Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 141: Manh mối

Editor: Đào Tử

_____________________________

Lôi Nhã Đình tới đây làm gì?

Bùi Diệp càng lúc càng xem không hiểu cục diện này.

Cô đưa tay xoa mi tâm đau nhức.

"Đánh trận vẫn sảng khoái hơn nhiều —— "

Kẻ địch khó dây nhất cô từng gặp phải chưa khiến cô đau đầu dữ vậy.

Tuy địch nhân khó dây trong cách bày mưu tác chiến còn có vết tích mà lần, sự kiện âm sai giả cần manh mối chẳng có manh mối, đều phải tự mình dốc lực.

Nếu tình báo theo không kịp, cô có ba đầu sáu tay cũng vô pháp khống chế cục diện trăm phần trăm.

May mắn cô chỉ thiếu một nhiệm vụ nữa là rời khỏi phó bản.

Bùi Diệp giữ vững tinh thần, nghiêm túc giám thị động tĩnh Lôi Nhã Đình.

"Có muốn tôi qua nghe trộm họ nói gì không?" Ứng Lân nhìn hai tay mình, "Cô cho tôi thêm hai tấm ẩn thân phù bên người đi."

Một tấm không an toàn, nếu bị kẻ trong tiệm thuốc phát hiện không tốt.

Bùi Diệp tùy ý phất tay.

"Không cần, tôi nghe được họ nói gì, cậu đừng qua, quá nguy hiểm."

Mặt Ứng Lân sửng sốt.

Hắn nhìn tiệm thuốc đối diện chếch một con đường cái, lại nhìn Bùi Diệp, tính khoảng cách hai bên không khỏi sinh ra hoài nghi lạ thường.

Khoảng cách xa thế còn nghe rõ, cô là người thật?

Kỳ thật phạm vi nhỏ khống chế nhĩ lực, lợi dụng năng lực bản thân mở rộng phạm vi nghe trộm là kiến thức cơ bản.

Bùi Diệp gọi chén thịt viên thứ ba, vừa chờ ông chủ đem thịt viên lên vừa để ý động tác Lôi Nhã Đình.

"Ông chủ Trịnh, tôi tới rồi đây."

Lôi Nhã Đình vừa vào tiệm thuốc đã quen thuộc chào hỏi chủ tiệm thuốc.

Tiệm thuốc này không phải chuỗi tiệm thuốc mọc lên như nấm khắp phố lớn ngõ nhỏ, là tư nhân, bán thuốc tây lẫn thuốc bắc.

Từ khi Lôi Nhã Đình lập nghiệp đến giờ, dược liệu đều nhập từ tiệm thuốc.

Cô không mua ở các tiệm thuốc khác chỉ bởi thuốc ở mấy nhà kia không có linh khí mấy, nào là dược liệu chưa đủ năm hay không đủ chủng loại, chất lượng khá tệ, hiệu quả đan dược luyện chế khác xa mong đợi. Lúc trước cô tìm hết một lượt thành phố T cơ duyên xảo hợp tiến vào cửa tiệm này.

Hợp tác với chủ cửa hàng đã lâu, dù tình cảm phương diện hợp tác hay dược liệu ưu đãi, tiệm thuốc này đều là sự chọn lựa tốt nhất.

Chủ cửa hàng gọi ông chủ Trịnh này là một người đàn ông trung niên đeo kính rộng màu nâu.

Tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt to, phối hợp khí chất văn nhã ôn hòa dễ cho người khác lưu lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp.

Ông ta cười nói, "Khách quý hiếm gặp à nha, lâu lắm rồi cô không đến."

Lôi Nhã Đình cười, "Tôi mang thai, bác sĩ bảo có dấu hiệu đẻ non cần ở trong nhà dưỡng thai."

"Mang thai à? Chúc mừng chúc mừng, chừng nào đứa bé ra đời nhớ báo một tiếng, tôi đi ăn ké tiệc đầy tháng." Ông chủ Trịnh tỏ ra quan tâm chân thành, thấy sắc mặt Lôi Nhã Đình hơi nhợt nhạt, không nể mặt khẽ trách, "Thân thể cô chưa khỏe đừng tự mình tới, gọi điện tôi đưa qua cho."

Lôi Nhã Đình là khách hàng lớn của tiệm thuốc, cô còn từng giúp ông chủ Trịnh, là ân nhân mẹ Trịnh.

Vì mối liên hệ này tiệm thuốc cho Lôi Nhã Đình ưu đãi hời nhất.

"Tôi không muốn ở mãi trong nhà, ngột ngạt chết mất. Bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh, tôi có thể ra ngoài giải khuây vài lần." Lôi Nhã Đình cười nói, "Ông chủ Trịnh, dược liệu hôm qua tôi yêu cầu chuẩn bị xong hết chưa? Đặt hơi gấp nên thiếu cũng không sao, tôi muốn một phần trước."

Ông chủ Trịnh đáp lời, "Cô là khách quý cửa tiệm chúng tôi đấy, hàng cô đặt đương nhiên không thể qua loa, đã điều hàng trong đêm chuẩn bị đầy đủ cho cô rồi."

Lôi Nhã Đình vui vẻ.

Cô biết hàng mình đặt khá lớn, gặp cửa tiệm bình thường vét cả tồn kho cũng chẳng đủ một phần mười, không ngờ ông chủ Trịnh lão bản có lòng giúp cô gom đủ. Cô cười cong môi, gương mặt xinh đẹp kiều diễm như hoa mẫu đơn nở rộ, một khách hàng mua thuốc không khỏi cảm thán——Là đại minh tinh nào đó à?

