Editor: Đào Tử
_________________________
"Không, không phải tôi làm -- "
Bùi Diệp vỗ đầu hắn một cái, tiếng xương nứt vang lên, đầu quỷ tài xế lệch 180 độ.
"Lặp lại lần nữa, có phải mày làm không?"
Quỷ tài xế bị Bùi Diệp đánh ôm đầu run bần bật khóc rống.
"Đại lão, ngài muốn vu oan giá họa à..."
Bùi Diệp hung ác nói, "Vu oan giá hoạ cái đầu mày, lặp lại lần nữa, cô gái kia do mày gϊếŧ phải không?"
Quỷ tài xế: "..."
Hắn nên trả lời thế nào?
Thừa nhận cô gái là mình gϊếŧ, Bùi Diệp khẳng định không tha cho hắn.
Phủ nhận cô gái là mình gϊếŧ, Bùi Diệp vẫn như cũ không tha cho hắn.
Tình thế khó xử, quỷ tài xế lựa chọn bất lực khóc lớn.
Sao làm quỷ cũng khó thế?
Bùi Diệp uy hϊếp nói, "Bây giờ tâm trạng tao rất tệ, dám khóc tiếng nữa vặn đầu mày ra đá bây giờ."
Còn giở trò nữa, tên tiểu quỷ này không muốn sống thiệt à!
Dưới sự uy hϊếp đanh thép của Bùi Diệp, quỷ lái xe đành cúi đầu trước thế lực hung tàn.
Có điều--
"Đại lão, cô gái kia không phải tôi gϊếŧ, người tôi gϊếŧ là người khác cơ -- "
Bùi Diệp: "???"
Quỷ tài xế: "..."
Xin lỗi, lỡ miệng.
Bùi Diệp nhìn quỷ lái xe bằng đôi mắt thương hại thiểu năng.
"Toàn bộ khai báo hết, đừng ép tao dùng thủ đoạn đặc biệt khiến mày lê thân xác đau nhức mở miệng!"
Bùi Diệp không còn thu liễm sát khí, khoảng cách gần khiến quỷ lái xe trợn trắng mắt.
Ma da ơi!
Đồ lừa đảo!
Nếu ngay từ đầu Bùi Diệp ở trạng thái thả toàn bộ sát khí, hắn bị điên mới đến bắt chuyện dụ cô lên xe!
"Tôi... Tôi nói hết, đại lão đừng động thủ, chúng ta có gì từ từ nói, bây giờ là xã hội pháp trị, bạo lực không giải quyết được vấn đề."
Bùi Diệp nói, "Mau nói, tao không có thời gian đôi co."
Quỷ lái xe nói, "Tôi nói, tôi nói! Con nhỏ đại lão nói không phải tôi gϊếŧ, tôi nói thật, không sai nửa lời."
"Vậy mạng người trên tay là sao?"
Quỷ tài xế nói, "Đại lão, lúc còn sống tôi gϊếŧ người, không thì sao bị ăn đạn."
Hắn chết khá lâu, thời ấy tử hình còn dùng súng kết án, nên tử tướng là sau khi ăn viên đạn ngay đầu máu bắn tung tóe nhìn rất thảm liệt. Bùi Diệp nhìn kỹ tử tướng của hắn phát hiện quỷ tài xế nói thật.
"Khi còn sống gϊếŧ người?"
Quỷ tài xế nghẹn lời một chút, khóc không ra nước mắt nói, "Đại lão, lúc sống tuy có phạm lỗi lầm nhưng đã bị xử trí rồi. Bây giờ ngài truy hỏi khi còn sống đã gϊếŧ ai tôi cũng khó nói-- Lúc ấy tôi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gϊếŧ người, tôi đâu có cố ý-- "
Bùi Diệp đè nén xúc động tò mò.
Quỷ tài xế hiểu lầm ý của cô, run rẩy kể.
"Tôi và bạn gái cũ quen nhau từ hồi cấp ba, cô ta rất giỏi, đậu trường chuyên cấp ba rồi đậu đại học điểm cao ngất. Trước khi vào đại học ả ta đã nói yêu tôi cả đời, kết quả chưa đến một năm con tiện nhân kia đã thay lòng, tôi học kĩ thuật kiếm tiền nuôi cô ta kết quả lại đi cắm sừng tôi! Tôi tức quá nên lừa ả ta ra gϊếŧ-- Đại lão, tôi nói thật, tôi chỉ từng gϊếŧ một người!"
Bùi Diệp nghe đến đó tròn mắt nhìn quỷ tài xế.
"Người ta có cha mẹ cần mày nuôi à? Gϊếŧ người là gϊếŧ người, lấy cớ bao biện làm gì. Tao thấy mày lừa gạt người lên xe linh rất thông thạo, rất rành đùa giỡn không giống vi phạm lần đầu. Có thể mày chỉ gϊếŧ một người nhưng số người bị hại thì chưa chắc."
Giảo biện trước mặt cô?
Chui về bụng mẹ đào tạo lại mấy trăm năm đi.
