Hung thủ không chỉ một người, người chết không chỉ một người.
Người bị làm hại, lại làm hại người bị hại.
Từ khi nào mọi người đã đối xử với nhau như thế.
Người bị thương không chỉ một người, người gây chuyện không chỉ một người.
Có vài vết thương không nhìn thấy, người đối đãi với nhau như thế, tựa như búp bê vải rách nát bị ném tới một góc chất đầy gạch lỗi. Thật đáng thương.
Mới vừa dừng bước, Tô Thiến Linh xoay người vung chân đá vào bụng Tô Sáp Kỳ: "A a ~" Tô Sáp Kỳ kêu thảm che bụng lại, nhịn không được ngồi xổm xuống đất.
Tuỳ tùng phía sau tiến về trước một bước, nói: “Đồ cú mèo xấu xí không biết xấu hổ, to gan câu dẫn Trương Chí Thao, mày không biết Trương Chí Thao là người của ai hả?”
Tô Sáp Kỳ không dám ngẩng đầu, cả người phát run.
Mới đầu Diệp Tử Văn khá kinh ngạc, không nghĩ tới Tô Thiến Linh sẽ chủ động xuống tay nặng thế, nhưng cô ta nhanh chóng trấn định lại.
Nhìn Tô Sáp Kỳ bỏ vũ khí đầu hàng, Tô Thiến Linh cười to không ngừng, thật là vô dụng ~ đám tiểu tuỳ tùng cũng không nhịn được cười theo.
Mọi thứ tựa như đã sớm được thiết kế.
Tô Sáp Kỳ tát thêm cái nữa: “Trương Chí Thao là của Tử Văn tụi tao!” Tiếp đó cô ta đánh liên tục vài cái tát theo quán tính, giống như đang múa may một cây quạt, chát —— chát —— chát: “Một cái không đủ, mấy cái mới đủ nhớ hả?”
Tô Sáp Kỳ dùng tay chống đỡ, một vài cái tát dừng trên người cô, một vài cái dừng trên tay cô, sau mấy cái tát, Tô Thiến Linh nói với người bên cạnh: “Tử Văn, lúc này chị đây trút giận thay mày, kế tiếp tùy mày xử trí.”
...
Vài phút sau, mấy đứa con đồng loạt tay đấm chân đá Tô Sáp Kỳ như si ngốc. Có người đi ngang qua như phát hiện đại lục mới, họ hoan hô rồi móc di động ra quay chụp.
Mãi đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng nhạt đi:
“Lần này chỉ là cho mày một cảnh cáo, lần sau đừng trách tụi tao không khách khí!! Các chị em, chúng ta đi!”
Bỏ lại toàn bộ sân thể dục yên tĩnh như chết. Âm thanh biến mất, độ ấm biến mất, ánh sáng biến mất, khuôn mặt và động tác của những người gây họa và người vây xem cũng biến mất. Thời gian ở đây biến thành con sông thong thả, nước sông sền sệt gần như không thể chảy, và cả mùi hương và hơi nước như lưu huỳnh tràn ngập trên con sông.
Sân thể dục đang chậm rãi biến thành một cái động đen tối thật lớn, đáng sợ, không nhìn thấy đáy.