Lần bị cảm này Kiều Nam Gia nghỉ mất vài ngày.
Đúng giờ, Kiều Nam Gia bị đồng hồ sinh học đánh thức. Cô mơ hồ vài phút sau đó tràn đầy sức sống rời giường, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng như bình thường.
Ba Kiều đặt điện thoại đã được sửa xong lên bàn, ông nhìn Kiều Nam Gia nhét điện thoại vào trong túi, không nhịn được dặn dò: “Đến trường thì chơi điện thoại ít thôi, chú ý học tập nhé!”
“Con biết rồi ạ.”
Kiều Nam Gia uống xong sữa bò đã được đun ấm, nói: “Con đi học đây.”
“Rồi rồi, đi đường cẩn thận nhé! Ngàn vạn lần đừng để bị cảm lần nữa đấy!”
Ba Kiều cứ dài dòng.
Kiều Nam Gia đi ra ngoài. 6 giờ mùa đông trời vẫn còn tối, vẫn còn nhìn thấy được vài ngôi sao sáng trên bầu trời. Cô thở ra một cái, hơi ấm như sương mù tản ra. Tiết trời bên ngoài lạnh đến nỗi cô rùng mình một cái, vội đeo khẩu trang lên.
Từng nhóm học sinh tụm năm tụm ba rủ nhau tới trường học. Kiều Nam Gia nghe bọn họ nói tiệc tối mừng Tết Nguyên Đán năm nay không giống mọi năm. Bình thường thì mỗi lớp được biểu diễn một tiết mục nhưng năm nay chỉ có câu lạc bộ được biểu diễn.
Lúc này Kiều Nam Gia chợt nhận ra.
Một năm sắp đi qua rồi.
Thời gian trôi thật nhanh.
Kiều Nam Gia vội móc điện thoại mở Weibo ra. Đúng như cô dự đoán, nam thần không nhắn cho cô một chữ nào.
Nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đủ sức đánh gục cô được.
Kiều Nam Gia mở phần tin nhắn ra, vừa đi vừa nhắn giải thích cho nam thần vì sao mấy ngày nay mình biến mất. Tay cô bị đông lạnh đến đỏ bừng, cứng đờ. Vì vậy cô hà hơi vào lòng bàn tay làm nó thêm ấm áp.
Cuối cùng cũng giải thích xong, Kiều Nam Gia gửi qua cho cậu.
Cô vô cùng vui sướиɠ, cứ như làm xong phần bài tập cho vài ngày.
Cô cảm nhận gió lạnh thổi vù vù, đầu óc thanh tỉnh hơn. Trong lòng cô nghĩ chốc nữa vào trong lớp thì đầu tiên sẽ phải mượn vở lớp trưởng để chép bù bài.
“Nam Gia!” Sau lưng cô có tiếng gọi, to đến nỗi làm học sinh xung quanh cô cùng quay đầu lại nhìn.
Là Thư Ấu.
Thư Ấu chạy nhanh vài bước nhào vào người Kiều Nam Gia, tay ôm lấy cổ Kiều Nam Gia, suýt chút nữa làm Kiều Nam Gia ngạt thở.
“Buông ra buông ra……”
“Xin lỗi, vừa rồi tớ kích động quá.” Thư Ấu thè lưỡi, biểu tình có chút ngượng ngùng, “Mấy ngày không được gặp cậu, nhắn tin cho cậu cậu cũng không trả lời. Vốn định đến nhà thăm cậu nhưng đột nhiên câu lạc bộ kịch nói của tớ có hoạt động, mấy ngày nay đều vội không dứt ra được.”
“Không sao không sao.”
Kiều Nam Gia cười cười: “Điện thoại tớ bị hỏng. Ai, là do tớ chưa kịp nói với cậu một tiếng. À, câu lạc bộ kịch nói của cậu cũng biểu diễn tiết mục hả?”
“Đúng rồi đó, biểu diễn đầu năm luôn!”
Ngữ khí Thư Ấu vui sướиɠ: “Dạo này đang tập luyện, nhưng diễn như nào thì vẫn chưa tiết lộ cho cậu đâu!”
“Thần thần bí bí.” Kiều Nam Gia vờ giận dỗi.
Thầy phó hiệu trưởng đứng ở cổng trường, nghiêm túc nhìn chằm chằm từng cử chỉ hành vi của bọn học sinh. Nhìn chằm chằm soi xem ai mặc sai quy định, ai đi quá chậm, ai đi ngả ngả nghiêng nghiêng. Những người vi phạm đều bị thầy gọi tới nghiêm khắc phê bình thật lâu.
Hai người vội vàng cúi đầu đi nhanh qua, bước nhanh tới phòng học của khối 11.
