Lâm Tử đứng dưới bóng cây xoa xoa eo.
Với cái nắng như thiêu như đốt trên đỉnh đầu, những hạt mồ hôi to như hạt đậu trượt dài trên mặt, tóc ướt dính bết vào mặt, có chút khó chịu.
Nếu biết trước như vậy, cô đã không lấy con mực của ông chủ đem xào rồi, Lâm Tử khổ sở suy nghĩ.
Hôm nay là ngày thất nghiệp thứ 15, cũng là lần phỏng vấn thứ 10 không thành công, chỉ còn năm ngày nữa là đến hạn trả tiền nhà.
Vì lý do từ chức nên cô luôn bị từ chối, những buổi phỏng vấn sau cô cũng có chút chết lặng, thở dài nói một hơi ngay cả lý do từ chối cũng không chịu thay lời, như là đang giận dỗi chính mình.
Đi đến đầy màu đen*! Người nào thiết kế mà không có tính người như vậy!
(*五彩斑斓的黑: Có nghĩa là chế nhạo một số khách hàng không hiểu gì về thiết kế.)
Giữa trưa nắng như thiêu đốt, Lâm Tử cảm thấy choáng váng như muốn ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
Bản đồ trên điện thoại đã hướng dẫn cô tìm đến nơi này, nhưng nhìn đống kiến trúc bên cạnh này lại không giống công ty.
Cửa sân mở toang, bên trên cắm hai lá cờ Tổ quốc rực rỡ, trong sân trồng ba bốn cây nguyệt quế tươi tốt, có rất nhiều cây cỏ hoa lá không biết tên.
Men theo con đường lát đá nhỏ, có thể nhìn thấy một bàn đu quấn đầy dây nho, cạnh đó là hòn non bộ và một dòng suối nhỏ, xa hơn một chút là bàn gỗ lớn màu ghi và một số ghế nhỏ.
Ngược lại nhìn nó giống như một ngôi nhà riêng hơn.
Căn biệt thự này không cao, chỉ là một tòa nhà ba tầng.
Phía trên treo bảng logo khổng lồ làm cô hoa hết mắt.
—— Câu lạc bộ Esports YS.
Cô mở điện thoại xác nhận lại tin nhắn phỏng vấn, nó chính xác là ở đây.
Lâm Tử liếʍ môi, nhanh chóng rút cái gương nhỏ trong túi ra, chỉnh sửa lại kiểu tóc để bản thân trông có sức sống hơn.
Nội thất của biệt thự được trang trí rất gọn gàng, trên bức tường trước phòng lễ tân treo tấm áp phích khổng lồ về các thành viên trong đội.
Lâm Tử mỉm cười ngọt ngào nói với quầy lễ tân: "Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn làm người nấu ăn."
Quá trình phỏng vấn diễn ra cực kì thuận lợi, dù sao cũng không phải tìm vị trí thiết kế. Lâm Tử mang hết tất cả sự nhiệt tình của mình ra để nói cho quản lý biết bản thân cô thích nấu ăn thế nào. Lúc nói đến chỗ kích động cô không nhịn được liếc mắt nhìn về phía quản lý, trong mắt cô lóe lên vẻ phấn khích.
Ban đầu quản lý định thuê một dì lớn tuổi, nhưng dù sao cô gái trước mặt cũng còn trẻ, có lẽ sẽ hòa hợp với các thành viên trong đội hơn.
Dì nấu ăn trước đây luôn đi ngủ sớm, các thành viên trong đội thường thi đấu đến tận sáng, thức khuya thì lại luôn nghĩ đến việc ăn đêm, câu lạc bộ YS ở ngoại thành, không tiện vào thành phố. Vì vậy, họ phải ăn mì gói, nếu cứ vậy mãi thì sức khỏe của các thành viên trong đội sẽ không tốt, cô gái trẻ tuổi này có thể sẽ giải quyết được khó khăn này.
Ông suy nghĩ một lúc.
"Cô có hiểu biết gì về thi đấu esports không?"
"Cô có chấp nhận đi công tác không?"
"Vì tính đặc thù của nghề nên cô cần phải sống trong căn cứ này một năm và ký một thỏa thuận giữ bí mật. Bình thường có lẽ sẽ khá rảnh rỗi, chỉ cần chăm sóc tốt cho các tuyển thủ là được, thỉnh thoảng bận việc có thể xin nghỉ phép. "
"Trong căn cứ của chúng tôi đều là những tên nhóc như sói như hổ, một cô gái như cô có thể sẽ không tiện lắm. Cô có chấp nhận không?"
"Các thành viên trong đội của chúng tôi đều là tuyển thủ quốc gia, cô nhất định phải đảm bảo nguyên liệu nấu ăn cho họ phải có đủ độ tươi ngon, một khi cô bị họ phàn nàn, nếu tích lũy đủ ba lần, cô sẽ bị đuổi ngay lập tức."
"Không được yêu đương với tuyển thủ trong đội, nếu phát hiện ra sẽ bị đuổi việc ngay."
Yêu cầu này là đặc biệt dành cho Lâm Tử, quản lý liếc mắt nhìn Lâm Tử, còn người kia lại đang điên cuồng gật đầu.
Lâm Tử về nhà thu dọn một ít đồ, sau đó liên hệ với chủ nhà để trả lại nhà, rồi chuẩn bị lên đường đến căn cứ, giống như lúc mới tới Lạc thành, ngoại trừ một ít quần áo thì cô vẫn chưa có thời gian để mua thêm thứ gì, vì vậy hành lý cũng nhẹ nhàng, điện thoại trong túi áo vang lên ong ong, là bạn tốt Cung Tuyết của cô.
“Sao rồi, cậu có được không.” Giọng nói Cung Tuyết có chút mơ hồ nghe không rõ, thậm chí còn có tiếng bẹp miệng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc này cô ấy nhất định đang bắt chéo chân gặm chân gà, Lâm Tử nở nụ cười:
"Tuyết Tuyết, hình như mình đã gia nhập một công ty trò chơi khó lường nào đó rồi."
Bên kia vẫn thản nhiên hỏi: "Hửm, công ty gì, để mình kiểm tra lại giúp cậu, cậu ở một mình bên ngoài phải cảnh giác hơn, nếu không đến lúc bị bán còn đếm tiền giúp người ta đấy!"
"Câu lạc bộ thi đấu Esports YS."
Lâm Tử cũng có chút sợ hãi, dù sao cô cũng chưa từng nghe nói chơi game còn có thể giành lấy vinh quang cho đất nước.
Không nghĩ tới người bên kia đã làm rơi mấy cái móng gà xuống đất: "Y ... YS ..." Một giây tiếp theo, tiếng hét chói tai của
Cung Tuyết xuyên thấu qua điện thoại truyền đến: "Sao cậu lại tốt số như vậy! Cậu được nhận làm vị trí nào? Là thiết kế sao? Mình cũng phải đi ứng tuyển đây! Vậy cậu đã gặp Hứa Viễn Trạch chưa! Có phải Hứa Viễn Trạch ngoài đời thật càng đẹp trai hơn không!"
“Hứa Viễn Trạch là ai?” Lúc quản lý yêu cầu cô nấu ăn, cô chỉ nhìn thấy một chàng trai mập mạp.
"..."
Con hàng này lại không biết Hứa Viễn Trạch, vậy mà có thể vào YS sao!
Cung Tuyết sắp bị cô chọc tức muốn nổ tung, hưng phấn cầm điện thoại di động lên phổ cập kiến thức khoa học cho cô: "Hứa Viễn Trạch siêu đẹp trai! Hơn nữa kỹ thuật cũng rất tốt!"
Từ ngữ của cô có chút nghèo nàn, lại cảm thấy người ngoài cuộc như Lâm Tử dù có phổ cập kiến thức khoa học cũng vô dụng, đột nhiên cô cảm thấy không còn hứng thú nữa: "Dù sao cậu tự lên Baidu mà tra! Tương lai cậu có thể nhìn thấy rồi, oa, không chừng ảnh chụp của anh ấy là tự tay cậu chỉnh sửa thì sao! Sau này nếu có nhất định phải gửi cho mình ngay đó!"
Lâm Tử cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định thành thật với bạn tốt: "Tuyết Tuyết, mình không phải làm thiết kế."
Cung Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Tử càng khiến cô sững sờ hơn.
"Mình ứng tuyển làm dì nấu cơm...."
Sau một khoảng im lặng khó xử, Cung Tuyết ở đầu dây bên kia bật cười ầm lên: "Hahahahahaha, bà cô ơi, cậu mới như vậy đã sẵn sàng để trở thành một bà cô lớn tuổi rồi sao, hahaha! Mặc dù rất khó để tìm được một ông chủ cá nhân hóa cho thiết kế, cậu cũng không thể để bản thân cam chịu như vậy chứ... "
Sau khi cười xong, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, từ trên giường nhảy dựng lên: "Chờ đã! Nói như vậy! Từ nay về sau ngày nào cậu cũng phải lo cơm nước cho họ ngày ba bữa sao?"
"Ừ! Công ty nói đã bao ăn bao ở!" Lâm Tử có chút muốn khoe khoang, đây là điều cô hài lòng nhất!
Cung Tuyết ghen tị muốn chết với Lâm Tử: "Trời ơi, cậu vậy mà lại thực sự sống dưới một mái nhà với tuyển thủ esports yêu thích của mình, anh ấy còn ăn món cậu nấu mỗi ngày! Cậu có biết Hứa Viễn Trạch đẹp trai thế nào không?!"
Cung Tuyết không nhịn được lại phổ cập kiến thức khoa học cho cô một lần nữa về việc Hứa Viễn Trạch đẹp như thế nào, kỹ thuật trâu như thế nào, Lâm Tử nghe như đang đi trên mây, coi như cô đang amway* thần tượng vậy.
(*Amway: Chân thành giới thiệu một cái gì đó cho người khác, ban đầu được dùng trong giới thần tượng, anime, cosplay, sau này được sử dụng rộng rãi hơn)
Lâm Tử không phải là không tò mò, dưới sự kích động của Cung Tuyết cô đột nhiên cũng muốn biết về anh chàng này.
Hứa Viễn Trạch...
Cô nhập tên chàng trai này vào điện thoại di động của mình, sau khi nhập sai mấy lần thì Baidu đã cưỡng chế hướng dẫn cô nhấp vào thông tin của Hứa Viễn Trạch.
Mặc dù đã biết người này rất đẹp trai nhưng khi Lâm Tử nhìn thấy ảnh chụp của anh ta vẫn có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, những thiếu niên nghiện internet đều là học sinh kém trong lớp, mỗi ngày đều chơi game thâu đêm suốt sáng, mặt nếu không phải đổ dầu bóng nhẫy thì chính là nổi đầy mụn.
Còn Hứa Viễn Trạch này lớn lên lại rất đẹp trai, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cực kỳ cân xứng, trong bức ảnh này, anh ta đang cầm một chiếc cúp, mỉm cười toe toét trước ống kính.
Dùng bốn từ khí phách hăng hái để mô tả về anh ta thì không thể chính xác hơn.
——
"Như thế nào đây? Cái người chơi này hình như vừa mới lên cấp, đây đúng là đồ ăn của tôi!"
Hứa Viễn Trạch cầm lấy điện thoại mà Mập Mạp đưa qua, cô gái trên màn hình nhìn qua đúng là khá được, anh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không nhìn nữa, tiếp tục chơi trò chơi của mình.
