."
Bùi Diệp bị nhiều ánh mắt bling bling nhìn chăm chú như vậy, tâm tình xem náo nhiệt tan thành mây khói, thay vào đó là một cỗ cảm giác bất lực thật sâu.
Liễu-Doraemon-Diệp Tiên không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên móc ra mấy bộ quần áo. Cổ gà mang đầu loli còn đỡ, thân thể vẫn là thân gà, nhưng mang đầu chó lại thân thể người, không mặc quần áo quá ảnh hưởng bộ mặt thành phố, còn độc hại con mắt người khác.
"Chiêm chϊếp —— "
Liễu Diệp Tiên rất ôn hòa trợ giúp bạn nhỏ kia mặc quần cộc Doraemon màu xanh lam vào, vừa nghiêng đầu đã thấy có tiểu khả ái nhìn chính mình.
Ngôn ngữ không thông, Liễu Diệp Tiên chỉ có thể dùng mỉm cười thay thế trả lời.
Bạn nhỏ lại chiêm chϊếp một tiếng, lần này âm điệu gấp rút hơn trước đó một chút, con mắt cũng đỏ lên.
"Chiêm chϊếp!!!"
Thanh Long không thú vị vẫy đuôi chơi, nghe nói như thế nghiêng đầu sang chỗ khác, phiên dịch một câu.
"Nó nói nó cũng muốn mặc."
Liễu Diệp Tiên yên lặng nhìn anh bạn nhỏ, nhả một câu.
"Chị cảm thấy nó không cần mặc."
Thanh Long dò xét bạn nhỏ đó trên dưới một lần, thuận miệng nói: "Cho nó một đôi giày đi, giống nhau."
Liễu Diệp Tiên móc ra một đôi dép lê màu hồng nhỏ mang cho nhóc con, đối phương vừa lòng thỏa ý.
"Thật sự là phong cách dị loạn."
Hướng Thụy Quân không đành lòng nhìn thẳng.
Con vừa rồi đòi hỏi Liễu Diệp Tiên quần áo là một con mọc ra tay người, chân người, đầu người và thân chim sẻ.
Áo phông quần cộc đương nhiên nó không mặc được.
Nhưng thấy nó đáng thương chϊếp chϊếp xin, Thanh Long bèn nói cho nó một đôi giày.
Liễu Diệp Tiên phát đồ vật cho những dị thú này, nhìn một đám người thú kết hợp sáp nhập đại đội, biểu lộ có chút cứng ngắc.
"Tiểu Tú, cậu có biện pháp để bọn chúng cũng học nói tiếng người không?"
Đám người xuống đường hầm tàu điện ngầm.
Bởi vì dị thú cuồng bạo không bị đánh chết thì bị Bùi Diệp dùng "Yêu" cảm hóa, cho nên chuyến này hành trình vô cùng thuận lợi, trên đường không đυ.ng phải chút khó khăn trắc trở. Đám người lần theo kí ức sói trắng, lần lượt tìm tới mười mấy bộ thi cốt mặc quân trang hư thối.
"Toàn bộ mang về đi."
Người giấy nhỏ nung khô thi cốt bọn họ xong, rồi đem tro cốt và quần áo gấp gọn chứa vào túi rác riêng, cất chúng cùng cỗ nữ thi lúc trước. Có vài thi thể mang theo thân phận chứng của căn cứ, có số thì không có cái gì, thậm chí ngay cả thi cốt đều không trọn vẹn.
Đoàn người Bùi Diệp lại cẩn thận vòng quanh đường hầm tàu điện ngầm một lần.
"Sài Phương, mang chúng tôi đi khu vực nổ lục soát thử xem."
Tên hiện tại của sói trắng chính là Sài Phương.
Nhưng nó chỉ cho phép Bùi Diệp gọi nó như vậy, những người khác gọi sẽ nhận được nhe răng uy hϊếp của nó.
Tên đại khả ái bệ hạ lấy cho nó, đâu phải ai cũng có thể kêu?
Tuân Minh Viễn nghe lời Sài Phương nói, mặt ngoài thờ ơ, kì thực nội tâm yên lặng thay cô chú Sài lên án mạnh mẽ thằng bất hiếu này.
"Ở chỗ đó!"
Sài Phương mang đám người Bùi Diệp đi vào hang ổ ban đầu của nó.
Nó dùng ngón tay thon dài chỉ "Giường" ban đầu của mình.
"Tôi đi ngủ ngay ở chỗ này, tư thế như vậy, đồ vật bị tôi ôm, ngủ một lát nó đã không thấy tăm hơi."
Nó không nhìn thấy tướng mạo kẻ trộm, thậm chí ngay cả kẻ trộm chạy trốn hướng nào cũng không biết.
"Tôi đến tìm xem."
Tuân Minh Viễn dù sao cũng là nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng hắn tìm phụ cận khu vực mấy lần cũng không tìm ra dấu chân hay dấu vết khả nghi.
"Đồ vật mất tích kì quái thật."
Biết được tin tức này, tâm tình mọi người có vẻ ngưng trọng.
Tuy rằng món đồ kia sẽ khiến dị thú và Zombie tiến hóa phương hướng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là đồ vật căn cứ thành phố B muốn, ai dám cam đoan món đồ kia không có cách dùng khác? Có khi hộp vắc xin còn chứa những vật khác, như tài liệu liên quan vắc xin "Đế Oa"?
