Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 46: Tôi Lại Nhớ Em Rồi.

Nghiêm Hạ Nhi vừa trợn mắt nhìn con dao trên tay Lục Bách Dịch vừa run sợ lùi lại, cô ta hãi tới mức tay chân bủn rủn không thể đứng dậy. Lục Bách Dịch siết chặt con dao trong tay, đôi mắt anh vẫn đỏ ngầu và đầy giận dữ, có thể thấy anh đang rất muốn gϊếŧ chết Nghiêm Hạ Nhi.

"Lục Bách Dịch, anh đừng có mà qua đây!"

Nghiêm Hạ Nhi lết người lùi về phía sau, vừa lùi vừa hét toáng lên. Nhưng điều đó càng khiến Lục Bách Dịch điên tiết hơn, anh vung dao chém thẳng vào người Nghiêm Hạ Nhi, cô ta thấy thế liền né tránh. Tuy né được nhát dao chí mạng nhưng Nghiêm Hạ Nhi không tránh khỏi việc bị thương, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào cánh tay cô ta, máu cứ theo lối đó mà chảy.

"Á..."

Lục Bách Dịch đứng thẳng người dậy, anh giơ con dao đã dính máu lên cao, định một nhát kết liễu mạng sống của Nghiêm Hạ Nhi thì bỗng dưng bị một giọng nói ngăn cản.

"Lục Bách Dịch, em mau dừng tay lại ngay cho anh!"

Con dao và cánh tay của Lục Bách Dịch bỗng đứng chựng trên không trung không nhúc nhích. Lục Hàm Dương vội vàng chạy vào trong, anh ta thấy cánh tay của Nghiêm Hạ Nhi đã bị thương liền tỏ ra vô cùng lo lắng.

"Hạ Nhi, em không sao chứ?"

Nghiêm Hạ Nhi òa lên khóc và ôm chầm lấy Lục Hàm Dương, cô ta vừa gào lên vừa rùng mình run sợ.

"Huhu, anh Hàm Dương, em sợ quá! Lục Bách Dịch muốn gϊếŧ em, anh ấy suýt nữa thì đã gϊếŧ em rồi... Hức!"

Lục Bách Dịch giận dữ đứng một bên nhìn Nghiêm Hạ Nhi khóc lóc ỉ ôi trong vòng tay của Lục Hàm Dương mà không thể làm gì được. Tại sao anh trai của anh lại xuất hiện ngay lúc này cơ chứ?

Lục Hàm Dương vừa vỗ về an ủi Nghiêm Hạ Nhi vừa liếc mắt lườm Lục Bách Dịch. Có vẻ anh ta đang rất bực bội với em trai vì đã có hành vi bạo lực như thế.

"Bách Dịch, có anh ở đây, em đừng hòng làm hại tới Nghiêm Hạ Nhi."

Lục Bách Dịch buông tay xuống, siết chặt lấy con dao dính máu. Anh chỉ tay thẳng mặt Nghiêm Hạ Nhi, giọng gằn thét đầy giận dữ vang lên:

"Tại sao anh lại bảo vệ người phụ nữ xấu xa đó? Anh có biết cô ta đã gây ra chuyện gì không? Cô ta đáng chết, cô ta phải chết!"

"Đủ rồi đấy Lục Bách Dịch. Trên đời này chẳng có ai đáng chết cả. Nếu hôm nay em ra tay với Hạ Nhi, chắc chắn em sẽ phải ngồi tù."

Nghiêm Hạ Nhi trong vòng tay của Lục Hàm Dương không dám ho he nửa lời, cô ta yên lặng nhìn Lục Bách Dịch và Lục Hàm Dương đối đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Lục Bách Dịch vẫn quả quyết muốn ra tay với Nghiêm Hạ Nhi, anh liều cầm dao lên lần nữa rồi lớn tiếng:

"Nhưng em không thể tha thứ cho cô ta, cô ta đáng phải chết!"

