Câu trả lời lạnh lùng tàn nhẫn của Lục Bách Dịch như con dao sắc cứa vào trái tim của Diệp Châu Anh. Hiện tại anh không chỉ chà đạp thể xác cô mà còn chà đạp tâm hồn cô nữa.
Châu Anh cắn chặt răng, ngón tay cô bấu chặt lấy da thịt của Lục Bách Dịch rồi nói:
"Anh đúng là... một người độc ác!"
Nếu như trước đây cô không rung động với người đàn ông này, không chấp nhận cuộc hôn nhân kia chắc chắn cô sẽ không đau khổ. Nhưng nếu biết trước mọi chuyện thì trên đời này sẽ không tồn tại những tổn thương và con người sẽ không bao giờ phải chịu đựng điều đó. Tất nhiên... nó cũng chính là điều không bao giờ có thể xảy ra được.
"A... hức..."
Trong căn phòng với ánh đèn ngủ chập chờn, tiếng rêи ɾỉ và tiếng làʍ t̠ìиɦ đầy hoan ái vang lên vẫn không ngừng nghỉ. Người đàn ông nằm trên càng hung dữ bao nhiêu thì cô gái nằm dưới càng phải chịu giày vò, đau đớn bấy nhiêu. Cơ thể của Châu Anh đã yếu, bây giờ còn phải chịu sự tấn công dã man này từ Lục Bách Dịch chắc chắc cô sẽ không thể chịu đựng nổi.
"Dừng lại đi mà... ưʍ... em không thể... không thể chịu được nữa."
Diệp Châu Anh vươn tay về phía trước, đôi tay yếu ớt cố gắng đẩy Lục Bách Dịch ra khỏi người mình. Nhìn cô như vậy, Lục Bách Dịch lại càng điên cuồng hơn, anh siết chặt lấy eo của cô, đưa đẩy thật mạnh vào bên trong cơ thể cô.
"Á... ưʍ..."
"Mới có như thế mà cô đã không chịu nổi rồi à? Tôi vẫn chưa đạt được điều tôi muốn thì cô đừng mong tôi sẽ dừng lại."
Lục Bách Dịch đột nhiên nổi giận với cô trong khi cô chẳng làm gì cả. Cứ mỗi lần khiến anh nổi giận, là con dã thú khổng lồ dưới thân anh lại mạnh mẽ đâm thẳng vào sâu bên trong cô. Sự đối lập về kích cỡ của cả hai khiến Châu Anh có cảm giác như của mình sắp bị rách, cô đau lắm, đau tới phát khóc.
"Ưʍ... Lục Bách Dịch, em thực sự... a... không thể chịu đựng được nữa, anh tha cho em đi có được không?"
Diệp Châu Anh nằm sõng soài trên giường, giọng nói run rẩy cầu xin người đàn ông nằm trên tha cho mình. Cô quả nhiên không thể chịu nổi thú tính của Lục Bách Dịch, ham muốn của anh quá cao, đối với cô chính là nỗi sợ hãi.
Lục Bách Dịch nghe thế càng điên hơn, anh đưa hai tay bóp chặt lấy ngực của cô, xoa bóp một cách tàn bạo.
"Ưʍ... haaaa, đừng mà..."
Châu Anh đau đớn cong người lên, hai bên ngực đã bị Lục Bách Dịch bóp đến đỏ ửng.
"Cô nên nhớ khi ở trên giường, những lời cầu xin đều vô tác dụng đối với tôi."
Lục Bách Dịch lạnh lùng nói ra một câu sau đó cúi xuống tiếp tục ngậm lấy hai đỉnh hoa phiếm hồng đầy hấp dẫn. Anh đưa lưỡi mân mê quanh đầu ngực, mυ'ŧ trọn cả bầu ngực của cô ở trong miệng mình. Đối với Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh không quá nóng bỏng nhưng lại khiến anh chết mê chết mệt cái cơ thể này. Ngực cô không quá khủng nhưng lại vừa vặn với bàn tay anh, kèm thêm làn da mịn màng trắng sáng cùng mùi thơm hấp dẫn thì nó đã thành công khiến Lục Bách Dịch say mê rồi.
"Hức... dừng lại đi làm ơn..."
Nhưng chính việc khiến anh say mê nên hiện tại Diệp Châu Anh mới rơi vào thế yếu không lối thoát. Chỉ khi nào Lục Bách Dịch thực sự cảm thấy đủ thì anh mới chịu dừng, mới chịu tha cho cô.
"Ưʍ... Haaa..."
Lục Bách Dịch đột nhiên trượt môi lên trên, anh khẽ ngậm lấy đôi môi nhỏ ướŧ áŧ của cô rồi ngấu nghiến hôn nó. Diệp Châu Anh nắm lấy tóc của Lục Bách Dịch, muốn giật nó để đẩy anh ra nhưng dường như anh chẳng có một chút hề hấn gì hết, thậm chí anh còn làm mạnh hơn trước.
"Ư!"
