Nhìn Lên (Ngưỡng Vọng)

Chương 42

Bộ truyện sắp đi đến kết thúc. Thời Lục đến nhà Vân Tam Đông giúp bạn cô tham khảo một số đoạn kết.

“Mạo Mạo, cậu xem mấy phiên bản kết cục của bộ truyện này, cái nào tốt hơn?” Vân Tam Đông cầm đến cả danh sách bản thảo, để trước mặt Thời Lục để cô giúp cô ấy lựa chọn.

Thời Lục xem qua từng bản, tỉ mỉ so sánh.

Vân Tam Đông nằm liệt trên ghế sofar một bên ăn trái cây, một bên cằn nhằn liên miên không dứt với cô.

“Gần đây, em trai được một cô gái nhỏ rất xinh đẹp theo đuổi. Tớ rất nhanh đã động lòng, còn nó một chút cũng không có phản ứng, trong đầu đều là công việc và công việc. Tớ thấy nó hợp với việc sống ở công ty luôn, nên đừng về nhà nữa.”

“Đúng rồi, hai ngày trước, tên Trì Việt lại ồn ào muốn chia tay với tớ, nên bị tớ đánh cho một trận. Sau khi đánh mặt mũi bầm dập, cuối cùng cũng thành thật. Tính cách của tên đó thật sự kì lạ, động một chút là đòi chia tay, tức chết tớ mà.”

Thời Lục nhướng mày “Cậu có thể đánh anh ta?”

“Đúng rồi, anh ấy rất yếu.”

“Anh ta từng học qua boxing.”

Vân Tam Đông đứng hình, rồi chớp mắt: “Vậy tại sao anh ấy lại đứng im cho tớ đánh? Trốn cũng không trốn.”

“Có thể là anh ta thích bị đánh.”

Toàn thân Vân Tam Đông nổi da gà, lại cắn thêm một miếng táo: “Thảo nào anh ấy luôn thích làm quá lên, hóa ra là thích mượn cớ để bị tớ đánh. Thật là, muốn ăn đòn thì cứ nói thẳng là được rồi, còn làm vòng vo với tớ.”

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thời Lục nghe máy, giọng nói trầm thấp của Hứa Túc Dã thông qua ống nghe truyền đến: “Em không ở nhà sao?”

“Ở nhà A Đông.”

“Khi nào em về?”

“Có thể em sẽ về trễ một chút.”

“Chút nữa anh có một cuộc phỏng vấn, khoảng 5 giờ chiều thì kết thúc, sau khi kết thúc, anh sẽ đến đón em?”

“Được.”

Nói xong, Thời Lục đợi anh gác máy điện thoại.

Nhưng anh không gác máy.

Cô có thể nghe thấy âm thanh hô hấp nhẹ nhàng của anh, có vẻ như đang do dự chuyện gì đó.

“Còn có chuyện gì sao?”

Hứa Túc Dã li3m li3m khóe môi, do dự hỏi: “Em có xem phỏng vấn trực tiếp không?”

Lông mày của Thời Lục dãn ra, không nhịn được cười: “Mấy giờ?”

“Ba giờ thì sẽ bắt đầu.”

“Em sẽ xem.”

Hứa Túc Dã hết sức chân thành cảm ơn cô: “Cảm ơn em.”

Thái độ của anh khiến cho Thời Lục cảm thấy rất muốn cười.

Lại nói hai câu, cô gác máy.

Đợi cô nói chuyện điện thoại xong, Vân Tam Đông nói “Xin lỗi Mạo Mạo, tớ không cố ý xem mật mã điện thoại của cậu đâu. Mới vừa rồi cậu nhận điện thoại, tớ không cố ý nhìn thấy.”

“Không sao.”

“Mật khẩu điện thoại của cậu có phải quá đơn giản rồi không? Có cần phải đổi một cái phức tạp hơn một chút không?” Cô không ngờ, mật khẩu của Thời Lục lại có thể là 1122.

Thời Lục lắc đầu “Không cần. Mật khẩu này tớ đã dùng rất nhiều năm rồi, đổi rồi thì sẽ không quen.”

“Nó có ý nghĩa đặc biệt sao?”

“Có.”

