“Cho dù không phải anh, tôi cũng sẽ tìm những người khác.”
Những lời này nháy mắt làm bùng lên lửa giận trong lòng Lương Hoằng. Một tay anh đem người cô đẩy đến vách ngăn bằng kính, kéo eo hông cô, cưỡng bách cô nhếch mông lên. Lương Hoằng đem người ấn trên cửa kính, một tay nắm lấy vật cứng nóng, trực tiếp xông vào chỗ sâu bên trong.
Lương Hoằng hung hăng đẩy mạnh, Chung Nhất Y bị đỉnh tới trên cửa kính, hoảng sợ mà kêu một tiếng. Lương Hoằng dán lên người cô, đem cô hoàn toàn áp chế dưới ngực, động tác eo hạ xuống một lần so với một lần càng dùng sức, tiếng thân thể va chạm bạch bạch vang khắp phòng tắm.
“Tìm ai? Tiểu bạch kiểm tối hôm qua sao?”
Lương Hoằng đè nặng Chung Nhất Y, hạ thân va chạm mỗi lần đều thực dùng sức, đâm cho cô kêu lên phát run.
Lương Hoằng còn đang ép hỏi: “Như thế nào? Anh thao em còn không đủ sướиɠ? Còn muốn tìm căn dươиɠ ѵậŧ khác sao?”
Lương Hoằng nói lời thô tục, tức giận bao phủ hoàn toàn lý trí anh. Chung Nhất Y bị đè nặng giãy giụa không được, dưới thân có một chút đau, cô khó nhịn mà xoắn chặt, muốn chạy trốn sự giam giữ phía sau. Lương Hoằng đem người đè trên cánh cửa kính, da thịt dán sát, mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất, đυ.ng phải hoa tâm nhắm chặt.
“Ô ô, không cần, từ bỏ, đau……” Chung Nhất Y thút tha thút thít mà rêи ɾỉ, ngữ điệu đứt quãng dần dần gọi lại lý trí của Lương Hoằng.
Lương Hoằng đột nhiên dừng lại động tác, rút du͙© vọиɠ đang dâng trào ra, đem cô kéo lại. Chung Nhất Y rơi lệ đầy mặt, khóe mắt mũi một mảnh hồng, sợi tóc hỗn độn dán trên mặt, bộ dáng có chút đáng thương hề hề.
Anh có chút hối hận, lại không muốn chịu thua, chỉ có thể đem người ôm lên, dựa vào cửa. Dươиɠ ѵậŧ dưới thân chậm rãi chen vào huyệt khẩu non mềm, thong thả ung dung mà ma sát. Lương Hoằng ôm chặt Chung Nhất Y, đem người kéo vào trong lòng ngực, hôn lên gương mặt cô, lỗ tai, thấp giọng nói: “Em ngoan một chút.”
Lương Hoằng vuốt tóc Chung Nhất Y, dưới thân một chút lại một chút mà đỉnh lộng. Chung Nhất Y bị ma sát đến kêu lên hừ hừ, ôm Lương Hoằng, hơi hơi khóc nức nở.
Lương Hoằng ôm Chung Nhất Y đã bình tĩnh lại, dưới thân ôn nhu cọ xát, chậm rãi cắm vào lại chậm rãi rút ra, ma sát khiến Chung Nhất Y ướt đến rối tinh rối mù, mật dịch không ngừng tưới lêи đỉиɦ cứng rắn của Lương Hoằng.
“Thoải mái sao?” Lương Hoằng hỏi.
Chung Nhất Y đem mặt chôn bên cổ Lương Hoằng, rầm rì, chỗ sâu trong thân thể ngứa ngáy muốn Lương Hoằng động đến càng nhanh càng dùng sức một chút, nhưng cô không tiện mở miệng cầu anh, tính trả thù mà kẹp chặt nhục côn ra vào dưới thân.
Giây tiếp theo, một cái tát liền vỗ vào mông Chung Nhất Y.
“Kẹp anh?”
Bàn tay trên mông đánh không đau, nhưng là đánh đến cả người Chung Nhất Y mềm nhũn phát run.
“Trả lời anh, thoải mái sao?” Lương Hoằng ép hỏi.
“Không…… Không, thoải mái…… A!”
Lương Hoằng đột nhiên va chạm, đến đỉnh cung khẩu, đem cô đè lên vật cứng rắn của mình, một chút lại một chút đâm chọc, vuốt ve.
Chung Nhất Y kêu lên sợ hãi: “Không cần, không cần! Thoải mái! Thật, thoải mái!”
Sau khi nghe được đáp án mình muốn, Lương Hoằng cũng không dừng lại, ngược lại tiếp tục nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em còn muốn đi tìm cây dươиɠ ѵậŧ khác thao em không? Ân?”
“Ngô, không, không cần…… Không cần……” Chung Nhất Y vội vàng đáp, đột nhiên nhanh trí, ngay sau đó nói, “Nhất Nhất, Nhất Nhất chỉ cần ca ca, chỉ, chỉ muốn ca ca thao…… Ân……”
Bên tai là tiếng rêи ɾỉ phát run của Chung Nhất Y, từ miệng cô phun ra xưng hô xa lạ lại quen thuộc, cơ bắp toàn thân Lương Hoằng căng chặt, vật chôn trong cơ thể Chung Nhất Y nhảy dựng, hiển nhiên hưng phấn tới cực điểm.
Lương Hoằng thở hổn hển, ôm chặt Chung Nhất Y.
Cẳng chân Chung Nhất Y cố ý chạm vào sau eo Lương Hoằng, theo động tác câu lên eo Lương Hoằng. Cô cố tình mềm giọng, kiều suyễn nói vào tai Lương Hoằng, kêu anh “Ca ca”, nói “Ca ca muốn thao chết Nhất Nhất” “Ca ca đau đau Nhất Nhất”……
“Ân……!” Hai người dính sát vào nhau, Lương Hoằng hướng bên trong hoa huyệt co rút hung hăng thao hai cái, đem chính mình vùi vào chỗ sâu bên trong, kêu lên một tiếng, cùng Chung Nhất Y leo lên cao trào.
Một màn làʍ t̠ìиɦ đột ngột cuối cùng cũng kết thúc, Chung Nhất Y thở hồng hộc mà mềm nhũn trên người Lương Hoằng, cô lần đầu tiên thanh tỉnh mà cùng Lương Hoằng làʍ t̠ìиɦ, cũng là lần đầu tiên thấy được như vậy Lương Hoằng, có chút điên cuồng lại có chút bá đạo, còn có điểm hưng phấn không tưởng được.
“Anh thích tôi gọi anh là ca ca.” Chung Nhất Y đắc ý mà ghé vào bên tai Lương Hoằng nói.
Lương Hoằng không đáp lại, chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ mềm xuống ra, hoa huyệt Chung Nhất Y còn đang mấp máy mυ'ŧ cắn anh, hoa huyệt không bị tắc nghẽn hỗn hợp chất lỏng trong suốt cùng trắng sữa tí tách tí tách mà chảy xuống, dừng trên men gạch trong phòng tắm.
“Em cũng thích anh thao em.”