Diệp Châu Anh kinh hoàng mở to mắt ra vì cô cảm nhận được bên dưới đang bị anh ra sức đâm mạnh. Dù đau đớn đến mức muốn hét lên nhưng cô không thể phát ra tiếng vì môi cô đang bị Lục Bách Dịch ngậm chặt lấy. Không biết đến bao giờ thú tính trong người Lục Bách Dịch mới vơi đi, nếu cứ như thế này chắc cô sẽ chết mất!
Lát sau, Lục Bách Dịch đột nhiên rời khỏi người cô, đem theo vật to lớn đang lấp đầy cơ thể cô ra bên ngoài. Anh bước xuống giường, tháo lớp áo mưa của thằng nhỏ đã dính đầy chất dịch rồi ném đi. Diệp Châu Anh nằm bất động trên giường, hai chân cô run rẩy không có sức để cử động nữa.
Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhưng Lục Bách Dịch lại thay bao mới vào rồi trèo lên giường. Diệp Châu Anh gắng gượng ngồi dậy, cô định lết người tránh xa anh ra nhưng hành động đó của cô chẳng khác nào đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
"Dừng lại! Cô định đi đâu hả?"
"Á!"
Lục Bách Dịch túm lấy tóc của Châu Anh giật ngược lại. Cô nhắm chặt mắt, hai tay vội vã nắm lấy tay của anh, miệng rêи ɾỉ cầu xin:
"Làm ơn tha cho em!"
Lục Bách Dịch khẽ mỉm cười, anh đưa bàn tay còn lại vòng xuống bóp lấy ngực của cô.
"A..."
"Tha cho cô? Tiếc là điều đó hơi khó!"
"Anh còn muốn làm đến bao giờ nữa? Em thực sự không thể chịu nổi nữa rồi, cầu xin anh hãy dừng chuyện này lại..."
Diệp Châu Anh vừa khóc vừa cầu xin trông thật tội nghiệp nhưng Lục Bách Dịch lại chẳng thèm để ý tới. Anh cứ như một con cầm thú, ra sức chà đạp, tấn công, rút cạn sức lực của cô để thỏa mãn cơn khát tình của mình.
"Nằm úp xuống! Chổng mông lên!"
Lục Bách Dịch quát mắng cô, bắt cô nằm úp rồi chổng mông lên để anh tiếp tục làm chuyện đồϊ ҍạϊ kia. Diệp Châu Anh lắc đầu trong nước mắt:
"Không... ưʍ... Em không muốn!"
"Nhưng tôi muốn!"
Lục Bách Dịch giận dữ đè cô nằm xuống, bàn tay thô bạo bóp lấy mông của cô sau đó chẳng chút chần chừ mà đưa cái thứ thô to đang dựng đứng kia vào bên trong cơ thể Châu Anh lần nữa.
"A... Haaaaa!"
Ở tư thế này, cô có cảm giác cái thứ đó lớn hơn và vào sâu hơn bao giờ hết. Cảm giác thật khó chịu!
"Ư... nó to quá! Haaa... lớn quá, bỏ ra đi mà..."
Lục Bách Dịch ôm lấy hông của cô, ra sức đẩy ra đẩy vào một cách tàn bạo. Tiếng "bạch bạch" vang lên mỗi lúc một lớn, Diệp Châu Anh cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa đau đớn vừa xấu hổ.
Trái ngược với Châu Anh, Lục Bách Dịch lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh nhẹ nhàng hôn lên rãnh lưng của cô, dần chuyển nụ hôn lên gáy lên vai sau đó dừng lại bên tai. Lục Bách Dịch lè lưỡi liếʍ vành tai của cô khiến cô rùng mình.
"Ưʍ..."
"Diệp Châu Anh, mau quay đầu lại."
Lục Bách Dịch thì thầm vào tai cô, nói muốn cô quay đầu lại. Châu Anh cắn chặt lấy môi, từ từ làm theo ý của anh. Cô không nghĩ trong trường hợp này thì làm trái ý anh là một điều đúng đắn.
"Ưm!"
Châu Anh vừa quay đầu lại đã bị Lục Bách Dịch cưỡng hôn. Anh đón lấy đôi môi của cô, dùng sự thuần thục của mình mà đẩy lưỡi vào trong khoang miệng cô, ra sức khuấy đảo. Hai chiếc lưỡi mải mê quấn quýt lấy nhau không chịu rời, càng hôn Lục Bách Dịch càng cảm thấy dễ chịu, cảm giác như anh đã đạt đến đỉnh cao của sự hưng phấn.
Chẳng biết sau bao lâu thì Lục Bách Dịch mới chịu tha cho Diệp Châu Anh. Cô mệt đến nỗi ngất đi trong lúc làʍ t̠ìиɦ vì thế không thể xác định chính xác được thời gian nữa.
...
Hôm sau.
Reng... Reng... Reng...
Lục Bách Dịch đang ngủ rất ngon thì vô tình bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh khó chịu nheo mắt tỉnh dậy, định với điện thoại xem là ai gọi tới nhưng lạ là máy của anh chẳng có ai gọi cả. Thay vào đó, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục reo lên ở máy của Diệp Châu Anh.
