Nhìn lông mày ngày càng cau chặt của Âu Dương Quân Mộng, nhìn ga giường ướt đẫm mồ hôi, Miêu Húc thở dài một tiếng, từ trong túi quần móc ra ba cây kim bằng xương, sau đó không để ý đến sự đau đớn của Âu Dương Quân Mộng, thẳng tay đâm xuống.
Ba cây kim xương này không có tác dụng giảm đau. Tác dụng duy nhất của nó chính là gia tăng tốc độ hấp thu độc đố. Vì vậy, đau đớn mà Âu Dương Quân Mộng phải chịu tăng gấp mấy lần.
Ngẫm lại, độc tố trong cơ thể Âu Dương Quân Mộng đã hòa lẫn với máu và cơ, muốn hấp thu chúng ra ngoài, loại cảm giác này giống như bị rút gân nhổ tủy.
Tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn, mặc dù mạnh mẽ, nhưng Âu Dương Quân Mộng không nhịn được cũng phải kêu lên một tiếng. Tốc độ thay đổi của thanh cốt đao cũng càng lúc càng nhanh, chỉ vài lần hô hấp đã biến thành màu sắc đen kịt.
Miêu Húc nhanh như chớp rút ba cây kim xương ra, Âu Dương Quân Mộng lại kêu lên một tiếng.
Ngay sau đó, Miêu Húc lấy từ trong túi ra một túi bột phấn màu vàng, sau đó cẩn thận rắc vào xung quanh thanh cốt đao. Lập tức bột phấn màu vàng bằng mắt thường có thể nhìn thấy được tan ra, giống như một khối băng được đặt trên một thanh thiết nóng.
Bột phấn biến thành chất lỏng, nhanh chóng chảy vào khoảng cách giữa l*иg ngực và thanh cốt đao. Sau khi chảy hết, Miêu Húc một tay nắm chuôi đao, không nhanh như lúc cắm đao vào, mà cực kỳ chậm rãi rút cốt đao ra.
Âu Dương Quân Mộng một lần nữa nắm chặt ga giường, mồ hôi lạnh toàn thân không ngừng toát ra, gân xanh trên cánh tay cũng sắp nổ tung. Y cảm thấy giống như có người đang cầm cưa kéo qua kéo lại cơ thể y. Loại đau đớn này căn bản không phải người thường có thể thừa nhận.
Mặc dù vậy, Miêu Húc cũng không rút nhanh, ngược lại càng thêm cẩn thận rút ra từng chút một.
Bởi vì vị trí quá quan trọng, nếu không cẩn thận, sẽ khiến Âu Dương Quân Mộng chảy máu rất nhiều. Còn thứ bột phấn màu vàng kia là bột phấn bí truyền của Cổ Vương Miêu Cương. Tuy không giống như trong mấy truyện tiên hiệp, có thể giúp cho vết thương khôi phục lại như cũ, nhưng có thể nhanh chóng cầm máu.
Hắn rút chậm như vậy chính là muốn cho dung dịch màu vàng nhanh chóng làm lành vết thương sau khi rút cốt đao ra. Chỉ có như vậy mới tránh xuất huyết thật nhiều.
Tình hình sức khỏe của Âu Dương Quân Mộng vốn rất kém. Nếu để xuất huyết quá nhiều, cho dù là thần tiên cũng khó mà cứu được.
Khi Miêu Húc rút đao, trán của hắn cũng đổ mồ hôi. Hắn thậm chí cảm giác được cánh tay của mình có chút run lên.
Nhưng vết thương trên l*иg ngực Âu Dương Quân Mộng không xuất hiện bất kỳ vết máu nào. Dung dịch màu vàng giống như miếng dán cao su, bịt chặt vết thương của y. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng đó chỉ là một vết sẹo nho nhỏ.
- Đây là thuốc gì vậy?
Âu Dương Quân Mộng cảm nhận được sự đau đớn đã giảm đi rất nhiều. Nhưng nó lại rất ngứa, không khỏi mở miệng hỏi.
Y chưa từng nghĩ đến trên thế gian này còn có loại thuốc thần kỳ như vậy. Một đao cắm vào, nhưng không hề xuất hiện nửa giọt máu.
- Thuốc vô giá.
Miêu Húc đau lòng hừ một tiếng. Một chút thuốc cũng có giá mấy ngàn vạn. Đây là đồ vật mà lão đầu tử cho hắn để bảo vệ tính mạng.
