- Gương ơi, gương ơi, mày có thể nói cho tao biết, ai là người đẹp trai nhất thế giới này không?
Mới sáng sớm, Miêu Húc mặc một bộ âu phục màu đen, đứng trước tấm gương trong toilet, hỏi một cách rất nghiêm túc.
Ước chừng khoảng một giây, nhìn thấy cơ thể Miêu Húc có chút run rẩy, sau đó một thanh âm kỳ quái vang lên:
- Là Miêu Húc, là Miêu Húc.
Choáng!
- Khà khà, gương ơi gương ơi, mày đúng là tấm gương thành thật nhất thế giới này.
Miêu Húc cười ha hả, giơ ngón tay cái lên với tấm gương, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tối hôm qua, hắn vừa mới nhận được quyết định ở miễn phí. Lại còn được Bạch Hiểu Thần giới thiệu một công việc mà hắn rất thích. Vừa nghĩ đến học viện mà hắn nhận lời là học viện nữ sinh, toàn thân Miêu Húc liền run lên.
Trường y nữ sinh, chính là đặc biệt kiểm tra cơ thể các nữ sinh xinh đẹp.
Không nói đến có được em y tá xinh đẹp nào làm bạn hay không, trước nói tới việc kiểm tra cơ thể các học sinh nữ cũng đủ cho huyết mạch của Miêu Húc bành trướng lên.
Đương nhiên, có thể làm việc chung với Bạch Hiểu Thần, khi đó không phải có thêm cơ hội tiếp xúc với Bạch Hiểu Thần hay sao?
Cho nên, công việc này đối với Miêu Húc mà nói là cực kỳ quan trọng. Miêu Húc cảm thấy hắn nên nắm chắc cơ hội này, làm một bác sĩ trong mắt chỉ có người bệnh, không phân biệt giới tính.
Bước ra khỏi toilet, nhìn lướt qua cửa phòng chủ nhà, khóe miệng Miêu Húc hiện lên nụ cười thật tươi.
Tối hôm qua, sau khi giải quyết vấn đề công việc xong, Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền trong lúc ăn cơm muốn chuốc say hắn, thậm chí còn bỏ thuốc xổ vào trong rượu của hắn. Nhưng ngay từ nhỏ đã bị cha cho uống đủ loại thảo dược, chút thuốc xổ bình thường này làm sao để vào mắt hắn được chứ. Uống thuốc xổ cũng giống như hắn ăn cơm mà thôi.
Mục đích Lâm Hân Tuyền và Bạch Hiểu Thần chính là muốn Miêu Húc buổi tối ngủ không ngon giấc, bị Tào Tháo rượt không dứt. Kết quả, tác dụng của thuốc xổ sớm phát tác. Mới cơm nước xong, khi Lâm Hân Tuyền chuẩn bị tắm rửa, vừa mới cởϊ qυầи áo, Miêu Húc đã vọt tới cửa toilet, không ngừng gõ cửa.
Điều này khiến cho Lâm Hân Tuyền không thể không đi ra. Đợi sau khi thưởng thức đồ lót của cô nàng trong toliet đã đời, Miêu Húc mới biểu lộ thống khổ bước ra ngoài.
Sau đó, khi Lâm Hân Tuyền vừa mới xả nước, Miêu Húc lại một lần nữa lao đến.
Lâm Hân Tuyền không thể không tiếp tục trùm khăn đi ra. Ai bảo toàn bộ căn phòng chỉ có một nhà vệ sinh. Nếu để Miêu Húc đi bậy ở những chỗ khác, người bị thiệt cũng chỉ là cô.
Liên tục đến mấy lần, cuối cùng, không chỉ Lâm Hân Tuyền, mà ngay cả Bạch Hiểu Thần cũng bị giày vò quá sức. Cuối cùng, hai cô gái quyết định từ bỏ việc tắm rửa.
Nhưng khi các cô không tắm nữa, bụng của Miêu Húc ngược lại không còn đau, cứ như vậy mà ngủ thẳng tới sáng, khiến hai cô gái không khỏi cảm thấy khó hiểu. Đối với phụ nữ chỉ dơ một chút cũng không chịu được như các cô, một ngày không tắm rửa, quả thật còn khó chịu hơn việc gϊếŧ các cô đi.
- Anh mặc như thế này đi nhận lời mời sao?
Đúng lúc này, cửa phòng Bạch Hiểu Thần mở ra, sau đó nhìn thấy Bạch Hiểu Thần mặc một bộ quần áo công sở bước ra khỏi toilet.
Không thể không nói, sau khi Bạch Hiểu Thần mặc bộ quần áo này vào, khí chất cả người đều diễn ra sự thay đổi cực lớn.
Thân hình của cô cao gầy, bộ ngực cũng cao ngất, mặc bộ âu phục này vào, cả người lộ ra sự cao quý trang nhã, đặc biệt cô còn mang cặp kính gọng vàng, lại càng nhã nhặn hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, có cái gì đó không ổn sao? Đây là bộ quần áo đẹp nhất của tôi rồi đấy.
Miêu Húc nghiêm túc nói.
Bộ quần áo đẹp nhất?