Vì đêm qua quá mệt nên hôm nay Châu Anh mới ngủ say tới mức không bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô nằm cuộn tròn trong vòng tay của Lục Bách Dịch, cả hai đều trần như nhộng và không mặc đồ gì cả.
Lục Bách Dịch vốn chẳng muốn để tâm tới điện thoại của Diệp Châu Anh, anh kéo chăn che mặt sau đó nhắm mắt lại nhưng tức là chuông điện thoại lại tiếp tục reo.
Reng... Reng... Reng...
"Chết tiệt!"
Lục Bách Dịch bực mình với tay lấy điện thoại của Diệp Châu Anh, anh định tắt máy thì bất chợt nhìn thấy tên người gọi đến là Trương Hạo Phàm.
Lục Bách Dịch cúi xuống nhìn Châu Anh, anh nghĩ ngợi điều gì đó một lúc rồi tự dưng ôm lấy cô, đồng thời bắt máy.
[Alo? Châu Anh à? Tại sao hôm qua em không tới bệnh viện thế? Nếu cảm thấy không khỏe ở đâu thì báo cho anh biết nhé? Em làm anh lo lắng đấy!]
Lục Bách Dịch im lặng nghe những lời dặn dò quan tâm đầy ngọt ngào của Trương Hạo Phàm mà cảm thấy buồn cười. Người con gái mà Trương Hạo Phàm quan tâm, yêu mến, đêm hôm qua lại nằm dưới thân của Lục Bách Dịch.
Thấy Châu Anh không trả lời điện thoại, Trương Hạo Phàm tiếp tục nói.
[Châu Anh, em vẫn còn ở đó chứ?]
"Diệp Châu Anh vẫn còn đang ngủ, bác sĩ Trương thật là tốt bụng, mới sáng sớm đã gọi điện thế này rồi."
Vừa nghe thấy giọng của Lục Bách Dịch, Trương Hạo Phàm khá bất ngờ, gương mặt điển trai bỗng chốc cau có.
[Lục Bách Dịch, tại sao anh lại nghe máy?]
Lục Bách Dịch nhếch miệng cười, ánh mắt hướng xuống nhìn cô gái đang nằm im trong vòng tay mình rồi đáp:
"Bởi vì Diệp Châu Anh vẫn còn đang ngủ, cô ấy vẫn còn đang nằm trong vòng tay tôi."
Trương Hạo Phàm thừa biết Lục Bách Dịch cố tình nói thế là để chọc tức anh ta vì vậy mới không để ý.
[Vậy lát nữa tôi sẽ gọi lại.]
Tút.
Trương Hạo Phàm chủ động cúp máy trước vì không muốn nói chuyện với Lục Bách Dịch.
Sau khi nghe điện thoại, Lục Bách Dịch từ từ rời khỏi giường. Anh chầm chập mặc quần áo vào, bỗng dưng điện thoại lại kêu lên, trên máy điện thoại của anh hiển thị ba chữ "Nghiêm Hạ Nhi". Lục Bách Dịch híp mắt nhìn người gọi tới rồi thản nhiên tắt máy, anh thở dài một tiếng vì cảm thấy thật phiền.
Một lúc sau...
Hôm nay Lục Bách Dịch không tới công ty vì thế đã điện cho Trình Tranh mang tài liệu tới biệt thự Lục gia.
Trong lúc Trình Tranh đem tài liệu đến phòng làm việc của Lục Bách Dịch thì vô tình bắt gặp Diệp Châu Anh mở cửa rời khỏi phòng ngủ.
"Thiếu phu nhân."
Diệp Châu Anh khẽ gật đầu, cô khó nhọc bám tay vào tường rồi chầm chậm lết đi từng bước khó khăn.
Trình Tranh đứng lặng người nhìn theo vì lo lắng, tới khi Diệp Châu Anh không trụ nổi mà ngã khuỵu xuống đất anh ta mới lập tức lao tới.
"Á!"
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Diệp Châu Anh phẩy tay, cô lắc đầu:
"Không, tôi không sao."
Trình Tranh vô tình nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể của Diệp Châu Anh cùng dấu vết hoan ái đêm qua Lục Bách Dịch đã để lại. Thực sự mà nói đêm hôm qua anh đã rất tàn nhẫn, khiến cô đến bước đi cũng khó khăn.
"Thiếu phu nhân cô muốn đi đâu? Để tôi dìu cô đi."
"Không cần đâu thư ký Trình, anh cứ làm việc của mình đi."
"Nhưng cô thế này sẽ bị ngã lần nữa mất."
Đúng lúc đó Lục Bách Dịch từ phía xa đi tới. Thấy thư ký của mình và Diệp Châu Anh đứng nói chuyện với nhau, anh liền đi tới.
"Hai người đang làm cái gì thế? Định lén lút làm chuyện mập mờ sau lưng tôi sao?"