Nguyên liệu của loại thuốc này cực kỳ khó tìm. Lão đầu tử năm đó cướp sạch kho của Cổ Vương mới làm được một chút. Bây giờ lại dùng bớt một ít rồi.
- À.
Âu Dương Quân Mộng cũng không hỏi thêm, nhưng y nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Miêu Húc, hiển nhiên cũng hiểu được giá trị xa xỉ của loại thuốc này.
Y sợ hỏi tiếp sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Miêu Húc.
Đến lúc quá đau lòng, Miêu Húc rất có thể sẽ móc hết chất lỏng trong cơ thể y ra. Khi đó bi kịch sẽ đến với y.
Tận lực không nhìn thứ chất lỏng màu vàng đó, Miêu Húc bỏ thanh cốt đao đen như mực vào trong cái hộp màu đen cùng với ba thanh kim xương.
Thanh cốt đao hút nhiều độc như vậy, sau đó sẽ tự động bài xuất chất độc ra. Mà cái hộp màu đen này chính là vật cất giữ tốt nhất. Vốn nó đi chung một bộ. Hiện tại, bên trong hộp đều là các loại kịch độc. Ngoại trừ cái loại quái thai từ nhỏ đã ngâm qua các loại dược liệu như Miêu Húc, những người khác đoán chừng chỉ cần đυ.ng vào cái hộp sẽ lập tức chết ngay. Cho nên hắn chẳng lo lắng có người ăn cắp vật này.
Hắn lại từ trong túi lớn móc ra một cái túi màu đen, từ bên trong lấy bó cầu sáp thật to, lật qua lật lại, cuối cùng lấy ra một quả cầu sáp màu thủy lam.
Trước mặt Âu Dương Quân Mộng, Miêu Húc bóp nát quả cầu sáp, liền nhìn thấy một con sâu nhỏ màu xanh da trời lẳng lặng nằm bên trong.
- Há mồm.
Miêu Húc nói.
Âu Dương Quân Mộng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp há miệng.
Miêu Húc thuận tay ném con sâu vào trong miệng Âu Dương Quân Mộng. Còn chưa kịp để Âu Dương Quân Mộng cảm thụ hương vị của con côn trùng, nó đã sống lại, trực tiếp chui xuống yết hầu của y. Sau đó Âu Dương Quân Mộng cảm giác được cổ của mình giống như có cái gì đó chặn khí quản, suýt chút nữa thở không nổi. Nhưng cảm giác này chỉ trong chốc lát, sau đó khôi phục lại như bình thường.
- Đây là thứ gì vậy? Tại sao nó lại đi xuống phổi của tôi?
Y có thể cảm giác được cái vật đó không theo thực quản xuống dưới mà xông vào khí quản, nên tò mò hỏi.
- Tôi không phải là một bác sĩ thật thụ. Thậm chí tôi còn không biết thương thế của anh nằm ở bộ vị nào. Tôi chỉ có thể thông qua phương thức của mình để cứu anh. Đây chính là mẫu thể hủ tâm trùng. Một khi tiến vào dạ dày, sẽ bị dịch ở dạ dày gϊếŧ chết. Cho nên mới chọn phổi của anh để ở lại.
Miêu Húc giải thích.
- Cậu là cổ sư?
Khi Miêu Húc lấy ra thanh cốt đao, Âu Dương Quân Mộng đã có chút nghi ngờ. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, y lại càng thêm xác định.
- Bây giờ mới biết, anh đúng là ngu ngốc.
Miêu Húc hừ lạnh một tiếng, sau đó móc ra một quả cầu sáp nữa.
Âu Dương Quân Mộng mở to mắt. Mặc dù y biết thương thế của mình rất nặng, nhưng nghĩ đến đối phương là cổ sư Miêu Cương, y càng tin tưởng thương thế của mình có thể được trị hết.
- Con hủ tâm trùng kia có tác dụng gì trong cơ thể của tôi?
Đối với con côn trùng to bằng ngón cái đang ở phổi của mình, Âu Dương Quân Mộng không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò hỏi.
- Không có tác dụng gì. Tác dụng duy nhất của nó là sinh sôi nảy nở.
Miêu Húc nhìn quả cầu sáp màu xám trắng trong ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Sinh sôi nảy nở?
Âu Dương Quân Mộng sững người.
- Ừ, tối đa ba ngày, nó sinh ra nhóm ấu trùng đầu tiên. Loại ấu trùng này sẽ tự động ăn hết những nơi bị hư thối trong cơ thể anh. Vật mà chúng bài tiết sẽ giúp anh chữa trị thương thế.
