Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng

Chương 28: Nhiệm vụ kho lúa huyện kế bên

Vương Nham nhìn đám người Cơ Thí Thiên được chúng tinh phủng nguyệt (mọi người vây quanh), hận ngứa răng, trước mạt thế, chỉ cần là nơi có Cơ Thí Thiên xuất hiện thì hắn liền trả thành người không có tư cách gọi là thiếu gia, không thể tưởng được sau mạt thế hắn vẫn cứ bị gây vạ như vậy, bất quá Vương Nham hắn sẽ chứng minh cho mọi người, hắn mới là đệ nhất công tử của căn cứ thành phố C. Có lẽ là ánh mắt Vương Nham quá mức nóng bỏng, Cơ Thí Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, Vương Nham lập tức nâng đầu cao cao, bộ dáng kia ngạo như khổng tước xòe đuôi làm người ta không nỡ nhìn thẳng. Cơ Thí Thiên trào phúng cười, người ngốc nghếch thật đúng là rất nhiều. Quay đầu lại hàn huyên cùng người khác, Vương Nham tức khắc giống như quả khí cầu bị chọc thủng.

- Xin chào mọi người, lần này tôi là người dẫn đội, tôi tên Lưu Dương.

Một người đàn ông mang quân hàm thiếu tá cầm microphone trong tay, xuất hiện, một gương mặt chữ điền, thân hình đĩnh bạt, thoạt nhìn thập phần chính khí.

- Lần này là lần đầu tiên quân đội căn cứ thành phố C chúng ta và các tiểu đội trong căn cứ cùng nhau tham dự nhiệm vụ, lần này là vì thu thập lương thực của huyện kế bên cách nơi này ba trăm dặm, nơi đó từng là căn cứ thí điểm trồng lúa nước quốc gia, nhưng bởi vì khi vừa xây dựng căn cứ không có thời gian xử lý, không thể nghĩ tới chỉ sau một thời gian ngắn tang thi càng ngày càng nhiều, có khả năng có tang thi cao cấp lãnh đạo, hiện tại quân đội không đủ nhân thủ, cho nên kêu gọi lực lượng dân gian cùng nhau tham dự. Tôi đứng ở chỗ này liền không nói đại loại cái gì mà vì nhân dân phục vụ như lời chính phủ nói trước kia, mọi người đều là vì bản thân và đồng bạn của mình được no bụng, lần này quân đội chỉ cần nọi người nộp lên trên một phần ba vật tư, những cái khác đều thuộc về các tiểu đội, mỗi một tiểu đội sẽ có mười quân nhân đi theo, hy vọng mọi người chân thành hợp tác, chiến thắng trở về.

Địch Thu nghe Lưu Dương nói, nhếch miệng cười:

- Vị quân nhân này có ý tứ a, nói chuyện rất hài hước, không thể nghĩ tới trong tay vương bình còn có nhân tài như vậy.

Tấm tắc, Địch Thu nhìn Lưu Dương, đáng thương a, vì sao hắn lại có một cấp trên như vậy, còn để người này đi chọc thiếu gia nhà bọn họ, ai, một mầm cây hồng cứ như vậy mà lụ tàn thì thật đáng tiếc.

- Đi thôi, đúng rồi, Tiểu Lục Tử, lần này phải cảnh giác chút, nếu bị thương, phỏng chừng thiếu gia cũng sẽ không cho cậu phí tai nạn lao động.

Lâm nghiệp cười ha hả nói.

Địch Thu trừng tròn mắt.

- Chú Lâm, không cần thêm từ được không, nghe giống như thái giám vậy, nhà cháu chỉ có một cây độc đinh là cháu, còn chờ cháu nối dõi tông đường.

Mấy người trong Thí Thiên một đường hi hi ha ha, hoàn toàn không có bộ dáng sắp đi chấp hành nhiệm vụ khó khăn.