Trước đây, Vân Tam Đông rất ít khi nhìn thấy Thời Lục cười, có thể bắt đầu từ cuối năm nay, cô như hoàn toàn biến thành một người khác. Tuy rằng cô vẫn là con người lạnh nhạt như vậy, nhưng trên người cô nhìn chung là có loại ấm áp và hơi thở của người sống hơn. Không giống như lúc trước, giống như một con vật máu lạnh không tình cảm.

“Mạo Mạo, gần đây cậu thay đổi rất nhiều.”

Thời Lục sững sờ trong giây lát, mắt hoa đào cong lên: “Đúng không?”

Sau đó Thời Lục chọn cái kết mà bản thân mà mình hài lòng nhất.

“Đúng lúc tớ cũng thích bản này nhất, vậy quyết định bản này đi.” Vân Tam Đông nhập bản nháp đầu tiên vào màn hình máy tính, bắt đầu nghiêm túc sửa chửa.

Thời Lục nhìn thời gian, vừa đúng 3 giờ chiều.

Cô nhấp vào liên kết buổi phỏng vấn mà Hứa Túc Dã gửi qua cho cô.

Anh vẫn giữ phong cách trầm tĩnh như trước đây, màn hình chỉ đến ngực anh, không hề thấy mặt.

Đây là một cuộc phỏng vấn trực tiếp, không phải là cuộc phỏng vấn của phóng viên trong ngành. Cho nên không có quá nhiều câu hỏi chuyên ngành máy tính, ngược lại có rất nhiều câu hỏi về đời sống cá nhân của anh.

Nếu như là trước đây, Hứa Túc Dã không thể nào nhận loại phỏng vấn như thế này. Nhưng lần này, sau khi đọc dàn ý phỏng vấn của bên kia anh không hề từ chối.

“Xin hỏi Hứa Tổng, trên tay anh có phải là nhẫn kết hôn không? Anh đã kết hôn rồi sao?”

“Đúng, tôi đã kết hôn.” Trên màn hình, bàn tay Hứa Túc Dã nhẹ nhàng vuốt v3 chiếc nhẫn bạc, động tác rất nhẹ nhàng.

“Có thể tiết lộ một chút về chuyện của anh và bà chủ chủ quen biết nhau như thế nào không? Cô ấy cũng là người trong vòng sao?”

“Không phải, chúng tôi là thanh mai trúc mã.”

“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Rất nhiều năm rồi.”

“Oa, vậy nhất định tình cảm của ngài và bà chủ rất tốt đúng không?”

“Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tôi rất yêu cô ấy.”

Ngay cả trong phỏng vấn trực tiếp anh đều rất nghiêm túc.

Khóe môi Thời Lục không tự giác cong lên, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng.

Thông qua cuộc phỏng vấn này, cô hiểu thêm về Hứa Túc Dã rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện từ trước đến giờ cô không hề biết.

Cuối cùng cô cũng biết được quá trình khởi nghiệp của anh khó khăn như thế nào, biết được mấy năm không có cô bên cạnh anh đã trải qua như thế nào.

“Vậy đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, nếu như có cơ hội quay lại thời gian trước khi ngài thành lập công ty Diệp Luật, anh sẽ làm ra những thay đổi gì, hay là vẫn sẽ lặp lại như cũ?”

“Sẽ thay đổi.”

“Khi đó, có chuyện gì khiến anh cảm thấy hối hận sao?”

“Đúng.”

“Có hối hận vì đã tạo ra Diệp Luật sao?” Người dẫn chương cười đùa.

Cô nghĩ rằng, anh sẽ giống như những doanh nhân đạo đức giả khác, nói một số điều khi thành lập công ty, hối hận vì đã thành công như vậy.

Nhưng cuối cùng, câu trả lời của anh là: “Hối hận vì đã rời bỏ một người.”

Trái tim của Thời Lục bị nhéo mạnh một cái.

Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây.

Không có ai biết, người làm anh hối hận vì đã rời bỏ là ai.

Ngoài Thời Lục.

Không lâu sau khi cuộc phỏng vấn trực tiếp được phát sóng, Thời Lục lại lần nữa nhận được điện thoại của Hứa Túc Dã.

Anh nói đã tới dưới lầu.