Miêu Húc giải thích.
- Vậy tiếp theo anh sẽ tôi dùng cổ gì?
Âu Dương Quân Mộng suy nghĩ. Trên đời này có loại côn trùng thần kỳ như thế sao?
- Cổ tiềm lực.
Miêu Húc nói xong, một lần nữa bóp nát quả cầu sáp màu xám trắng, sau đó liền xuất hiện một con côn trùng giống con bò cạp, nhỏ hơn ngón tay út.
- Cổ tiềm lực.
Âu Dương Quân Mộng sững người. Không phải mua cổ phiếu chứ?
- Loại cổ này sẽ nuốt hết các loại dinh dưỡng, xúc tiến cơ năng trong cơ thể anh, giúp các tế bào có sức sống trở lại. Nhưng nó cần rất nhiều thứ dinh dưỡng. Nếu như anh không kịp bổ sung dinh dưỡng, nó sẽ uống sạch huyết nhục của anh.
Miêu Húc thuận miệng nói, sau đó nhét con sâu vào trong lỗ mũi Âu Dương Quân Mộng. Âu Dương Quân Mộng liền cảm nhận được con sâu nhỏ bò vào trong mũi của mình, rồi rơi xuống thực quản, sau đó là dạ dày.
Vừa nghe thấy loại cổ này sẽ uống huyết nhục của y, dù có ý chí kiên cường, Âu Dương Quân Mộng không khỏi có chút rét run.
- Bây giờ đã tốt rồi sao?
Nhìn thấy Miêu Húc thu dọn đồ đạc, không tiếp tục cho y phục dụng cổ nữa, Âu Dương Quân Mộng liền hỏi.
- Ừ, hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Nhanh thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng, thương thế bên trong cơ thể anh sẽ hoàn toàn được chữa khỏi.
Miêu Húc khẽ gật đầu. Chữa bệnh bằng cổ thuật chính là đơn giản như vậy. Đương nhiên, phương thức chữa bệnh như thế không mấy ai có thể tiếp nhận được.
- Sau khi thương thế của tôi đã khỏi, đám sâu độc này làm sao mà ra được?
Âu Dương Quân Mộng ngồi dậy.
- Làm gì mà ra?
Miêu Húc kinh ngạc hỏi.
- Chẳng lẽ không ra sao? Cứ để cho chúng ở trong cơ thể tôi?
Âu Dương Quân Mộng mở to mắt.
- Nói nhảm. Nếu cho ra hết, anh xù chuyện đã đồng ý với tôi, tôi tìm ai khóc đây? Dù sao tôi cũng phải để lại một chút thủ đoạn khống chế trong cơ thể anh chứ?
Miêu Húc thản nhiên nói.
Âu Dương Quân Mộng thật sự chẳng còn ngôn ngữ nào có thể nói được.
- Được rồi, tôi đi trước đây. Sau nửa giờ nữa, anh có thể đi tắm. Ngoài ra, thân phận cổ sư của tôi, tôi không muốn có người thứ ba biết. Cảm ơn đã phối hợp.
Nhìn thấy Âu Dương Quân Mộng im lặng, Miêu Húc vứt lại một câu rồi bước ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng của Miêu Húc, khóe miệng Âu Dương Quân Mộng hiện lên nụ cười đắng chát. Một cổ sư có thực lực cường đại như vậy, còn cần y và em gái bảo vệ sao? Vì sao vậy?
Nhưng khi cảm nhận được sự nhẹ nhõm của cơ thể, y xiết chặt nắm đấm. Chỉ cần y có thể khôi phục, có thể báo thù, bảo y làm cu li một năm, làm cu li cả đời cũng chẳng sao.
Miêu Húc mặc kệ Âu Dương Quân Mộng đang suy nghĩ chuyện này, hắn ra ngoài nói vài câu với Âu Dương Tuyết rồi vội vã trở về nhà. Hắn nhớ rõ Bạch Hiểu Thần trước khi tan làm đã nói về chuyện chúc mừng.
Vừa nghĩ đến có thể cùng với hai đại mỹ nữ nâng chén chúc mừng, nhiệt huyết trong lòng hắn liền sôi trào. Nếu hai mỹ nữ uống say rồi, cần phục vụ gì đặc biệt, hắn không ngại mà hy sinh chính mình.
Nhưng khi Miêu Húc kích động chạy về nhà, phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị, trên ghế salon trong phòng khách xuất hiện một người đàn ông xa lạ.