"Oái, anh Hàm Dương, cứu em với! Huhu..."

Nghiêm Hạ Nhi lết người lùi về sau lưng Lục Hàm Dương, cô ta sợ đến mức hét toáng cả lên, hai tay loạng choạng chống xuống đất kéo cơ thể lui ra sau.

Thấy em trai đang cầm dao định đâm vào Nghiêm Hạ Nhi, Lục Hàm Dương liền đứng dậy, tự dùng thân mình ngăn cản mũi dao của Lục Bách Dịch.

"Lục Hàm Dương, anh mau tránh ra!"

"Anh không tránh! Lục Bách Dịch, em mau bỏ dao xuống ngay."

"Lục Hàm Dương, anh điên rồi sao? Còn không mau tránh ra."

"Nếu hôm nay em nhất quyết muốn gϊếŧ Hạ Nhi thì đâm anh trước đi."

Lục Hàm Dương dùng tính mạng mình để bảo vệ cho Nghiêm Hạ Nhi chứng tỏ anh ta thực lòng yêu cô ta một cách chân thành. Vậy mà người phụ nữ này lại không biết trân trọng tình yêu ấy chút nào hết.

Vì người đang đứng trước mũi dao là anh trai ruột, là người mà Lục Bách Dịch không thể nào xuống tay nên anh đã chọn cách buông dao từ bỏ. Lục Bách Dịch vứt lại con dao dính máu, đem theo cơn giận dữ trong lòng rời khỏi khách sạn mà không nói một lời nào.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Ngay khi Lục Bách Dịch rời đi, Nghiêm Hạ Nhi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc này vết thương trên tay mới nhói đau khiến cô ta nhăn mặt khó chịu. Lục Hàm Dương cũng đã rất căng thẳng khi đối đầu với em trai. Anh ta biết em trai mình là một người khó tính, một khi đã nổi giận là rất đáng sợ nhưng hôm nay... Lục Bách Dịch đã thực sự khiến Lục Hàm Dương hoảng loạn.

"Hạ Nhi, em không sao chứ?"

Lục Hàm Dương đi tới đỡ Nghiêm Hạ Nhi đứng lên. Cô ta ôm lấy vết thương trên cánh tay sau đó lại mếu máo:

"Anh Hàm Dương, nếu không có anh thì có lẽ hôm nay em đã chết rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm..."

Nghiêm Hạ Nhi vừa khóc vừa gục mặt vào trong lòng Lục Hàm Dương. Thấy người con gái mình yêu khóc, Lục Hàm Dương cũng không thể yên lòng, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Hạ Nhi, an ủi:

"Được rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa cả rồi. Bây giờ anh sẽ đưa em tới bệnh viện băng bó vết thương nhé?"

"Ưʍ..." Nghiêm Hạ Nhi lặng lẽ gật đầu.

Bệnh viện.

Lục Hàm Dương lái xe đưa Nghiêm Hạ Nhi tới bệnh viện để băng bó vết thương, trong lúc chờ đợi, Lục Hàm Dương có gọi điện thoại cho Lục Bách Dịch nhưng anh không nghe máy. Dù sao cũng là anh em ruột, Lục Hàm Dương lo em trai sẽ lại tiếp tục gây thêm chuyện.

[Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng...]

Tút.

"Bách Dịch, rốt cuộc em bị làm sao vậy..."

Đúng lúc đó, y tá đã băng bó xong phần vết thương trên cánh tay của Nghiêm Hạ Nhi. Để đảm bảo vết thương không đáng lo ngại, bọn họ đã làm kiểm tra một lượt và phát hiện ra một chuyện.

"Cô Nghiêm, vì hiện tại cô đang mang thai nên cần chú ý đến sức khỏe nhiều hơn. Tránh kích động hay làm gì quá sức tổn hại đến em bé."