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn chạy tới nơi mục tiêu, Cơ Thí Thiên từ lúc lên xe vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, mà Vương Nham ở trong xe, nhìn xe của Cơ Thí Thiên, trong lòng ghen ghét vạn phần, cho dù là quân đội, cũng khó có thể tìm được một chiếc xe được cải tạo tốt như vậy, ha ha, sớm muộn gì chiếc xe này cũng sẽ tới tay hắn ta, hiện tại coi như để Cơ Thí Thiên ở giúp hắn ta tích cóp trang bị, thấy thần sắc Vương Nham, người đồng hành bĩu môi, thật không biết Vương Nham lấy đâu đâu ra tự tin như vậy.

Lâu Hiểu La mở to mắt, sờ sờ bụng bẹp bẹp, rốt cuộc đến cấp 3 trung cấp, nhìn một đống tinh hạch không còn ánh sáng trên mặt đất, Lâu Hiểu La có loại cảm giác cô vất vả từng chút từng chút đến trở lại trước giải phóng, cần phải nỗ lực thu tinh hạch a. Ăn xong bữa ăn phong phú, Lâu Hiểu La rời khỏi căn phòng nhỏ, lái xe theo đường lớn.

Tiểu đội Thí Thiên khi đi tới đích đến, liền chọn một nơi, bắt đầu thu thập vật tư, còn có người rất nhiều tới, mọi người đều biết người trong tiểu đội Thí Thiên rất mạnh, đi theo bọn họ thực an toàn, cho nên người đi chung đường cùng bọn họ không ít, nhưng vật tư có thể thu thập đến tay thì tương đối ít.

Đám người Cơ Thí Thiên một đường vừa thu thập vật tư, vừa gϊếŧ tang thi thu thập tinh hạch, đám người Vương Nham vẫn luôn đi theo ở phía sau, nghĩ tùy thời khiến Cơ Thí Thiên ngột ngạt, dù sao hắn cũng không phải rất thiếu vật tư.

- Mấy con cá hỏ kia vẫn luôn đi theo chúng ta a.

Hứa tấn quét mắt về phía sau, thật sự là muốn nói với bọn họ, làm ơn, trộm theo dõi thì mời chuyên nghiệp một chút, hắn nghĩ muốn làm bộ phát hiện cũng không được, quá sỉ nhục với năng lực của hắn.

- Không cần để ý tới bọn họ.

Bạch Ngọc Li không thèm để ý xua xua tay.

- Thiếu gia, tôi đã từng đã tới nơi này, biết nơi nào có đồ vật tốt nhất, nhiều nhất, nơi này vốn là có kho lúa, nghĩ đến hẳn là không có bị người quét sạch.

Một đội viên của tiểu đội Thí Thiên chạy đến bên người Cơ Thí Thiên:

- Đúng vậy thiếu gia, tôi cũng nghe nói qua, nhưng không biết ở đâu.

Một người khác phụ họa nói. Cơ Thí Thiên nhìn hai người, hai người kia, một người tên Trương Thụ, dị năng hệ hỏa cấp hai sơ cấp, làm người linh cơ, một người khác tên Thẩm Bình, dị năng hệ thổ cấp hai trung cấp, ngày thường thành thật mộc nạp. Là chiêu mộ lúc đến căn cứ, lúc trước là muốn hảo hảo bồi dưỡng, thật là đáng tiếc.

Trương Thụ cùng Thẩm Bình bị ánh mắt của Cơ Thí Thiên làm cho có chút sợ hãi, nhưng là bọn họ đã thu chỗ tốt của người ta, lại được người ta hứa hẹn rất nhiều ích lợi, cho nên vẫn căng da đầu khuyên nhủ:

- Thiếu gia, trước kia ba tôi từng cung cấp phân hóa học cho nơi này, tôi cùng từng ba tôi đưa phân tới đây, khi đo đã từng nhìn thấy hai kho lúa ở bên đường.

- Đúng không, vậy đi thôi.

Cơ Thí Thiên cười cười, nói như vậy thì tang thi cấp cao dẫn đầu kia ở kho lúa đi, Cơ Thí Thiên nhìn Trương Thụ cùng Thẩm Bình nhẹ nhàng thở phào, lại nhìn nhìn mấy con chuột ở phía sau, cười trào phúng, vội vàng chịu chết không cần phải ngăn cản, không phải sao.