Thời Lục tạm biệt Vân Tam Đông, đi thang máy xuống.

Cửa thang máy đóng lại, giống như một mặt gương, phản chiếu hốc mắt đỏ bừng của cô.

Từ tòa nhà đi ra, Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đợi bên ngoài.

Dưới bóng cây thấp thoáng, anh đứng bên cạnh xe thần sắc nhạt nhẽo, áo sơ mi trắng phẳng phiu sạch sẽ. Thân hình cao gầy, da trắng, yên tĩnh mà lịch sự.

Đó là một năm của mùa hè, mặt trời chói chang thiêu đốt.

Khoảng khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh sáng lên.

Thời Lục đến gần anh.

Anh giữ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Sau đó dùng sức ôm cô vào lòng “Xin lỗi, khi đó anh đã rời khỏi em.”

Chuyện đó Thời Lục đã sớm không để ý nữa rồi.

“Em cũng có lỗi” Cô cũng ôm lại anh “Lúc đó anh rất khó khăn như vậy, chia tay với em.”

Thời Lục hít hít mũi, giọng nói có hơi nghẹn ngào “Thật ra xa nhau 4 năm, em luôn không có cách nào quên anh. Ban đêm luôn mơ thấy những chuyện đã qua, mơ thấy lúc anh vừa đến nhà em. Mơ thấy lúc anh bị người khác bắt nạt mà gọi em bằng chị, mơ thấy lúc em sợ sấm sét anh ở bên cạnh em. Trong giấc mơ em luôn khóc, nhưng thức dậy lại không gặp anh.”

“Em đối với anh không tốt một chút nào cả, rất nhiều lúc bản thân em cũng cảm thấy quá đáng, cho nên luôn không dám đi tìm anh.”

“Bất kể tâm trạng của anh như thế nào, ngang ngược chia chia hợp hợp lại với anh nhiều lần như vậy. Em luôn nợ anh một lời xin lỗi.” Thời Lục nhắm mắt lại “Xin lỗi, trước đây em quá tồi tệ không biết trân trọng em.”

Áo sơ mi ướt đẫm, nhiệt độ truyền đến trên người.

“Không sao.” Yết hầu Hứa Túc Dã đau đớn, yên tĩnh ôm lấy cô.

“Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, em đều sẽ không chia tay với anh.”

“Cho dù anh dịu dàng cũng tốt, cố chấp cũng tốt, đều là Hứa Túc Dã mà em yêu.”

Thời Lục khóc nói rất nhiều. Lời nói của cô rất lộn xộn, nói gì cũng lộn xộn.

“Trước đây, em không đủ quan tâm tới anh. Nên bây giờ, em sẽ cố gắng nhớ mọi thứ quan trọng về anh.”

“Hứa Túc Dã là chòm sao bò cạp, nên có tính chiếm hữu rất mạnh.”

“Hứa Túc Dã thích đồ ngọt, ghét ăn rau mùi.”

“Người Hứa Túc Dã thích nhất là Thời Lục, còn yêu cô ấy 14 năm.”

“Em sẽ nhớ tất cả về anh, em sẽ cẩn thận yêu anh. Trong quá khứ anh đã chịu rất nhiều khổ sở, những ngày sau này em sẽ bồi thường gấp bội cho anh.”

“Được.”

Thời Lục chôn mặt trong cổ của Hứa Túc Dã, rồi chủ động ngẩng đầu lên để hôn anh.

Cô đưa lưỡi ra li3m khóe môi của anh.

Hứa Túc Dã một tay nắm lấy cằm cúi đầu xuống hôn cô, nếm thử nước mắt mặn chát của cô.

Anh ấn cô vào trong thân cây, tay phải đặt phía sau đầu cô.

Xuyên qua kẽ lá, ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc rơi xuống mắt cô Thời Lục nheo mắt lại.

Cả hai đều cố gắng hôn nhau, giống như cho dù tận thế đến cũng không muốn rời xa nhau.

Hai dây leo quắn vào nhau, cuối cùng quắn lấy nhau không thể tách rời.

Cuối cùng, Hứa Túc Dã kề bên tai cô mũi dụi vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải 14 năm mà là rất nhiều năm rồi.”

Sau một thời gian, Thời Lục ở trên giá sách trong phòng sách nhìn thấy một quyển sách .