Hiện tại hộp nổ, đồ vật bị trộm.
Hộp chứa bí mật gì, bọn họ không còn cách nào biết.
Bọn họ vừa chuẩn bị tốt tâm lí phải không công mà lui, Liễu Diệp Tiên đột nhiên gấp rút "A" một tiếng.
Tề Thiên Thạc bị cô làm giật nảy mình.
"Diệp Tiên!"
"Sao vậy?"
Dị thú khác cũng tò mò xông tới, duỗi đầu rướn cổ, vóc dáng không đủ bật tại chỗ.
Liễu Diệp Tiên bị bọn họ bao quanh.
Nhìn thấy trận thế này, Liễu Diệp Tiên không khỏi đỏ mặt.
"Em không sao."
Hướng Thụy Quân cũng chạy tới ngay sau Tề Thiên Thạc.
Nghe nói như thế thì bất mãn.
"Chị nói không có việc gì, vậy vừa rồi chị kêu cái gì?"
Thình lình hét lớn như thế, cô còn tưởng rằng Liễu Diệp Tiên bị thứ gì đánh lén.
Biết được là một trận sợ bóng gió, tim nhấc đến cổ họng cũng thả lại chỗ cũ.
Liễu Diệp Tiên chỉ chỉ đống đổ nát dưới chân, nhỏ giọng nói: "Ở chỗ này, chị vừa bị một dòng điện rất nhỏ xẹt qua một chút."
Dòng điện?
Tận thế giáng lâm mấy ngày, toàn bộ công trình điện lực đã đình công toàn bộ, tàu điện ngầm cũng không ngoại lệ, cho nên không thể nào là dây điện rò điện. Nếu là dây điện rò điện, dị năng Liễu Diệp Tiên đẳng cấp có cao hơn cũng không thể bình yên đứng đấy nói chuyện, xem ra dưới đáy có vấn đề.
Tề Thiên Thạc quan tâm bạn gái, hỏi han hai câu.
Liễu Diệp Tiên đỏ mặt nói: "Em không sao... Vừa rồi cảm giác cứ như bị tĩnh điện truyền khắp toàn thân một lần, chuyện đột nhiên xảy ra mới kêu."
"Chẳng lẽ phía dưới có đồ vật gì?"
Hướng Thụy Quân thử dùng đao chọc chọc khu vực Liễu Diệp Tiên chỉ, vừa đâm hai lần đã bị Tuân Minh Viễn lấy thái độ cứng rắn kéo tay lại.
"Phía dưới có cái gì chưa biết rõ ràng, em không sợ xảy ra chuyện?"
Hướng Thụy Quân không phản bác.
Tuân Minh Viễn mượn đao của cô, xem đao như cây gậy cạy mở tảng đá lớn, Liễu Diệp Tiên đột nhiên lại hô một tiếng.
"Lại xảy ra chuyện gì?"
Liễu Diệp Tiên lui hai bước nói: "Chị lại bị điện giật."
Đám người không có phản ứng gì.
Bùi Diệp tiến lên xem xét tường tận mấy giây, quyết định thật nhanh nói: "Đào chỗ đó lên..."
Lúc trước vụ nổ quy mô khá lớn, dẫn đến địa phương dưới chân bọn họ bị mái vòm đường hầm và đá lớn hai bên đổ sụp vùi lấp.
Nhưng đoàn người Bùi Diệp đều không phải người bình thường, lại có những dị thú quái dị kia gia nhập, chưa đến một phút đã thanh lý đá lớn sạch sẽ.
"Nơi này giống như có vật gì!"
Hướng Thụy Quân hô một câu, đám người đem toàn bộ thiết bị chiếu sáng nhắm ngay vị trí đáy hố.
Tuân Minh Viễn ra hiệu Hướng Thụy Quân đừng nhúc nhích, hắn đeo một đôi găng tay dày lấy đồ vật trong đám tàn tích ra.
"Cái thứ này chẳng phải hộp vắc xin?"
Mọi người thấy hộp vắc xin mờ mịt.
Hộp vắc xin không phải bị nổ rồi sao?
Vì sao bọn họ còn có thể đào ra thứ này bên trong đống đổ nát?
Bùi Diệp so sánh hình ảnh và số liệu tỉ lệ căn cứ thành phố B cho, lại dùng hai mắt đo đạc hộp vắc xin trước mắt.
Cô có phán đoán.
"Xem bộ dáng là có hai cái."
"Có hai cái hộp?"
Liễu Diệp Tiên cũng nói: "Nhưng tình báo chúng ta thu được chỉ có một cái."
Bùi Diệp nói: "Hộp vắc xin cũng không phải chỉ có một kích cỡ, một cái l*иg một cái chứ sao."
Đám người: "..."
Cái này cũng có thể?
Bùi Diệp lại tìm thấy mảnh vỡ hộp vắc xin khác từ đống phế tích, đại khái có thể chắp vá ra một hộp kích thước lớn hơn, "Một cái l*иg một cái, cái bên ngoài bị vụ nổ hủy, đồng thời ngăn cản một bộ phận uy lực nổ, cái bên trong mới có thể may mắn còn sống sót."