Bạch Hiểu Thần có chút đau đầu. Cái này mà cũng gọi là quần áo đẹp nhất?
Cổ áo sơ mi đã sờn, âu phục cũng là kiểu âu phục cổ xưa nhất. Toàn thân là một màu xanh da trời. Ngược lại có chút giống với kiểu áo Tôn Trung Sơn thập niên 50-60. Muốn quê bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng quê một chút cũng không sao, cũ một chút cũng không sao. Viện trưởng cũng không phải hạng người trông mặt bắt hình dong. Nhưng anh cũng nên ăn mặc chỉnh tề một chút chứ?
Cái áo sơ mi còn tốt một chút. Ngoại trừ cổ áo bị sờn, những thứ khác đều không có gì. Nhưng không phải kiểu dáng âu phục này quá lỗi thời rồi sao?
Hơn nữa là toàn là nếp nhăn, giống như mới lấy ra khỏi bình dưa muối. Quần áo như vậy mà đi phỏng vấn sao? Bạch Hiểu Thần thậm chí còn có chút hoài nghi hắn đã tốt nghiệp đại học hay chưa.
Nhìn đồng hồ, thấy không còn kịp ra cửa hàng mua quần áo mới, Bạch Hiểu Thần đặt tay lên áo Miêu Húc, nói:
- Cởi ra.
- A!
Miêu Húc sững người.
- Tôi muốn anh cởi.
Bạch Hiểu Thần có chút nôn nóng. Bây giờ là mấy giờ rồi chứ?
- Cô muốn làm gì vậy?
Miêu Húc nhảy dựng ra đằng sau, hai tay che ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bạch Hiểu Thần.
Bạch Hiểu Thần có chút dở khóc dở cười. Mới sáng sớm, chẳng lẽ còn ăn thịt anh sao?
- Bộ quần áo này của anh nhăn quá, không thể mặc được. Bây giờ đi mua quần áo khác cũng không còn kịp. Anh mặc áo sơ mi bên trong là được rồi.
- À.
Lúc này, vẻ mặt Miêu Húc mới thoải mái mà cởi cúc áo vét.
Nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi của Miêu Húc, tuy vẫn còn hơi cũ một chút, nhưng tốt xấu gì cũng sạch sẽ, lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm. Chúng ta đi mau thôi.
Nhìn đồng hồ, thấy đã 7:30, trước tám giờ nhất định phải có mặt tại trường. Chậm một chút là không kịp.
Vừa nói, cô vừa kéo Miêu Húc chạy xuống lầu.
Trên đường chạy xuống, Miêu Húc vốn tưởng rằng cô sẽ kéo mình chạy về phía trạm xe bus, hoặc ra ngoài đón taxi. Dù sao nơi này cách học viện nữ sinh Hoa Đô cũng mấy con đường. Nếu đi bộ khẳng định là không kịp. Nhưng ai biết cô lại kéo Miêu Húc đến bãi đậu xe đạp trong chung cư, nhanh chóng kéo ra một chiếc xe đạp điện màu hồng phấn, ném vào trong tay Miêu Húc.
- Nhanh đi, bị muộn rồi. Anh chạy xe, tôi ngồi đằng sau.
Vừa nói cô vừa đội mũ bảo hiểm. Nhưng khi cô lên xe, phát hiện Miêu Húc vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
- Làm sao vậy?
Bạch Hiểu Thần khó hiểu hỏi.
- Tôi…tôi không biết lái.
Miêu Húc mở to mắt nói. Hắn không có nói dối. Lõa đầu tử một thân tuyệt kỹ, cổ thuật, dịch thuật, võ thuật tất cả mọi thứ đều truyền thụ không ít cho Miêu Húc, nhưng ông không dạy cho Miêu Húc chạy xe đạp.
Về phần cái xe đạp điện này lại càng chưa bao giờ lái.
Bạch Hiểu Thần trố mắt nhìn Miêu Húc. Chẳng lẽ bây giờ thậm chí còn có người chưa có xe đạp điện?
- Anh lên đi, để tôi chở.
Thấy thời gian gấp rút, Bạch Hiểu Thần không còn tâm tư nói thêm điều gì, một tay nắm xe đạp điện, trực tiếp ngồi ở phía trước.
- Ờ.
Miêu Húc lên tiếng, chân duỗi ra, ngồi thẳng đằng sau.
Tuy cơ thể hai người không to lắm, nhưng khi ngồi xuống vẫn không còn chỗ dư, cứ như vậy mà hai thân hình dán chặt vào nhau.
- Ngồi cho vững đấy.
Thấy thời gian không còn nhiều, Bạch Hiểu Thần không quan tâm điều gì, nhưng Miêu Húc lại cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Bạch Hiểu Thần và ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người cô, lập tức như mở cờ trong bụng.
Nhưng hắn còn chưa kịp hưởng thụ không khí này, chợt nghe thanh âm của Bạch Hiểu Thần truyền đến, sau đó chiếc xe vù một cái lao về phía trước. Theo quán tính, cơ thể Miêu Húc đổ về phía sau. Miêu Húc kinh hãi, hai tay theo bản năng ôm về phía trước, sau đó…
Sau khi hắn cảm giác được sự mềm mại truyền đến bàn tay.