Thư Ấu bĩu môi: “Thầy phó hiệu trưởng hung dữ lắm. Lần trước tớ chỉ sửa quần cho bó một chút thôi là đã bị phê bình rồi.”
Nghe vậy, Kiều Nam Gia nhìn quần của mình, lại nhìn quần Thư Ấu một chút. Một rộng một bó, đúng là nhìn khá rõ ràng.
Thư Ấu cũng biết quần hai người khác nhau, nói: “Cậu cũng nên sửa quần một chút đi. Vốn dĩ chân cậu rất đẹp, lại mặc quần rộng như vậy, chẳng thể hiện ra được ưu thế của chân mình.”
Cô ngẩn người: “Không phải mục đích của việc mặc đồng phục là để cho thấy mình là học sinh sao?”
Thư Ấu: “Nhưng mà xấu lắm. Cậu ngẫm lại xem, nam thần của cậu sẽ thích sao?”
Kiều Nam Gia bị hỏi đến ngơ ngác, nhưng cô rất tin tưởng Bách Ngạn.
“Tớ tin tưởng cậu ấy không phải là người trông mặt mà bắt hình dong đâu!”
Thư Ấu tấm tắc lắc đầu.
“Điều đó chứng tỏ cậu không hiểu biết về các bạn nam.”
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười, không chút lưu tình vạch trần cô nàng: “Cậu cứ làm như mình từng yêu đương rồi ý!”
Thư Ấu: “???”
Ôi, chị em!
Suốt dọc đường hai người cãi nhau ầm ĩ. Thư Ấu ra vẻ tức giận định đuổi theo Kiều Nam Gia, một hai lôi kéo cô tan học cùng nhau đi sửa quần. Kiều Nam Gia thì sống chết không chịu, nhảy vài bước lên bậc thang. Thấy có bạn đi tới cô vội vàng dừng lại.
Giờ phút này, trời vẫn chưa sáng, bóng đêm bao phủ khắp ngôi trường. Cậu mặc đồng phục, giấu đi thân ảnh của mình trong bóng đêm mông lung.
Kiều Nam Gia chỉ thấy rõ đôi mắt đen nhánh của cậu. Đối phương cũng dừng chân lại, mặt vô cảm nhìn về phía cô.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
“……”
“……”
Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia.
Hai người đều nhận ra đối phương.
Bách Nhiên vừa đọc tin nhắn cô gửi cho mình xong, tay vẫn còn đang cầm điện thoại. Đối mặt với Kiều Nam Gia, trên mặt cậu không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là nhìn cô nhiều hơn bình thường vài giây, dung hợp người trong Weibo cùng người trước mắt lại làm một.
Cậu nhìn Kiều Nam Gia đang kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, cũng không rời đi. Đôi mắt xinh đẹp của cô long lanh sống động như biết nói.
Hẳn là cô đã đỡ cảm rồi. Nhưng vì chạy vội quá nên mặt nhỏ của cô đỏ bừng giống như một quả táo nhỏ.
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại trên mặt cô một chút sau đó né người đi sang bên cạnh.
Cậu đi xa rồi Thư Ấu mới bước nhanh đến bên cạnh Kiều Nam Gia.
“Ê ê, cậu có thấy không? Vừa rồi Bách Nhiên nhìn chằm chằm cậu tận mấy giây đó!” Thư Ấu vô cùng kinh ngạc, “Sao lại như thế?”
Kiều Nam Gia đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu.
Lúc này cô mới mê mang hỏi: “Tớ đắc tội Bách Nhiên lúc nào nhỉ?”
Thư Ấu: “?”
“Vừa rồi cậu ấy trừng tớ. Ánh mắt cậu ấy, thật hung dữ!”
Thư Ấu: “Hả???”
Vì chuyện này mà Kiều Nam Gia suy nghĩ cả buổi. Nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đang êm đang đẹp Bách Nhiên lại trừng mình. Cho đến khi trở về chỗ ngồi cô mới nhớ ra. Hôm đó lúc mấy bạn chơi ném tuyết ném vào người Bách Nhiên.
Không phải là Bách Nhiên nhớ tới mình bị đánh nên biểu cảm mới xấu như vậy chứ?
Kiều Nam Gia càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, càng nghĩ càng cảm thấy logic chặt chẽ không có chỗ chê.
Cô dùng sức gật gật đầu.
Các bạn đang ngồi trong lớp ôn lại bài cũ. Lớp trưởng cầm vở đến cạnh Kiều Nam Gia, nhìn cô đang có suy tư rồi gật gật đầu. Vẻ mặt lớp trưởng khó hiểu, hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Buổi sáng tốt lành nha! À không có gì, tớ đang suy nghĩ miên man một chút thôi.”
Kiều Nam Gia hồi thần, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn cậu nhé!”
