Ánh nắng mặt trời không quá chói chang rọi xuống mặt biển tạo nên những điểm lấp lánh xinh đẹp.
Long Nhị có hơi ngơ ngác nhìn về phía Vô Ưu thành, lúc này đại hội võ lâm có lẽ đang diễn ra, hơn nữa mấy ngày trước nàng có nghe được tin tức nội bộ rằng Vô Ưu phái sẽ đến đó, không rõ là lập ra kế hoạch như thế nào, Long Tam chỉ mơ hồ kể cho nàng nghe.
Miên Miên tay cầm một viên kẹo đi đến, làm ra vẻ như hờ hững với Long Nhị nhét kẹo vào miệng nàng.
Long Nhị khẽ giật mình quay sang nhìn Miên Miên.
"Hừm... Vì ta thấy sắc mặt ngươi rất xúi quẩy nên mang kẹo táo đỏ cho ngươi ăn." Miên Miên vẫn là ngữ điệu hờ hững đó.
Từ hôm qua đến nay nàng đã để ý thấy Long Nhị thất thần ra mấy lần rồi, nàng hiểu rõ Long Nhị đang nghĩ cái gì, trong lòng phiền muộn vì Vô Ưu phái, tuy nói là đã rời môn đã lâu nhưng tâm của Long Nhị ít nhiều vẫn còn hướng về cội nguồn.
Miên Miên thở dài, hỏi: "Có muốn đến đó không?"
"Làm sao muội biết Vô Ưu phái đang ở đó?"
"Ta... Thành thật mà nói, ta đã xem lén mật thư của ngươi."
Long Nhị vì nghĩ rằng ở Xà Đảo hẳn là không cần phải e ngại điều gì, vậy mà không ngờ rằng mấy tấm mật thư nàng vứt đại lại được Miên Miên chú ý như vậy.
Tâm tình Long Nhị bỗng trở nên tốt hơn, Trang Miên Miên lo nghĩ cho nàng là thứ gì đó rất hạnh phúc rồi.
Chợt ở phía xa xa xuất hiện một bóng thuyền nhỏ đang hướng Xà Đảo mà lao vυ't tới.
Miên Miên chỉ về phía thuyền nhỏ nói: "Nhìn kìa!"
"Thuyền đi nhanh như vậy hẳn là người trên đó có võ công, cẩn thận một chút, đứng sau ta."
Long Nhị kéo Miên Miên ra phía sau mình, đôi mắt trở nên sắc bén như diều hâu.
Thuyền nhỏ chẳng mấy chốc đã chạm mũi đến bờ biển, Gia Kỳ vội vàng ôm Thu Hồng nhảy xuống, ngay lúc này thì chạm mặt hai người họ liền gấp gáp nói: "Xin hỏi... Sử công tử đang ở chỗ nào?"
Long Nhị hồ nghi nhìn hai nữ nhân, thấy được sắc mặt người đang nằm trong lòng Gia Kỳ liền hiểu ra, vốn nàng không muốn Sử Diệp dính vào chuyện trên giang hồ nữa nên muốn lên tiếng từ chối.
Gia Kỳ thấy vẻ mặt kia liền sợ hãi, nghẹn ngào quỳ xuống: "Cầu xin hai người... Giúp tỷ của ta... Dù gì chúng ta cũng từng giúp đỡ Sử công tử... Xin niệm tình chuyện cũ mà giúp đỡ chúng ta lần này..."
Miên Miên thấy nữ nhân khóc lóc đến lê hoa đái vũ, cảm thấy có hơi tội nghiệp bèn thương cảm đỡ nữ nhân dậy, quay sang nhìn Long Nhị.
Long Nhị thở dài: "Được rồi, đi theo ta."
Nói xong xoay người đi về phía động phủ.
Miên Miên giúp Gia Kỳ đỡ Thu Hồng đi theo sau Long Nhị, trong lòng thầm vui vẻ, Long Nhị cũng không phải người máu lạnh đâu.
Bước vào phòng dành riêng cho Sử Diệp điều chế thuốc, Long Nhị từ từ giải thích tình hình.
Sử Diệp bèn buông bỏ lọ thuốc, đi đến nhìn hai người họ, y liền nhận ra Gia Kỳ và Thu Hồng năm xưa ở trên thuyền hỏi xin kẹo gừng.