Sách đã rất cũ rồi, có thể nhìn ra được mua từ rất nhiều năm rồi mà còn thường xuyên được người khác mở ra xem.

Cô tiện tay mở ra, ở trong sách có rất nhiều đồ vật rơi ra.

Thời Lục cúi người, nhặt lên rất nhiều vé xem hòa nhạc. Nhưng tấm vé này nhìn rất quen mắt, đều là những buổi hòa nhạc mà cô đã tham gia, một tấm cũng không thiếu.

Cô liếc nhìn thời gian trên vé, đó là trong suốt 4 năm mà bọn họ xa nhau.

Trong nhà hát to như vậy, anh ngồi trong đoàn người, lặng lẽ chú ý đến cô.

Hứa Túc Dã chẳng bao giờ rời bỏ cô một lần nào.

Anh luôn ở bên cạnh cô.

Cuối cùng Thời Lục nhặt tấm bưu thϊếp dưới mặt đất lên.

Mùa hè năm cấp 2, sau khi tan học, Thời Lục và Hứa Túc Dã cùng nhau về nhà.

Cửa hàng văn phòng phẩm nóng nực trên đường, Hứa Túc Dã đi vào giúp Thời Lục mua đồ.

Trước khi đi, anh nhìn thấy một tấm bưu thϊếp hoa hướng dương trên đó. Không nhớ lúc đó suy nghĩ gì, anh cầm tấm bưu thϊếp lên lật lại mặt sau.

Nhìn thấy phía sau in một câu, bên tai Hứa Túc Dã trong phút chốc trống rỗng. Sau đó giống như đang ở một cánh đồng rộng mở âm thanh gì cũng không nghe thấy.

Từ ngày đó, anh đã yêu thích một quyển sách, cũng yêu thích một người.

Anh thẩn thờ rất lâu, cuối cùng mới quay về hiện thực.

Hứa Túc Dã mua tấm bưu thϊếp đó, luôn cầm nó trong tay.

Trên đường trở về, bọn họ kề vai đi trên con đường hẻm lát đá xanh.

Trong khe hở của những bức tường thấp hai bên đường, hoa màu trắng nở rộ. Cột điện bị người dân dùng phấn viết nghuệch ngoạc, những sợi dây điện cũ rối tung quấn lấy nhau.

Hai bên là khu phố cũ tồi tàn, tràn ngập âm thanh đánh mạc chược, âm thanh nồi niêu va chạm vào nhau, bên tai còn có tiếng kêu của côn trùng.

Đó là thế giới thực ồn ào và sống động.

Đi đến ngã rẽ, nơi có ánh mặt trời rực rỡ, Thời Lục nắm lấy tấm bưu thϊếp trong tay Hứa Túc Dã.

Cô nhìn thấy những bông hoa hướng dương rực rỡ phía trước, cũng nhìn thấy mặt sau của câu nói.

“Tình yêu có lẽ là một trận dịch tả, rất nhiều người vì vậy mà chết, rất nhiều người vì vậy mà bị thương, còn có những người mang theo virus điên điên cuồng cuồng, dại dột sống qua ngày, nhưng mãi mãi cũng không có cách để chữa khỏi." ”

Đọc xong, Thời Lục ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Túc Dã.

Cô muốn hỏi, câu nói này có nghĩa là gì.

Nhưng cuối cùng vẫn quên mở miệng.

Dưới ánh mặt trời gây gắt, thiếu niên sạch sẽ gầy yếu ngược sáng đứng trước mặt cô.

Cô nhìn vào đôi mắt đen chuyên chú của anh, nhất thời không thốt được nên lời.

Bên tai có tiếng gió thổi qua, cánh hoa trắng rơi vào dưới chân cô.

Sau đó, ánh mắt anh vượt qua thời gian 14 năm, mang theo độ nóng của mùa hè, lại lần nữa rơi vào trên người cô.

Cô đã biết được đáp án.

- ---Hoàn chính văn.----

Tác giả có một vài lời muốn nói: 53 năm, 7 tháng, 11 ngày đêm đến nay, Frorentino Ariza luôn chuẩn bị tốt đáp án.

“Một đời một kiếp.” Anh nói .