“Vậy là tốt rồi! À gần đây các thầy cô đều ôn tập lại kiến thức cũ, không dạy thêm bài mới. Cậu xem đáp án đề thi là được rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Kiều Nam Gia vô cùng cảm kích.
Mấy ngày không đi học, có không ít bạn nhìn thấy cô chủ động đến chào hỏi. Kiều Nam Gia cảm nhận được bầu không khí ở trường học có sức sống hơn gấp trăm lần so với lúc ngồi ngây ngốc ở nhà.
Giờ nghỉ.
Ngô Ngọc ngồi đằng sau vỗ vỗ bả vai cô: “Nam Gia, có muốn đi mua táo cùng tớ không?”
Kiều Nam Gia xua tay: “Nhà tớ còn rất nhiều táo.”
“Ai nha, không phải không phải. Tớ nói là táo bình an đó. Thứ tư này là lễ Giáng Sinh. Ai, cậu đúng là đồ ngốc.” Ngô Ngọc đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng nói, “Cậu có thể mua rồi đưa cho lớp trưởng nha!”
Chỉ một chút hành động nhỏ thôi là các bạn trong lớp suy diễn ra được rất nhiều câu chuyện cẩu huyết rồi. Kiều Nam Gia nghe vậy sửng sốt, có chút dở khóc dở cười.
“Các cậu hiểu lầm rồi. Tớ cùng lớp trưởng chỉ là bạn bè thôi.”
“Vậy cậu không thích ai sao? Yêu thầm, thích thầm?”
Ngay lập tức trong đầu Kiều Nam Gia hiện ra một cái tên.
Sau đó cô cười nói: “Làm gì có đâu. Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Đưa táo bình an cho nam thần? Đúng là việc vớ vẩn. Cô tuyệt đối sẽ không làm việc như vậy.
Kiều Nam Gia tin chắc rằng nam thần sẽ không thích người khác đưa táo cho cậu.
Còn không bằng mua cho cậu một quyển sách.
Sau khi dứt khoát từ chối Ngô Ngọc xong thì Kiều Nam Gia vùi đầu vào làm đề ôn tập. Cả ngày nay cô đều nghe mấy bạn nữ ngồi phía sau nói về việc mua táo bình an. Cứ giống như là sắp tới Lễ Tình Nhân ý.
Chạng vạng, tan học. Kiều Nam Gia ở lại trực nhật.
Đang lúc cô quét dọn thì Thư Ấu hưng phấn bước vào. Cô thấy phòng học không có một bóng người, chỉ còn mỗi Kiều Nam Gia đang cần cù thật thà trực nhật.
“Đừng quét nữa, cậu mà quét nữa là nền nhà mọc ra hoa đó.” Thư Ấu ôm lấy cánh tay Kiều Nam Gia, “Đi đi đi, đi siêu thị với tớ.”
“Đi làm gì?” Kiều Nam Gia bị cô nàng ôm chặt một cánh tay, cánh tay còn lại không quên cất chổi cùng cây lau nhà vào đúng vị trí của nó.
“Đi mua táo á.”
Thư Ấu giơ tay, nghiêm túc đếm: “Bách Nhiên một quả, Chu Ngôn Quân một quả, ban thảo* một quả……”
*ban thảo: giống như giáo thảo, chỉ các bạn nam vừa đẹp trai vừa học giỏi nhưng ở phạm vi trong lớp.
Cô nàng liệt kê ra được hẳn năm người. Kiều Nam Gia nhìn mà cạn lời.
Trước mặt Thư Ấu thì từ chối cũng vô dụng, Kiều Nam Gia bị túm đến siêu thị. Tới nơi, Kiều Nam Gia đứng một bên giúp Thư Ấu chọn táo, còn Thư Ấu chọn tới chọn lui cũng không hài lòng.
Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì sau lưng vang lên hai thanh âm.
“Thư Ấu? Các cậu cũng tới siêu thị mua đồ dùng học tập sao?”
“Ai? Sao hai cậu lại tới siêu thị thế?”
Trong lòng Kiều Nam Gia căng thẳng.
Cô cứng đờ xoay người lại thấy Bách Ngạn cầm một hộp bút vẫy tay cười chào hỏi cô cùng Thư Ấu. Bên cạnh cậu ấy là Chu Ngôn Quân cầm hai bình nước đang chờ tính tiền. Bên cạnh Chu Ngôn Quân là Bách Nhiên đang với tay lấy hai túi khăn giấy. Cậu nghe thấy mấy người đang chào hỏi nhau thì quay đầu lại nhìn.
Có hai bạn nữ đang đứng đó chờ tính tiền.
Kiều Nam Gia đứng cạnh Thư Ấu, trong tay cô cầm một quả táo: “……”
Chết rồi, sao tự dưng lại thấy căng thẳng thế?
Tác giả có lời muốn nói: