Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 82: Trịnh Thanh Mây là ai

Đẹp!

Đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu họ khi hình dung về chàng trai này. Đúng vậy thế mà họ lại dùng từ đẹp để nói về một người mang giới tính nam.

Gương mặt tinh xảo không góc chết, làn da trắng đến phát sáng, chiếc mũi cao không to không nhỏ vừa đủ hài hòa, đặc biệt đôi mắt phượng quyến rũ của cậu chỉ cần liếc nhìn ai cũng đủ khiến tim đối phương như rớt ra ngoài.

Đáng tiếc, gương mặt yêu nghiệt gần như vô cảm lại làm cậu ấy tách biệt với thế gian, không một ai dám có ý đồ tiếp cận khinh nhờn.

Một phóng viên không nhịn được lên tiếng: “Không biết vị thiếu niên này là?”

Phạm Thanh Kha bật cười: “Thằng bé là con trai của anh cả tôi, Phạm Huân. Biết vậy tôi đã không dắt thằng bé theo chiếm hết sức hút của tôi. Thật ra thời còn trẻ tôi còn thu hút hơn thằng bé nhiều đấy.”

Câu trả lời của ông khiến cả hội trường bật cười, nhưng có người vẫn không quên trọng điểm: “Nếu vậy sao trước đây cậu ấy chưa từng xuất hiện. Dù sao cha của cậu ấy Phạm Lượng cũng không phải nhân vật tầm thường. Chúng tôi còn nghe được phu nhân không thể sinh con.”

Phạm Thanh Kha bật cười: “Tin tức của báo giới đôi khi thật chẳng đáng tin chút nào? Do an toàn của thằng bé nên chúng tôi mới bảo mật, vả lại chúng tôi cũng không muốn đứa trẻ này được đối xử đặc biệt giống con gái cưng nhà Tổng thống.”

Lưu Mộng Nhiên lúc này chỉ có thể dùng từ khϊếp sợ để hình dung, sắc mặt cô ta trắng bệch khi ánh mắt Phạm Huân vô tình lướt qua.

Nhưng trong giây lát cô ta chỉ còn lại bất ngờ cùng nghi hoặc, biểu cảm của Phạm Huân, hay đúng hơn là sự vô cảm của cậu ta, cứ như cô là một đồ vật vô tri vô giác, cậu ấy không nhận ra cô.

Hay là giả vờ nhỉ? Nếu vậy thì diễn giỏi thật. Vết sẹo trên mặt cậu ta tại sao lại biến mất?

Cô ta cũng từng ít nhiều nghe nhắc đến Phạm gia giàu có bậc nhất nhờ kinh doanh mỏ khoáng sản.

Mỏ nhà cậu ta trải rộng khắp thế giới, các gia tộc kinh doanh đá quý, kim cương trên toàn cầu đều phải khép nép lấy lòng nhà này chỉ để được cấp quyền khai thác.

Trước đây, cô thường nghe người ta ví người giàu là nhà có mỏ, nhưng đến khi thấy nhà có mỏ thật ngoài đời mới nhận ra còn khϊếp sợ hơn trong tưởng tượng.

Nếu vậy tính ra Phạm Huân, nói đúng hơn Hứa Huân thật biết chọn chỗ đầu thai.

Nhưng không phải trước đây cậu ta nghèo đến ăn cơm ngày ba bữa cũng không đủ sao?

Nghĩ đến con nhỏ Trịnh Thanh Mây thật có phúc, trước đây hai người thân thiết như vậy, cô ta chỉ cần ngồi không chờ gả vào hào môn.

Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu Lưu Mộng Nhiên chỉ Phạm Huân mới có thể giải đáp.

Lộ Mẫn thấy con gái khác thường hiểu lầm trấn an: “Đừng lo, ba mẹ sẽ không để ai làm hại con. Mối quan hệ giữa nhà ta và họ Phạm hơi rắc rối về nhà mẹ kể con nghe.”

Lưu Mộng Nhiên gật đầu: “Dạ mẹ.”

Cuộc tranh cử diễn ra như thế nào cô ta không mấy quan tâm, dù sao chức Tổng thống nhất định lại về tay người cha giả kia của cô ta.

Ngồi ở hàng ghế dạnh dự dưới khán đài, Lưu Mộng Nhiên vẫn luôn quan sát mỗi một cử động của Phạm Huân.

Thấy anh đứng lên đi ra ngoài, cô ta cũng lén lút theo sau.

Ra tới sảnh, Lưu Mộng Nhiên bỗng mất giấu anh, chỉ biết dáo dác tìm xung quanh.

Phạm Huân từ sao cây cột lớn xuất hiện trước mắt cô ta: “Sao lại đi theo tôi?”

Lưu Mộng Nhiên bị dọa hết hồn, vỗ ngực trấn an: “Tôi… tôi…”

Không biết nghĩ tới điều gì cô ta bất giác tự tin hơn hẳn: “Này, Hứa Huân. Mày nghĩ mày đổi họ tao không nhận ra chắc! Mày ra vẻ với ai thế hả?”

Phạm Huân lạnh lùng nhìn cô ta, nếu không phải anh nói chuyện cư xử như người bình thường cô ta còn nghĩ anh là rô bốt: “Cô nói khùng điên gì vậy? Tôi quen cô sao?”

Lưu Mộng Nhiên lúc đầu còn cho rằng anh giả vờ không quen biết nhưng khi đứng đối diện, chứng kiến toàn bộ ngữ điệu nói chuyện của anh ta, cô không còn tự tin như trước nữa: “Mày không nhớ thật sao?”

Phạm Huân bình thản hỏi lại: “Nhớ chuyện gì?”

“Trịnh Thanh Mây?” Lưu Mộng Nhiên muốn dùng người này để kích anh, thế nhưng lại khiến cô ta thất vọng.

Phạm Huân dường như cũng không hiểu cô ta đang nói gì: “Trịnh Thanh Mây là ai? Tôi lại không biết thiên kim nhà Tổng thống nói chuyện vô lễ như vậy.”

Lưu Mộng Nhiên tuy không biết tại sao Phạm Huân lại không theo lẽ thường, nhưng vẫn xấu hổ cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người. Nhưng nể tình chúng ta có duyên như vậy, hay kết bạn đi!”

Phạm Huân lạnh nhạt quay người bỏ đi.

Một chiếc Bentley đã đỗ sẵn trước cổng khách sạn. Thấy Phạm Huân đến, vệ sĩ cá nhân bước xuống thay anh mở cửa xe, sau đó đứng sang bên cạnh cúi đầu chào.

Tới cạnh xe, bước chân Phạm Huân khựng lại: “Mark!”

Vệ sĩ cung kính đáp: “Cậu chủ có gì sai bảo?”

“Trịnh Thanh Mây là ai?”