Miên Miên chau mày nói: "Khi nãy muội có bắt mạch thử, mạch tượng rất kỳ quái."
Sử Diệp gật đầu, phất tay bảo đặt Thu Hồng lên giường, sau đó đích thân y đem hòm gỗ đến cạnh nàng, đưa hai ngón tay bắt mạch.
Sắc mặt Sử Diệp trở nên trầm trọng: "Sao lại ra nông nỗi này? Ngũ mạch lục phế gần như bị phá nát, hơn nữa nội lực bị tiêu tán không ít, nếu không kịp thời vận công có lẽ đã tẫn mạng rồi."
Gia Kỳ nghe thấy thế liền mất hết sức lực, khụy gối xuống, giọng nghẹn ngào kể lại tất cả mọi chuyện cho Sử Diệp.
Miên Miên và Long Nhị đứng gần đó cũng rất bức xúc khi nghe, sao trên đời lại có loại sư phụ tàn nhẫn với đệ tử mình như thế?
Sử Diệp thở dài, y không lên tiếng mà rơi vào trầm mặc, thương tích của Thu Hồng nặng thế này làm sao mới tốt đây?
Nhưng cũng không thể để nàng ta chết một cách tức tưởi như vậy, Sử Diệp đột nhiên nhớ ra cái gì đó, y cẩn thận hỏi Gia Kỳ: "Nếu như nàng ta bị phế võ công, gân tay bị đứt đoạn, sau này trở thành phế nhân thì có chấp nhận nổi không?"
Gia Kỳ ngẩng mặt lên, khó hiểu đáp: "Ý công tử là..."
"Ta hỏi nếu nàng ta trở thành phế nhân cả đời không luyện võ được nữa, nhưng trục lại được mạng sống, có chấp nhận không?"
Gia Kỳ không nghĩ ngợi gì thêm, liền kiên quyết gật đầu.
Sử Diệp lấy châm ra, bắt đầu ghim lên huyệt Kim Ngung, Đại Lăng, Trung Phủ ở hai cánh tay, sau đó tiếp tục với huyệt Thiên Đột, Kỳ Môn ở ngực, cuối cùng là huyệt Tình Minh, Bách Hội, Thần Đình trên đầu.
Bát Đại Tử Huyệt đều bị kim châm ghim vào, Sử Diệp vô cùng tập trung cho một kim cuối cùng để trục mạng của Thu Hồng. Huyệt Tâm Âm Giao nằm ở cổ chân, khi châm vào phải xoay kim bốn vòng mới có thể đả thông kinh mạch, giúp cho nội lực cực đại đang tàn phá kinh phế của Thu Hồng di chuyển tập trung về gân tay, sau đó nhờ một lực đấm nhẹ ở ngực để nội lực phá gân đả cốt thoát ra.
Đợi cho đến khi hơi thở của Thu Hồng bình ổn lại, Sử Diệp mới lau mồ hôi hột trên trán: "Ổn rồi, ngươi ở lại chăm sóc nàng ta."
Nói xong Sử Diệp trở lại ngồi bên bàn luyện dược, bốc ra vài viên đan dược để bổ trung ích khí cho Thu Hồng.
_________________________________
Quan Đông Hàn nở nụ cười khiến ai cũng nổi da gà, Lô Hoàng vì nụ cười đó mà trở nên điên cuồng hơn.
Lão đập nát cái ghế muốn lao đến báo thù cho nhi tử, đúng lúc này Thiết Gia Long đã cướp đi ý định đó của lão, gã nhảy lên võ đài tay cầm Thiết Vũ Thương tướng mạo bất phàm uy thế hơn người, nhưng so với Quan Đông Hàn thì lại không đủ ngạo khí.
"Đó là Thiết Vũ Thương sao?"
"Đúng vậy! Không ngờ Thiết lão gia lại truyền thần khí cho nhi tử sớm như vậy."
Tiếng bàn tán càng xôn xao hơn.
Thiết Uy Hổ ngồi trên tọa đài có hơi bất ngờ. Rõ ràng là ông ta đã chính tay đưa bảo khí cho nhi nữ Thiết Gia Yến rồi mà, tại sao lại nằm trong tay đứa con hoang kia?
Ông mới nhìn xuống chỗ môn đệ Thiết gia.
Thiết Gia Yến cúi gầm mặt không dám đối diện với ông.
Thì ra là thế!