Nghiêm Hạ Nhi nghe xong câu nói của bác sĩ liền trở nên ngơ ngác, cô ta lắp bắp hỏi lại:

"Sao... sao cơ ạ?"

"Ban nãy khi làm xét nghiệm, chúng tôi phát hiện cô đang mang thai, tôi tưởng cô đã biết điều này rồi chứ?"

Lục Hàm Dương khi biết tin Nghiêm Hạ Nhi mang thai liền tỏ ra vô cùng mừng rỡ. Anh ta vội vàng ôm chầm lấy Nghiêm Hạ Nhi trong sự vui sướиɠ ngập tràn. Còn về phía Nghiêm Hạ Nhi, cô ta nửa vui nửa không vui vì chuyện mang thai là chuyện cô ta chưa từng ngờ tới cũng chưa từng mong muốn nó sẽ xảy ra.

Rời khỏi bệnh viện, Lục Hàm Dương cứ nắm chặt lấy tay của Nghiêm Hạ Nhi không chịu buông. Nhân cơ hội này Nghiêm Hạ Nhi liền nói với Lục Hàm Dương:

"Anh Hàm Dương, em cũng đã có thai rồi nên..."

"Anh sẽ cưới em."

"Dạ?"

"Anh chắc chắn sẽ cưới em. Anh là người đàn ông có trách nhiệm, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em và con chúng ta đâu."

Lục Hàm Dương quả nhiên là một người đàn ông tốt nhưng Nghiêm Hạ Nhi lại chẳng thể yêu anh ta một cách thật lòng. Cô ta có chút xúc động trước tình cảm của Lục Hàm Dương nhưng sau cùng vẫn là không thể yêu, mối quan hệ này đơn giản chỉ là sự lợi dụng.

Tối hôm ấy, biệt thự Lục gia.

Bữa tối hôm ấy của nhà họ Lục vẫn giống như mọi ngày chỉ là không có sự xuất hiện của Lục Bách Dịch. Người nhà của anh đến việc nhìn mặt anh cũng không muốn thì sao nói đến chuyện ngồi chung một bàn ăn.

"Nhị thiếu gia đã về, bữa tối đã được chuẩn bị rồi ạ."

Người hầu vừa cất tiếng, hai bên liền liếc mắt nhìn nhau. Lục Bách Dịch thẫn thờ quay đi, anh lắc đầu:

"Tôi ăn rồi."

Sau đó, anh liền đi một mạch lên phòng, người nhà họ Lục cũng chẳng ai lên tiếng.

Cái không khí này đúng là căng thẳng, khiến những người không liên quan như quản gia Kim và người hầu cũng sốt ruột theo.

Lục Bách Dịch ngồi một mình trong căn phòng ngủ tăm tối, không có Châu Anh ở đây, mọi thứ thật buồn tẻ và lạnh lẽo. Anh khẽ đánh mắt về hướng bàn trang điểm, nơi mà anh luôn thấy cô xinh đẹp nhất, đến chiếc ghế sofa nằm kia, nơi mà cô đã từng ngồi đó để đọc sách. Lục Bách Dịch như người mất hồn cả ngày hôm nay, anh mệt mỏi nằm phịch xuống giường, hai mắt buồn bã nhìn lên trên trần nhà. Căn phòng hôm nay thật trống trải, lòng anh hôm nay cũng thật trống trải.

"Diệp Châu Anh, tôi lại nhớ em rồi..."

Lời vừa nói ra, một dòng nước mắt lấp lánh trên khóe mắt bỗng chảy dọc xuống vành tai của Lục Bách Dịch. Người đàn ông lúc nào cũng kiêu ngạo, lúc nào cũng khó chịu với vợ mình hôm nay lại yếu lòng tới rơi nước mắt. Lục Bách Dịch đã không còn là Lục Bách Dịch của trước kia nữa.

