Vân Âm sau khi bước ra khỏi phòng của cha mình thì có chút ngẩn người, y cảm thấy có gì đó lo lắng, bất an, đột nhiên phải rời xa Vân gia đã gắn bó mười sáu năm, gả tới một Hạng gia xa lạ, y cảm thấy rất sợ hãi.
“Sao rồi tam thiếu gia, lão gia nói gì thế?” Vừa nhìn thấy người mình mong đợi đi ra, Trần Huyền đã vội chạy lên hỏi chuyện.
Vân Âm khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy Trần Huyền vậy mà vẫn còn đứng ngoài này, y khẽ lắc đầu, “.....Còn có thể thế nào nữa, dĩ nhiên là bàn với ta chuyện gả tới Hạng gia.”
“......” Trần Huyền sững sờ tại chỗ, trong lòng một mảng rối bời, chờ đến khi kịp phản ứng lại thì Vân Âm đã đi xa.
Khi trở về tiểu viện của mình, bà vυ' duy nhất bên cạnh y đã chuẩn bị nước ấm để tắm rửa, Vân Âm đã ra ngoài cả một ngày, khắp người đều chảy mồ hôi, cảm giác dinh dính rất khó chịu.
Vân Âm cởϊ qυầи áo ra, để lộ bả vai trắng nõn mượt mà, hai hạt đậu đỏ trước ngực bị gió lạnh bàn đêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ có chút cứng lên, đôi chân thon dài cân đối chầm chậm nhúng vào trong nước, theo động tác của hắn, hoa huyệt giữa hai chân lập tức ẩn hiện, hồng hào như nụ hoa đang nở rộ.
Vân Âm vịn lấy thùng gỗ, chậm rãi ngồi xuống, nước ấm phả lên gò má có chút hồng của y , khiến khuôn mặt thường ngày vẫn lạnh lùng bây giờ lại mang theo một tia yêu kiều, ngồi ở trong nước, nhưng y không hề có tâm trí tắm gội, mà trong lòng ngổn ngang chuyện gả tới Hạng gia, không hề chú ý đến một đôi mắt đen như mực đã nhìn chằm chằm y từ khi y bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Đôi mắt nóng rực kia liên tục đảo quanh khắp người Vân Âm, sau một hồi chăm chú quan sát, không nhịn nổi đút một cái ống nhỏ vào trong phòng, thổi vào đó một làn khói trắng dày đặc.
Vân Âm đang tựa đầu lên thùng gỗ, ngần cổ trắng nõn tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, khiến người ta chỉ muốn cắи ʍút̼ thử hương vị của nó, thấy người trong phòng không còn động tĩnh gì, người kia mới lén lút lẻn vào trong phòng, rón ra rón rén tới gần Vân Âm đã trúng phải thuốc mê, ngón tay chầm chậm đưa lên thăm dò hơi thở của mỹ nhân, vừa nhẹ nhàng vừa ổn định.
Thấy người đã ngủ say, người kia mới yên tâm, đôi tay vươn ra sờ mó da thịt đang lõα ɭồ của Vân Âm, cảm giác mềm mại khiến người ta say mê không kiềm lòng nổi, thật không hiểu so lại có thể có được tư vị kỳ diệu đến vậy.
Bế mỹ nhân ra khỏi thùng gỗ, quanh cánh mũi ngập tràn mùi hương trên người mỹ nhân sau khi tắm gội xong, thơm ngon đến mức khiến người ta chỉ muốn một ngụm ăn trọn vào bụng, da thịt non mềm chưa được lau sạch nước dưới ánh nến ban đêm chiếu rọi sáng lên lấp lánh, như được điểm xuyết bởi những viên đá quý.
Người đó nhẹ nhàng đặt Vân Âm lên chiếc giường mềm mại, sau đó gấp gáp hôn lên, đôi môi mỹ nhân căng mọng đỏ rực khiến con người ta mê muội, hắn cố gắng kiềm chế sức lực của mình, sợ chỉ cần hơi dùng lực sẽ làm hỏng cái miệng nhỏ mềm mại như đậu hũ kia, Vân Âm đang hôn mê không thở được, chỉ có thể khe khẽ rêи ɾỉ, âm thanh mê người càng khiến côn ŧᏂịŧ dưới thân người kia trướng đau, hận không thể lập tức đâm sâu vào, hung hăng tàn phá tiểu yêu tinh trên giường kia một phen.
Sau một đường cắи ʍút̼ cơ thể thơm ngào ngạt kia, cuối cùng hắn mới tách mở đôi chân thon dài của Vân Âm ra, để lộ ra cái hoa huyệt bí ẩn, lúc này côn ŧᏂịŧ nhỏ đang rũ ngủ trông vô cùng đáng yêu, phía dưới hai mép thịt mềm mại cũng khép kín vào nhau, vừa nhìn là biết chưa từng bị ai chạm vào, nhẹ nhàng mấp máy theo hô hấp của chủ nhân, cực kỳ mê người.
Mỹ nhân này rất nhanh sẽ là của chính mình, người kia kích động tới nỗi hô hấp cũng trở nên dồn dập, trước tiên, hắn khẽ vươn lưỡi liếʍ quanh địa phương kia một phen, sau đó đầu lưỡi chầm chậm thăm dò, tiến vào miệng huyệt nho nhỏ, hắn không dám đâm quá sâu, muốn để huyệt đạo này bao trọn đồ vật dưới thân mình vẫn tốt hơn.
Có lẽ làm liếʍ mυ'ŧ có chút mạnh bạo, khiến Vân Âm nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp lại, không ngừng lớn tiếng kêu to, càng khiến nam nhân cảm thấy khó chịu.
Có lẽ hắn cảm thấy bản thân phải nhanh lên, hắn không có nhiều thời gian, lỡ như bị ai đó phát hiện thì không ổn.
Nghĩ vậy, người kia nhanh chóng cởi bỏ qυầи ɭóŧ của mình, giải phóng côn ŧᏂịŧ to lớn, đặt trước hoa huyệt của mỹ nhân, qυყ đầυ sớm đã bị dâʍ ɖị©ɧ tràn ra tẩm ướt, che kín đi những gần xanh đáng sợ dang nhô lên, độ to kia có lẽ phải ngang với cánh tay của một đứa trẻ.
Vân Âm là xử nữ, nếu bị đồ vật này đâm vào, có thể đoán trước được sẽ đau đớn đến cỡ nào, mỹ nhân không nên để bị đau, nhưng hiện tại đầu óc người kia đã bị du͙© vọиɠ lấn chiếm, hai mắt đỏ ngầu, chỉ nghĩ đến việc được cái miệng nhỏ mềm mại phía dưới của Vân Âm bao trọn lấy hắn, mυ'ŧ chặt lấy hắn.
Hiện tại dù có bị người trong phủ phát hiện, chỉ cần có thể đâm vào, dù chết hắn cũng cam nguyện, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.