Hiện tại Lôi Nhã Đình quá đẹp, ngũ quan hoàn mỹ sắc sảo không mang nét đại trà.

Nếu tiến vào giới giải trí dựa vào gương mặt này có thể nổi tiếng ngay.

Ông chủ Trịnh sai nhân viên cửa hàng ôm hàng hóa vào xe hàng, nhét hơn nửa toa xe, miễn phí vận chuyển đến nhà máy của Lôi Nhã Đình.

Lôi Nhã Đình đem bảng hiệu mỹ phẩm ba không "Giai nhân tuyệt sắc tiếu" kinh doanh rất khá, đủ nền tảng trang web chủ blog dốc lực đề cử, doanh thu mỗi ngày tăng trưởng gấp bội. Sức mua bạo tăng, xưởng nhỏ trước kia của Lôi Nhã Đình căn bản không cung ứng đủ, nên cô mở xưởng nhỏ kèm dây chuyền đóng gói, thuê công nhân đóng gói giao hàng. Cô chỉ cần như thường lệ đem đan dược luyện chế bỏ vào là được.

Nguyên khí Lôi Nhã Đình tăng trưởng, lại đoạt được lò luyện đan thần tiên hỗ trợ, luyện một lò đan có thể xuất ra một trăm viên thành phẩm, một viên thành phẩm có thể pha loãng thành một trăm viên, luyện chế một lò chỉ cần mười phút. Trước khi mang thai cô đã sớm chuẩn bị lượng lớn tồn kho.

Có điều lượng tồn kho khổng lồ không đáp ứng nổi sức mua nhiệt tình của khách hàng.

Dù mỗi ngày giới hạn lượng mua cũng nhanh chóng thiếu hàng.

Lôi Nhã Đình gần đây đang dưỡng thai, tồn kho giảm xuống cực nhanh.

Mai Lập Hương quản lí nhà máy không gọi điện báo hàng tồn không đủ, cô đã chẳng đi ra ngoài lấy dược liệu.

Tính toán sổ sách, Lôi Nhã Đình dùng ứng dụng chuyển khoản cho ông chủ Trịnh, thanh toán một lần.

Hai người vui vẻ hàn huyên vài câu.

Bọn họ trò chuyện một hồi, Bùi Diệp cũng sắp ăn xong chén thứ ba.

"Thêm một người nữa!"

Ứng Lân thấp giọng nhắc nhở.

Cách tiệm thuốc không xa dừng một chiếc xe hơi màu đen, cô gái ăn mặc hơi hướng hip-hop từ trên xe bước xuống, ước chừng khoảng đôi mươi.

Cô ta mang kính râm màu đen ngắm nhìn xung quanh, trực tiếp đi vào tiệm thuốc.

"Trông khí chất này không giống người bình thường lắm..."

Bùi Diệp chắc chắn nói, "Là thiên sư."

Tuy thiếu nữ kính râm đã thu khí tức, nhưng không giấu được tinh thần lĩnh vực của Bùi Diệp.

Cô tiếp tục nghe lén tiệm thuốc.

Thiếu nữ kính râm vừa vào cửa hàng lướt qua Lôi Nhã Đình, ánh mắt sau kính râm mang vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Lôi Nhã Đình rời khỏi tiệm thuốc, thiếu nữ kính râm đến trước quầy ông chủ Trịnh lưu loát báo một chuỗi tên thuốc.

Chuỗi tên thuốc này y như đám hàng Lôi Nhã Đình muốn.

Ông chủ Trịnh nghe xong khẽ giật mình, áy náy cười yếu ớt.

"Xin lỗi, mấy loại thuốc này vừa bán hết rồi."

Thiếu nữ kính râm truy vấn, "Lô hàng tiếp theo chừng nào đến?"

Ông chủ Trịnh ngượng ngùng nói, "Chưa biết nữa, dưới tình huống bình thường thật không có hàng. Vì tiệm chúng tôi đã cung ứng dài hạn cho người ta, chính là vị vừa ra ngoài kia, dù có lô hàng tiếp theo cũng sẽ ưu tiên cung ứng cho cô ấy. Hay cô đến tiệm thuốc khác dò hỏi xem?"

Thiếu nữ kính râm nghe vậy mặt lộ vẻ thất vọng.

"Vậy à, được rồi, tôi đi tiệm khác xem sao."

Thiếu nữ kính râm rời tiệm thuốc, ngồi xe hơi rời đi.

Ông chủ Trịnh chợt lẩm bẩm với không khí, lộ ra tin tức khiến người ta nghĩ mà sợ cực, ông ta nói, "Đuổi theo đi, ban sáng chắc nó phái người điều tra chúng ta... Hừ, không ngờ thiên sư của Liên Minh Thiên Sư có bản lĩnh thế, tra đến đây! Nếu cần thiết, diệt trừ!"

Trong cửa hàng thịt viên, Bùi Diệp lộ vẻ mặt như câu được cá lớn.

"Ứng Lân, cậu lén đuổi theo cô gái kính râm kia, nếu cần bảo toàn mạng cô ấy, tôi đuổi theo Lôi Nhã Đình."

Đám dược liệu kia có mờ ám!

Bùi Diệp cho Ứng Lân một đống phù chú.

Căn dặn, "Nếu đυ.ng phải tình huống khó giải quyết, trốn là thượng sách, chờ tôi xử lí xong sẽ trở lại tìm cậu."