Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 23: Tình thân

Trịnh Thanh Mây ném gối xuống sàn, mang tâm tình người sống chớ gần rời khỏi phòng ngủ.

Thấy cô xuất hiện ở phòng khách, Hứa Định Kiên vậy mà cong môi cười, phớt lờ vẻ mặt cáu gắt của cô, giọng nói thoáng dịu dàng hơn ngày thường: “Cậu xuống rồi. Chúng ta bắt đầu thôi.”

Cô đi đến trước mặt đối phương, thấy anh vẫn cao hơn mình cả một cái đầu, liền leo lên đứng trên xô pha lấy lại khí thế: “Ai mượn cậu dạy kèm tôi? Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì chơi game hay hẹn hò đi. Tôi có thù với cậu hay sao mà qua bắt tôi học hành giờ này?"

Hứa Định Kiên vuốt mũi cô nở nụ cười cưng chiều: “Tớ đang làm đấy thôi!”

Trịnh Thanh Mây ngờ nghệch không hiểu: “Làm gì?”

Anh nhúng vai: “Hẹn hò.”

Đến lúc này, Trịnh Thanh Mây sao không nhận ra mình bị trêu chọc, cơn tức nghẹn trong l*иg ngực cũng xông thẳng ra ngoài: “Hứa Định Kiên, tôi đánh chết cả nhà cậu.”

Năm phút sau, hai tay cô tê rần nhưng người đối diện vẫn không hề hấn gì, mặc kệ cô đánh vào đâu đều tự làm đau chính mình.

Trịnh Thanh Mây ngã người trên xô pha thở hồng hộc.

Và cũng từ đây, Trịnh Thanh Mây chính thức bước vào tháng ngày cực hình bị cưỡng ép học kèm, dù đã nhiều lần phản kháng nhưng đối phương luôn có cách khiến cô nghiến răng nghiến lợi làm theo.

Nhân dịp nghỉ lễ một ngày, nhóm năm người Hứa Định Kiên hẹn nhau lên kế hoạch tổ chức đêm văn nghệ mùa xuân.

Đúng giờ hẹn, trước cổng trường chỉ có ba người Lân Nhi, Trịnh Thanh Mây và Hứa Định Kiên xuất hiện.

Qua một tiếng sau, hai người kia vẫn chưa tới nơi.

“Lưu thái giám đâu?”

Trịnh Thanh Mây quay sang hỏi Lân Nhi.

Lân Nhi lắc đầu: “Tớ không biết, cậu ấy bảo tớ đi trước.”

Hứa Định Kiên đứng co một chân tựa lưng vào tường: “Nhà cậu ta gần đây không?”

Lân Nhi tuy không hiểu ý đối phương nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Đi bộ 5 phút là tới.”

Trịnh Thanh Mây cười lạnh: “Gan to lắm Lưu thái giám! Nhà gần như vậy lại dám cho chúng tôi leo cây. Đi thôi! Chúng ta đến nhà cậu ta.”

Lân Nhi mờ mịt đi trước dẫn đường, cách cổng trường vài bước, cô chợt quay đầu lại: “Lỡ Hứa Huân đến đây không thấy chúng ta thì sao?”

Trịnh Thanh Mây phất tay: “Tôi biết cậu ta ở đâu. Tìm Lưu thái giám trước đã.”

Hứa Định Kiên vốn trầm mặc theo sau, nghe đến đây liền không nhịn được nữa: “Hai người các cậu thân hơn tớ nghĩ.”

Trịnh Thanh Mây nào chú ý đến sắc mặt u ám của anh, hờ hững đáp: “Dù sao cũng thân hơn cậu.”

Hứa Định Kiên cười khẩy, đi bước lớn tiến đến chắn trước mặt cô: “Thân hơn tớ? Gia đình Hứa Huân biết cậu? Cậu ta gặp cậu mỗi ngày hay qua đêm ở nhà cậu giống tớ?”

Cô chưa bao giờ thấy anh giận dữ như lúc này, cũng không muốn thừa nhận bản thân đang sợ hãi, vội đi vòng qua người anh đánh trống lảng: “Không còn sớm nữa, chúng ta tranh thủ đến nhà Lưu thái giám.”

Lân Nhi đảo mắt qua lại giữa hai người, đột nhiên nở nụ cười mờ ám.

“Cháu chào bác! Lưu có ở nhà không bác?”

Đinh Quang Lực thấy người tới là Lân Nhi, gương mặt vốn nghiêm khắc phút chốc trở nên hiền hòa: “Lân Nhi à, nó ở trong nhà đấy cháu. Thằng đó chưa bao giờ làm bác bớt lo. Mới đây còn muốn lừa bác nói mình đi học nhóm với bạn, thế mới cấm túc nó đấy.”

Lân Nhi vội xua tay: “Không phải đâu bác ơi. Cậu ấy nói thật đấy ạ. Nếu bác không tin còn có hai bạn cùng lớp bọn cháu tới nữa.”

Trịnh Thanh Mây hoàn toàn khác xa với dáng vẻ phản nghịch thường ngày, đóng vai một bạn nhỏ ngoan ngoãn: “Em chào thầy, em là Trịnh Thanh Mây, bạn cùng lớp với Quang Lưu. Có em ở đây, thầy hiệu trưởng cứ yên tâm.”

Nụ cười trên mặt ông dần trở nên gượng gạo: “Có em tôi mới không yên tâm nổi đấy!”

Nói rồi, Đinh Quang Lực quay sang nhìn Hứa Định Kiên liền tươi tỉnh hơn hẳn: “Thầy nhận ra em, học sinh chuyển trường. Thành tích của em rất ưu tú, cứ cố gắng phát huy. Có em với Lân Nhi kèm cặp là phúc của thằng phá hoại nhà thầy.”

Trịnh Thanh Mây ham vui vội vàng chen ngang: “Còn em, em nữa thầy. Em sẽ không để cậu ấy đánh nhau trong trường học.”

Đinh Quang Lực trừng mắt với cô: “Em không đánh nhau với nó là tôi thấy tạ ơn trời đất rồi.”

Đinh Quang Lưu bước ra hậm hực lên tiếng: “Ba bị bệnh suy diễn nhiều quá rồi đấy! Bớt xem mấy cái phim cung đấu lại đi. Một ông già như ba coi mấy bà quý phi tranh sủng còn ra thể thống gì nữa.”

Đinh Quang Lực vỗ bốp vào đầu con trai: “Mày đừng có ở đây mà nói tao. Mày đừng quên ban đầu là mày rủ tao coi. Là ai mỗi ngày ngồi kế bên tao bình luận phim hả? Có đứa con nào nói ba mình vậy không? Đồ mất dạy!”

Nhìn hai cha con cãi vã, mắt Trịnh Thanh Mây đỏ hoe.

Cô xoay mặt đi, ngửa đầu lên trời ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Lúc này cô mới phát hiện đôi khi những tranh cãi vụn vặt cũng là một loại tình thân.

Dù đối phương sống trong một gia đình không mấy trọn vẹn, nhưng với Trịnh Thanh Mây chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến cô ganh tỵ, ngưỡng mộ, xen lẫn bi thương.