"Hỏi vài chuyện đã, nhớ thành thật trả lời, nếu nói dối sẽ cho mày hồn phi phách tán ngay!"
Quỷ tài xế hoảng sợ gật đầu lia lịa.
Sau ba phút, Bùi Diệp phong ấn quỷ tài xế vào tấm phù chú, biểu lộ thối như ai nợ cô mất mấy chục triệu.
Cô chỉ hỏi quỷ tài xế ba chuyện.
"Nhà ma học viện Dụ An rốt cuộc là chỗ như thế nào?"
"Cô gái bị hại Tây Giao thành phố T là ai gϊếŧ hại?"
"Hồn phách người bị hại bị lệ quỷ thôn phệ hay sao?"
Quỷ tài xế không dám hó hé, thành thật trả lời.
Bùi Diệp nghe xong tâm tình xấu như chó.
(▼ へ ▼ メ)
Cô thề, vượt phó bản « Tiểu thiên sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao» xong, cô tuyệt không muốn đυ.ng mấy thứ liên quan đến linh dị nữa.
Cất phù chú phong ấn quỷ tài xế, Bùi Diệp đá văng cửa xe linh xa, lấy mấy tờ quảng cáo nhà ma kia.
Bùi Diệp nhìn cô gái cos thỏ níu váy trên tờ rơi thầm mắng trong lòng.
Con quỷ trang điểm đậm này là thiếu nữ bị hại Tây Giao thành phố T chứ còn ai?
Lấy tờ rơi, cô chuẩn bị chiêm ngưỡng học viện Dụ An đại danh oanh đỉnh!
Học viện Dụ An khá lớn, cổng trường chỉ có một lối, tường bốn phía rất cao, không chỉ bao bọc dây thép gai còn có mảnh kính vỡ.
"Vừa nhìn đã biết không phải trường học đàng hoàng."
Có trường học đứng đắn nào đi khóa trái cửa lớn khu nội trú đến mức xảy ra hỏa hoạn không học sinh nào chạy thoát?
Bùi Diệp nói thầm chuẩn bị đi vào bỗng nghe động tĩnh cách đó không xa.
"Xe buýt?"
Không đúng, là xe buýt quỷ, cũng là xe linh!
Xe buýt đỗ cách cổng học viện Dụ An không xa, hai mươi thanh niên đi từ trên xe xuống, dẫn đầu đoàn là hướng dẫn viên cầm cờ nhỏ.
Bùi Diệp: "???"
Cả đám thanh niên này đều là người sống dương khí dồi dào!
Bọn họ kết bầy chạy tới chỗ quỷ này làm chi?
Muốn chết?
Người thanh niên trông giống hướng dẫn viên vừa quơ cờ vừa cầm loa nói chuyện.
"Mọi người thấy đấy, nơi đây chính là trạm tham quan hôm nay của chúng ta-- nhà ma học viện Dụ An!"
Nữ sinh mặc áo thun tình nhân màu đỏ phối với quần thể thao đen mở lời.
"Hướng dẫn viên à, nơi này u ám quá."
Hướng dẫn viên trả lời, "Phải u ám thôi, đây là bầu không khí kinh khủng mà nhà ma cố gắng tạo nên, mọi người đừng sợ, cứ việc theo sau tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện đáng sợ về học viện Dụ An này, nhà ma mô phỏng 100% học viện Dụ An sau trận hỏa hoạn. Mọi người có thể thấy bức tường bốn phía đều có hệ thống lưới điện bằng thép gai để ngăn học sinh trèo tường chạy trốn."
Hướng dẫn viên dẫn cả đoàn vừa đi vừa giới thiệu, Bùi Diệp yên lặng nhìn một lát, quyết định đi theo nghe ké.
Tiến vào cổng trường, đập vào mắt là khung cảnh vừa thấy đã giật mình.
Mặt tường bị thiêu cháy đen, trong khuôn viên cỏ dại mọc rậm rạp, trong bụi rậm có vài ba hài cốt đang lao đến hướng cổng trường bị nướng cháy đen nằm rải rác.
Có thanh niên bất cẩn đạp gãy khúc xương hét lên.
Hướng dẫn viên bất đắc dĩ nhắc nhở một lần nữa, "Mọi người đừng chạy lung tung, chúng ta mua phiếu đoàn phải đi cùng nhau, bên trong còn nhiều chuyện mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang chờ ta lắm."
Bùi Diệp nghe hướng dẫn viên nói thầm xoa trán.
Nếu đây không phải là quỷ địa cô còn tưởng mình đang đi du lịch theo đoàn.
Không biết nên khâm phục bọn người trẻ này lớn gan hay tinh thần tìm chết kinh thiên động địa nữa...
"Có vé không?"
Trước cổng bày một cái bàn, ngồi trước nó là người đàn ông phụ trách kiểm tra vé.
Hướng dẫn lấy điện thoại đưa vé đoàn ra, quét mã xong lần lượt đếm số lượng vào.