"Thiết đại công tử muốn đấu với ta sao?" Quan Đông Hàn mặt vô biểu tình.
Thiết Gia Long một mặt ganh ghét nhìn hắn, nói: "Phải, ngươi đã hạ sát một người vô tội, bản tính tàn ác vốn có của ngươi bây giờ đã lộ ra rồi, hôm nay chính tay ta sẽ trừ khử mối họa này."
Nói xong liền vung thương đâm về phía ngực của Quan Đông Hàn, hắn lãnh huyết nở nụ cười, xoay người một cái liền né được chiêu thức.
Mũi thương sắc bén cứ liên tục đâm đến, mỗi nhát đều nhắm vào điểm chí mạng của hắn mà dứt khoát vô cùng, Quan Đông Hàn hơn một trăm chiêu cũng chỉ là né tới né lui.
Khiến cho mọi người nghĩ rằng hắn đang rơi vào thế yếu, có không ít người hả hê vỗ tay cổ vũ cho Thiết Gia Long.
Cứ thế qua hơn ba mươi chiêu nữa, Quan Đông Hàn ánh mắt phát quang, lợi dụng Thiết Gia Long đã thấm mệt mà trở tay.
Hắn rút Hàn Xích Kiếm từ trong vỏ ra với tốc độ kinh người, ánh nắng mặt trời chiếu xuống lưỡi kiếm tạo ra luồng sáng chói mắt, Quan Đông Hàn cười khẩy nghiêng lưỡi kiếm.
Thiết Gia Long đưa đầu thương đâm tới, nhưng đột nhiên có ánh sáng lóe mắt khiến gã mất thăng bằng.
Quan Đông Hàn nhanh tay chém ngang một đường ngay bụng Thiết Gia Long, máu đỏ tươi văng ra tung tóe dính trên mặt của hắn.
Thiết Gia Long ngã gục trên võ đài, Thiết Vũ Thương rơi xuống vang lên âm thanh leng keng chói tai.
"A Hàn! Đừng mà..."
Quan Đông Hàn muốn thêm một kiếm chém chết Thiết Gia Long, nhưng tiếng hét cao vυ't quen thuộc vang lên khiến hắn khựng lại, lúc này chắn trước mặt hắn chính là Thiết Gia Yến.
Hắn hơi cả kinh nhìn nàng: "Nhị tiểu thư?"
"A Hàn... Tha cho huynh ấy một mạng..."
Thiết Gia Yến hốc mắt đã đỏ hoe.
"Vì sao?" Quan Đông Hàn hỏi, hắn thật sự không rõ vì sao nàng lại che chở cho Thiết Gia Long như vậy, chẳng phải lúc trước nàng ghét hắn lắm sao?
Nhưng mà nhớ lại một chút, lần gặp lại gần đây nhất, biểu hiện của hai người họ rất cổ quái.
Không lẽ... Nàng đã biết sự thật Thiết Gia Long không phải ca ca ruột của nàng... Nếu là vậy thì... Nàng có lẽ...
Quan Đông Hàn vẻ mặt đã ngộ ra, Thiết Gia Yến mím môi khẽ gật đầu với hắn.
Nàng thừa nhận rồi!
Thiết Gia Long thụ trọng thương, dùng chút sức lực gắng gượng dậy, Thiết Gia Yến vội đến đỡ gã, nhỏ giọng: "Huynh đừng đấu nữa..."
"Gia Yến..." Gã giật mình, chẳng phải Gia Yến luôn tránh né gã sao? Không phải vì nàng yêu thích Quan Đông Hàn nên mới chán ghét gã sao? Chính vì vậy mà gã rất ganh tị với Quan Đông Hàn...
"Nếu huynh có chuyện gì... Muội phải làm sao?" Thiết Gia Yến rũ mi mắt.
Thiết Gia Long tròn xoe mắt, giọng run rẩy: "Nàng lo lắng cho ta..."
"Ừm..."Giọng nói hai người nhỏ đến mức cơ hồ chỉ có hai người là nghe được.
Thiết Uy Hổ trên võ đài mặt tái mét chứng kiến tất cả, lúc cả hai bước xuống võ đài thì nhận được ánh nhìn hận thù từ Thiết Gia Long.
Ông nắm chặt tay, sớm biết như vậy đã diệt trừ mối hậu họa này rồi, đáng lẽ không nên để nó tồn tại.