Vương Nham nhìn thấy bọn họ thay đổi con đường, có chút buồn bực, hắn ta còn nghĩ mình bị phát hiện, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy không có khả năng, bọn họ không giống hắn ta, không thiếu vật tư, không cần phải lãng phí thời gian hạ bẫy rập cho hắn ta, Vương Nham nghĩ nghĩ vẫn là đi theo sau, xem bọn họ có âm mưu quỷ kế gì.

Những quân nhân đi theo bảo hộ Vương Nham cũng không biết kế hoạch của vương bình, bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh phải bảo vệ hắn, cho nên nhìn Vương Nham không chấp hành nhiệm vụ mà là đi theo phía sau tiểu Thí Thiên, bọn họ tỏ vẻ thập phần bất đắc dĩ, tên quân nhị đại này bản lĩnh không lớn, tâm ghen ghét lại thập phần nghiêm trọng, ngày thường người trong quân đội mà vương lão nể trọng thì hắn ta đều nhìn không thuận mắt, đừng nói Cơ Thí Thiên là thiên chi kiêu tử.

Đoàn người Cơ Thí Thiên rất mau đã tới kho hàng theo như lời Trương Thụ, nhìn bố trí chung quanh, Cơ Thí Thiên biết nơi này trước mạt thế chỉ sợ cũng là phòng vệ nghiêm cẩn. Lúc này lại có người một tiểu đội tới đây, nhìn thấy tiểu đội Thí Thiên ở cửa, trên mặt lộ ra biểu tình như vui như buồn.

- Nguyên lai là tiểu đội Thí Thiên, chúng tôi là tiểu đội Thanh Phong, tôi là đội trưởng Lý Trác Hi, dị năng giả hệ phong cấp 3 sơ cấp. Chúng tôi một đường tới đây, phát hiện nơi này hình như là một kho lúa, nếu gặp liền muốn hợp tác cùng tiểu đội Thí Thiên.

Đội trưởng tiểu đội Thanh Phong là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, cảm giác thực ôn hòa, hiện tại trong căn cứ dị năng giả cấp 3 rất ít, có thể nói Lý Trác Hi ở căn cứ cũng là người có tên tuổi.

- Nga, nếu Lý đội trưởng đã nói vậy, tiểu đội Thí Thiên chúng tôi đương nhiên rất hoan nghênh, nhưng nếu bên trong vật tư không nhiều thì thế nào?

Cơ Thí Thiên tuy rằng đã từng nghe nói qua tên Lý Trác Hi, nghe nói là một người trượng nghĩa, nhưng lúc này không biết vương bình còn có chuẩn bị cái gì ở phía sau cũng không nhất định, lại nói, hiện tại tình huống không rõ, có thêm những người này cũng tốt.

- Ha hả, tiểu đội chúng tôi chỉnh thể thực lực không địch lại tiểu đội Thí Thiên, theo lý thuyết vật tư kho hàng hẳn là có rất nhiều, nhưng nếu dưới tình huống không đủ, liền anh sáu tôi bốn, rốt cuộc tiểu đội Thí Thiên cũng cần phân tâm xử lý cái đuôi nhỏ một chút.

Lý Trác Hi tuy rằng không biết mục đích của đám người đi theo tiểu đội Thí Thiên, nhưng nếu trốn trốn tránh tránh chính là địch không phải bạn. Cơ Thí Thiên sau khi nghe xong thì cười:

- Ân, tuy rằng mấy con tôm tép không có ảnh hưởng lớn, nhưng tóm lại ảnh hưởng tâm tình, theo lời anh nói mà làm đi.

Dứt lời liền dẫn đầu đi đến cửa kho hàng.

Nhìn cửa lớn đóng chặt, chung quanh không có rải rác tang thi, mọi người đều biết một hồi sẽ có một trận ác chiến, nhưng thu hoạch cũng sẽ thập phần phong phú.

Địch Thu nhìn mật mã ngoài cửa cộng thêm khóa tinh cương song trọng, đôi tay chà xát, mật mã phỏng chừng không thể dùng, xem tình cảnh này chắc là phải mở khóa tinh cương ra mới có thể phá hư khóa mật mã.

- Chú Lâm, dùng kim châm mở khóa đi.

Địch Thu hiện tại tay chân ngứa ngáy a, đã lâu không làm loại sự tình này, rất hoài niệm.

