......
Tự Cẩm Viên.
Trên mặt Tiền lão nhị lạnh như băng, ánh mắt u ám, ngọn lửa u ám trong đôi mắt đen như muốn xé nát cô gái.
Trên đường xóc nảy, Nguyên Tố nôn mửa khắp người anh, trong lòng nguyền rủa cô hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng đành phải chịu đựng lửa thiêu đốt rửa sạch dơ bẩn trên người cô. Anh vốn có thói quen sạch sẽ, nhưng không ngờ lại phát hiện bản thân không hề ghét làm vậy cho cô.
Từ phòng tắm anh ôm lấy người phụ nữ mềm mại như cục bông đi ra, chưa đi đến nơi đã cùng nhau ngã trên thảm trước phòng ngủ...
A!
Để duy trì sự cân bằng của cơ thể, Nguyên Tố vô thức ôm cổ anh, sự tiếp xúc da thịt không thể giải thích được khiến mọi tế bào trong cơ thể cô muốn hét lên, và sự trống rỗng không thể diễn tả được hoàn toàn tấn công não cô.
Nóng! Khó chịu quá!
Cô sắp chết rồi. Ai đến cứu cô với!
Một đôi mắt sói hung ác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cô gái xinh đẹp, như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Nhưng trong giây tiếp theo, động tác trên tay anh dừng lại…
Rượu có vấn đề, lão Trịnh uống, anh uống, Nguyên Tố cũng uống, vậy còn ai không uống? Anh lắc đầu để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Anh bình tĩnh phân tích, ai sẽ là người hưởng lợi lớn nhất nếu anh và lão Trịnh làm lớn chuyện lên?
Câu trả lời đã rõ ràng.
Anh cười chế nhạo!
Người phụ nữ trong ngực không an phận làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, thắt lưng của cô không ngừng vặn vẹo, mái tóc dài buông xõa, hơi thở như lan. Thật mẹ nó không nghe lời. Tức giận, anh vỗ vào cái mông của cô.
“Tôi sẽ cho em một cái trục, hôm nay phải dạy bảo cô cho tốt mới được!”
Anh gần như nghiến răng nhấn công tắc ở bên cạnh, sau đó, một dụng cụ chấm đỏ trong phòng chuyển động. Anh cảm thấy mình có chút ác thú, không biết xấu hổ muốn vĩnh viễn lưu lại đêm nay...
Từng bước từng bước công thành chiếm đất, anh sẽ từ từ hóa giải phòng ngự của cô. Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, lúc sâu lúc nông, bắt đầu từ đầu lông mày, khóe mắt, một chuỗi mảnh mật độ lan tràn dày đặc. Trong một giây, anh cảm thấy mình thật mụ nội nó bỏ xuống dáng vẻ để hầu hạ một cô gái như thế này...
“Nguyên Tố, nói, nói cô muốn tôi!” Giọng anh trầm khàn mang theo vẻ mê hoặc tà ác.
Nguyên Tố như đang bị lửa đốt, sững sờ không hiểu được lời nói đơn giản và thẳng thắn của anh, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngoan, mau nói đi, tôi sẽ cho cô.” Trán người nào đó đã đổ mồ hôi lạnh, không biết đến cuối cùng là ai đang bị tra tấn.
Một loạt cảm giác ngứa ngáy ập đến, cô gần như không thở được, các giác quan nhanh chóng bong tróc, các tế bào trên khắp cơ thể đều đang nhảy múa, cô thực sự khó chịu, bối rối khao khát được lấp đầy.
“Ưʍ...”
Đấu tranh dữ dội với bản thân, cô cắn vào vai anh.
“Mẹ kiếp! Em là chó à?”
Làn da màu đồng của Tiền Ngạo đổ đầy mồ hôi, anh thở hổn hển, đối mặt với bờ vực sụp đổ, nhưng anh vẫn quyết tâm nâng sự tra tấn này lên đến mức cực hạn, để cho cô nhiều vui vẻ hơn.
Trong đôi mắt của cô đọng đầy nước mắt, đôi môi ướŧ áŧ như lời mời gọi thầm lặng.
Một cảnh tượng đẹp thật muốn chọc mù mắt người ta mà!
Suýt nữa thì không chống cự được rồi! Tiền lão nhị nghiến răng chịu đựng sự tra tấn, đồng thời háo hức dụ cô cùng nhau trầm luân, anh muốn cô gái nhỏ cứng đầu này hoàn toàn thuần phục.
“Ưʍ... Tiền Ngạo...”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, sự thống khổ và trống rỗng khủng khϊếp nuốt chửng tất cả lý trí của cô.
Vừa hụt hẫng vừa bất lực, cô chỉ còn biết ôm lấy cọng rơm cứu mạng trước mặt.
Một tiếng gọi nhẹ nhàng phá tan hoàn toàn sự kiên trì của anh, anh hưng phấn nhanh chóng chiếm lãnh thổ của mình. Nhưng anh không hề cảm thấy hổ thẹn, ai có thể kìm lại được vào lúc này thì thật sự không có bản lĩnh.
“Gọi lại cho tôi, cô gái ngốc nghếch, gọi tên tôi...”
Đôi mắt cô mờ đi, các giác quan của Nguyên Tố như bị nuốt chửng, cô vô thức gọi nhiều lần.
“Tiền Ngạo!”
“Tiền Ngạo!”
“Tiền Ngạo!”
Như bị một luồng điện cực mạnh đánh vào, anh giống như một nhâm đốc một thân cao thủ võ lâm.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, lan rộng từ thảm đến ghế sô pha...