Quan Đông Hàn quay tay vài cái, máu trên lưỡi kiếm bị văng sạch, sau đó hắn dửng dưng bước đến nhặt lên Thiết Vũ Thương.
Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn những người trên tọa đài, dừng tại chỗ Hồ Thanh Y rồi nhoẻn miệng cười.
Hắn dùng nội lực phóng cây Thiết Vũ Thương lao như tên bắn về phía Hồ Thanh Y xẹt ngang qua mặt bà, cây thương cắm phập vào lưng ghế cán thương rung chuyển dữ dội.
Hồ Thanh Y trừng lớn mắt sợ hãi.
Trương Tử Phong quát lên: "Đông Hàn! Con đang làm cái gì vậy? Hành động như vậy là muốn làm phản sao?"
Quan Đông Hàn tựa tiếu phi tiếu đáp: "Đúng! Ta chính là muốn đoạt lấy chức minh chủ, sau đó gϊếŧ chết những kẻ đã hại chết phụ mẫu ta!"
Lô Hoàng gầm gừ mắng: "Khá khen cho cái tên ăn cháo đá bát, tâm địa độc ác nhà ngươi, chẳng phải ta đã cảnh cáo trước với mọi người rồi hay sao? Con của ma nữ ma giáo há lại tốt đẹp gì? Bây giờ nhìn xem, nó đã sát hại nhi tử của ta!"
"Ông im đi! Ông có tư cách mắng mẫu thân ta sao? Rõ là dạy dỗ con không tốt, để chúng suốt ngày gây chuyện lãnh họa vào người còn trách ai? Nghĩ lại thì cũng đúng, Lô Hoàng ông cũng không phải dạng tốt đẹp gì, cấu kết với Hồ Thanh Y và Thiết Uy Hổ diệt môn Kim gia để cướp đoạt tứ đại thánh khí, không những thế còn giở trò giang lận trong kỳ sát hạch tuyển sinh Nam Kiếm."
Sắc mặt bọn họ đại biến, ai nấy đều trắng bệch, mọi người dưới võ đài như bầy ông vỡ tổ xôn xao xôn xao.
Lô Hoàng gào lên:" Xằng bậy! Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta làm những điều đó?"
Quan Đông Hàn nghiêng đầu, hỏi ngược lại lão: "Vậy ông có chứng cứ gì chứng minh Sử Diệp là kẻ ác gây ra cái chết của môn đệ Vương võ đường?"
Lô Hoàng đột nhiên im bặt, chuyện năm đó bị nhắc lại khiến ai cũng không dám nói gì.
Quan Đông Hàn mắt nổi tơ máu, tiếp tục hỏi: "Đám danh môn chính phái các người chứng minh được Sử Diệp đã hạ độc Hàn gia, hạ độc Lan Hoa phái sao? Hả? Các người tận mắt chứng kiến, tận tay bắt được sao?"
...
"Sao các ngươi dám khẳng định Vô Ưu phái là tà môn ngoại đạo? Họ gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ đào mồ mã tổ tiên của các người? Hay là đi khắp nơi gây chuyện gϊếŧ người vô số? Có không?"
Lại một mảnh im lặng đáp trả Quan Đông Hàn.
"Hóa ra nhân nghĩa đạo đức mà đám danh môn chính phái các người treo trên miệng chỉ là phù du, so với tà ma ngoại đạo các ngươi còn chẳng sánh bằng."
Nói đến đây, Quan Đông Hàn liền cươi ha hả đến sảng khoái.
Hơn mười vị chưởng môn ngồi trên tọa đài đã giận đến đỏ mặt tía tai, màu trên quần áo cũng bay luôn rồi.
Hồ Thanh Y đập bàn: "Danh môn chính phái chúng ta là để ngươi đem ra sỉ nhục như vậy sao? Công đạo nằm đâu, hôm nay ta sẽ gϊếŧ chết tên súc sinh nhà ngươi."
Lô Hoàng cũng hùa theo: "Phải! Gϊếŧ tên ác tặc nhà ngươi thì cần gì lí do?"
Cả hai liền phóng lên võ đài, mà Thiết Uy Hổ cũng theo đó mà bay lên, để che đậy tội lỗi của mình tốt nhất là diệt trừ Quan Đông Hàn, chỉ cần hắn chết sẽ không còn ai dám nói năng như thế nữa.