Vốn dĩ tiểu đội Thanh Phong cho rằng phải dùng bạo lực phá cửa, nhưng thấy tư thế này, Địch Thu của tiểu đội Thí Thiên cư nhiên sẽ cạy khóa, đối phương không phải cái người chỉ biết kỹ thuật sao? Mọi người nhìn gương mặt đáng yêu oa oa kia, thật là không thể tưởng được người ta lại có cái tay nghề này. Chỉ là tay nghề cùng gương mặt vô hại kia của hắn thật không tương xứng a.

Theo một tiếng bang, khóa sắt nhẹ nhàng bị đặt tới bên cạnh, không có khóa khác, mọi người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cửa vừa mở, một cổ mùi máu tươi từ bên trong truyền đến, trên mặt đất rơi rụng vụn vặt miếng thịt thối, cùng các bộ phận, bất quá này đó đều không ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc của mọi người, một vài người mở một cái thùng sắt cao 1 mét rộng hai mét bị bịt kín, nhìn thấy bên trong tràn đầy lương thực, biểu cảm hưng phấn bộc lộ ra ngoài. Cơ Thí Thiên nhìn Lý Trác Hi, phát hiện hắn không có bị những lương thực này làm u mê đầu óc, mà là cẩn thận quan sát bốn phía, Cơ Thí Thiên vừa lòng cười cười.

- Ngọc Li mang vài người đi thu thập vật tư, Kỳ Hàn mang một ít người đi dò xét chung quanh một chút, Địch Thu dẫn người hộ tống Ngọc Li. Còn Lý đội trưởng, trước mắt tình huống hiện tại không rõ, anh liền tự an bài đội viên đi.

Lương thực trong kho hàng có rất nhiều, Lý Trác Hi nhìn tình huống cũng hiểu rõ, hiện tại hai người không có xung đột ích lợi, cho nên gật gật đầu với Cơ Thí Thiên, mang theo tiểu đội của mình đi tới một bên thu thập vật tư, mọi người vừa thu thập vật tư vừa đi về phía trước, bất tri bất giác liền đi tới mảnh đất trung tâm kho hàng, có một ít người bởi vậy mà thả lỏng cảnh giới, rốt cuộc nhiều lương thực như vậy làm rất nhiều người hoa mắt.

Nghĩ bên ngoài có khóa lớn, phỏng chừng mạt thế đến, bên trong cũng không có người, ví dụ như đám người Vương Nham đi theo phía sau. Mà Cơ Thí Thiên cùng Lý Trác Hi cùng một ít người cảm giác rõ ràng nguy hiểm sắp tới, càng thêm cẩn thận. Còn có một ít người tâm tình khá tốt, tỷ như bạch Ngọc Li, vừa rồi hắn chính là người dẫn đầu thu hoạch, còn có người khác là Trương Thụ cùng Thẩm Bình, bọn họ cao hứng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, lại lo lắng sẽ liên lụy đến mạng nhỏ của mình, tóm lại, mỗi người đều đánh chủ ý bất đồng.

Tiểu kịch trường

Vương Nham: Mọi người hảo, ta là một quân nhị đại, trước mạt thế ta cũng là một tiểu ma vương, tuy rằng thường xuyên bị lão cha đánh, nhưng rốt cuộc cũng là nhân vật có thể đi ngang, nhưng từ lúc thế giới của ta xuất hiện một người tên Cơ Thí Thiên, cuộc đời ta liền tràn ngập bi tình. Nữ nhân mình thích, kết quả nhân gia còn chướng mắt hắn không bằng Cơ Thí Thiên, chính mình đi lên kêu gào vài câu, không đợi đối phương có phản ứng đã bị lão ba đánh cho không xuống được giường, thật vất vả mạt thế tới, kết quả người kia lại xuất hiện, mấu chốt là thực lực còn cường hơn ta, cuộc đời của ta vì sao lại xuất hiện một người như vậy, đã sinh Du sao còn sinh Lượng a, ta rõ ràng có thể trở thành đại ma vương, vì cái gì, trời xanh a.

Cơ Thí Thiên: Vương Nham? Ai? Không quen biết.