Quý Thành nhận lại điện thoại, ghé sát miệng hà hơi, lại lấy khăn ăn lau màn hình rồi mới dừng tay lại, tăng âm lượng: "Này, đến lúc đó tôi sẽ phỏng vấn sau khi thi đấu, không ai được đoạt với Bàn gia tôi!"
“Sau đó lại yêu thầm ba năm?” Hứa Viễn Trạch trêu chọc cậu ta.
Mập mạp giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
"Ba ba này sao lại gọi là yêu thầm được? Đây gọi là giữ lại vẻ đẹp ngây thơ!"
Cậu ta vươn bàn tay mũm mĩm của mình ra chọc vào lưng Hứa Viễn Trạch: "Loại người toàn nhận thư tình như cậu không hiểu được cảm giác
ngây ngô đó đâu!"
Hứa Viễn Trạch mặc kệ cậu ta, đứng dậy chuẩn bị hoạt động một chút, nằm trên giường một ngày, anh luôn cảm thấy vai mình cứng như đá.
Khi mặt trời ngả về tây, anh cắm tai nghe nghe nhạc, dựa vào trên lan can ban công, giống như một người mẫu.
“Hừ cậu chụp poster sao?” Quý Thành nhìn theo bóng lưng anh hỏi lớn.
Hứa Viễn Trạch không thèm để ý tới cậu ta.
Một lúc sau, Hứa Viễn Trạch mặt không cảm xúc bước đến chỗ Quý Thành.
"A Bàn, hình như ba ba yêu rồi."
Chạy bên ngoài cả một ngày, cả người mồ hôi nhễ nhại, Lâm Tử vui vẻ tắm rửa xong, chỉnh trang bản thân mình xong thì mặt trời đã lặn về tây.
Phòng ở đây rất rộng, bố trí cũng giống như ký túc xá của các tuyển thủ.
Căn phòng rất rộng rãi, kê hai chiếc giường 1,5 mét, cửa sổ sát đất trong suốt nối liền với ban công nhỏ, hôm nay ánh nắng vừa phải, xuyên qua kính pha lê chiếu vào, cả căn phòng đều đơn giản mà sáng sủa.
Cô hài lòng mở cửa sổ sát đất ra, đứng trên ban công.
Tầng lầu ở đây tuy không cao nhưng lại có tầm nhìn rộng rãi, hơn nữa sân của biệt thự này thực sự rất đẹp, khu vườn được thiết kế có cảm giác rất nghệ thuật, Lâm Tử có ảo giác như mình đang đi nghỉ dưỡng.
Trên ban công bên cạnh là một thiếu niên đẹp trai đang đứng.
Gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng đứng dưới ánh chiều tà trông có vẻ dịu dàng hơn, mặc sơ mi trắng, chỉ tùy tiện cài vài cúc ở giữa, lười biếng dựa vào lan can nghe nhạc bằng tai nghe.
Nhìn rất quen mắt, hình như cô đã thấy ở đâu rồi...
“Hứa Viễn Trạch?!"
Lâm Tử gần như buột miệng thốt lên.
Kêu xong cô lại hối hận, hai người hoàn toàn không quen biết, cô lại gọi người ta làm gì! Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, hy vọng người bên kia không nghe thấy, nhưng từ đầu bên kia lại truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Lan can này là trong suốt đấy." Hàm ý chính là không cần trốn.
Lâm Tử ôm đầu gối ngồi tại chỗ suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân làm vậy lại giống như đà điểu bịt tai trộm chuông vậy, dứt khoát đứng dậy, cố gắng xóa hành động có tật giật mình của cô trong trí nhớ của anh ta, giả vờ bình tĩnh mỉm cười, cảm giác như giọng nói của mình đều không còn là của mình nữa, a a, như bị mắc xương cá: "Chào anh, Hứa Viễn Trạch."
Hứa Viễn Trạch chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi đi vào nhà.
"..." Chậc chậc. Anh ta thật lạnh lùng mà.