Lát sau,

Lục Bách Dịch mệt mỏi rời khỏi phòng thì bất ngờ chạm mặt Lục Hàm Dương trên hành lang. Anh vốn đã muốn lạnh lùng mà bước đi nhưng anh trai anh lại không làm vậy. Lục Hàm Dương đưa tay giữ Lục Bách Dịch, đồng thời nói:

"Bách Dịch, anh muốn nói chuyện với em."

Lục Bách Dịch thờ ơ không trả lời, anh chỉ lẳng lặng gạt tay của Lục Hàm Dương ra rồi tiếp tục bước. Thế nhưng Lục Hàm Dương lại đột nhiên lớn tiếng:

"Anh sẽ kết hôn với Hạ Nhi."

Vừa nghe tin Lục Hàm Dương muốn kết hôn với Nghiêm Hạ Nhi, hai mắt của Bách Dịch bỗng trợn tròn lên vì không thể tin được. Anh lập tức quay đầu lại, lao tới mặt đối mặt với Lục Hàm Dương:

"Anh điên rồi sao? Bảo vệ cô ta, che chở cô ta còn chưa đủ, bây giờ anh còn muốn cưới cô ta, đưa cô ta về nhà ư?"

Trước ánh mắt sắc như dao của em trai, Lục Hàm Dương vẫn tỏ ra bình tĩnh.

"Hạ Nhi mang thai rồi, anh không thể không chịu trách nhiệm với cô ấy."

Lục Bách Dịch cười khẩy:

"Cô ta có thai? Giờ cô ta có cớ để lợi dụng anh một cách quang minh chính đại rồi đấy nhỉ?"

"Lục Bách Dịch, anh không cho phép em nói Hạ Nhi như vậy. Sau này em không được làm hại tới cô ấy cũng như con của bọn anh."

Lục Bách Dịch cười dài một tiếng sau đó chợt thay đổi cảm xúc, anh bỗng trở nên nghiêm túc, tay nhanh chóng túm lấy cổ áo của anh trai, giọng nói đanh thép:

"Lục Hàm Dương, anh có biết Nghiêm Hạ Nhi đã từng làm gì không? Cô ta từng lên kế hoạch trèo lên giường của em để chụp những bức ảnh bẩn thỉu rồi uy hϊếp em. Cũng chính cô ta là người đã gửi chúng cho Châu Anh, chính cô ta đã khiến Châu Anh phải ly hôn với em. Vậy mà bây giờ anh còn muốn cưới cô ta về làm chị dâu của em sao?"

Lục Hàm Dương có chút bất ngờ về câu nói của Lục Bách Dịch nhưng anh ta đã quá yêu Nghiêm Hạ Nhi. Anh ta thản nhiên trả lời em trai mình rằng:

"Bách Dịch, chuyện Hạ Nhi đã uy hϊếp em thì anh không biết nhưng còn về chuyện Châu Anh chủ động ly hôn, anh nghĩ nó chẳng liên quan gì tới Hạ Nhi hết."

"Anh thì biết cái gì mà nói không liên quan tới cô ta chứ?"

Lục Hàm Dương giận dữ hất tay em trai mình ra, giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn trước.

"Lục Bách Dịch, em quá đáng lắm rồi đấy. Không phải lý do chính Châu Anh rời đi là vì em sao? Nếu em không gây tổn thương cho em ấy thì tại sao em ấy phải ly hôn? Người trực tiếp khiến Châu Anh bỏ đi là em, là em đấy Lục Bách Dịch."

Nghe những lời này Lục Bách Dịch bỗng dưng cảm thấy đúng đắn, anh tự động buông tay khỏi người anh trai, quay sang tự trách mình.

"Việc em cần làm bây giờ không phải là phản đối anh với Hạ Nhi mà là mau chóng đi tìm Châu Anh trở về. Em đã khiến em ấy phải bỏ đi thì tự em phải khiến em ấy tha thứ cho mình mới phải."