Mạn Thù Sát Hoa

Chương 1

1

Tôi và Vệ Sùng Hoa có thể xem là hôn nhân chớp nhoáng, tôi đến công ty anh ấy phỏng vấn, ngay lập tức anh ấy quyết định chọn tôi làm trợ lý chủ tịch, khiến cho đồng nghiệp ghen tị đỏ mắt.

Kể từ khi vào công ty, anh ấy đã bắt đầu theo đuổi tôi một cách nhiệt tình, từ đưa đón đi làm tan làm đến hận không thể lúc nào cũng ở bên tôi.

Ban đầu, tôi từ chối, nhưng một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi với sự nghiệp thành đạt muốn tán đổ một cô gái mới bước vào xã hội như tôi thật sự rất dễ dàng.

Cho dù công ty có đồng nghiệp chua ngoa nói tôi trông rất giống bạn gái đã chết của Vệ Sùng Hoa - Trần Thù, nói tôi là thế thân, nhưng tôi vẫn không thể chống lại sự tấn công của anh ấy.

Tôi tìm được ảnh của Trần Thù trong tập tin ẩn trên máy tính của Vệ Sùng Hoa, quả thật rất giống tôi, mái tóc đen dài, trông vô cùng trong sáng và đáng yêu.

Cô ấy hoặc là ngoan ngoãn ngả vào lòng Vệ Sùng Hoa, hoặc là trong mắt đều là anh ấy.

Nhưng một đồng nghiệp cũ của công ty là chị Hùng mỗi lần nhắc đến cô ấy thì chưa bao giờ có một câu tốt lành, nói Trần Thù xuất thân từ hộp đêm, sau khi bám lên người Vệ Sùng Hoa còn không biết chừng mực, không biết đã mang thai con của ai, còn đến công ty náo loạn vài lần để đòi tiền.

Vệ Sùng Hoa không đưa tiền, cô ta lái xe của Ngụy Sùng Hoa muốn bỏ chạy cùng người tình, cả người cả xe rơi xuống sông, sống không thấy người, chết không thấy xác, Vệ Sùng Hoa còn tìm cô ta rất lâu, nhưng cảnh sát cho rằng có lẽ cô ta đã chết rồi.

Nhưng Vệ Sùng Hoa đối với cô ta tình sâu kiên định, đã bốn năm rồi, vẫn luôn không quên được cô ta.

Lúc chị Hùng nói, còn cười lạnh: “Cô ta chết sớm cũng tốt, đỡ phải gây họa cho Vệ tổng.”

Nhưng thấy tôi đứng ở một bên, chị ta liếc tôi một cái rồi có hơi chột dạ nhìn tôi: “Hồ Mạn, cô và Trần Thù giống nhau như vậy…chắc không phải là cô ta đâu nhỉ? Rơi xuống sông mà không chết, đổi một thân phận khác quay lại báo thù sao? Hay là mất trí nhớ rồi…”

Vẻ mặt chị ta lúc nói câu này rất nghiêm túc, lại dường như mang theo chút sợ hãi.

Tôi nghe xong cảm thấy thật buồn cười, tôi gõ lên tài liệu trên bàn chị ta: “Bây giờ thân phận dễ làm giả như vậy sao? Không phải chị đã đào hồ sơ cấp 3, đại học của tôi ra hết rồi à? Tháng đó lúc tôi mới nhận việc, Vệ tổng còn đặc biệt sắp xếp kiểm tra sức khỏe, không phải vì để xác nhận tôi có phải Trần Thù hay không sao?

Khi Vệ Sùng Hoa tiếp xúc với tôi, cũng từng thăm dò, sau khi nghe nói tôi là người ở thành phố này, còn tìm lý do để tôi đưa anh ấy đến trường học trước đây tôi từng học, cũng là để xác nhận thân phận của tôi.

Việc khám sức khỏe của công ty đều có quy định thời gian, tôi đến chưa đầy một tháng, anh ấy đã đặc biệt cho tôi kiểm tra trước, lúc đó chị Hùng còn ngạc nhiên khi xem giấy khám sức khỏe của tôi, nói không giống.

Lúc đó tôi còn cho rằng mình khác với ai, nghĩ lại thì là khác với Trần Thù.

Chị Hùng nghe tôi vạch trần, cũng có hơi xấu hổ, chỉ lầm bầm để lại một câu: “Hồ Mạn, nhưng dáng vẻ nói chuyện lúc nãy của cô càng ngày càng giống với cô gái Trần Thù đã chết kia.”

Tôi nghe xong trong lòng có chút ngoan cố, liền vào nhà vệ sinh chụp hình, nhưng không hề phát hiện bản thân có gì thay đổi, sao càng ngày càng giống với Trần Thù được?

Tôi vốn cho rằng Vệ Sùng Hoa sẽ luôn che giấu tôi về sự tồn tại của Trần Thù.

Nhưng vào tháng thứ ba chúng tôi quen biết, sau khi anh ấy gặp bố mẹ và một số bạn tiểu học, trung học của tôi, anh ấy đã thẳng thắn nói với tôi, thậm chí còn cho tôi xem ảnh của Trần Thù.

Quen nhau lúc nghèo nàn, bên nhau lúc khởi nghiệp, vốn nên có một kết cục tốt.

Đáng tiếc Trần Thù quen rất nhiều đàn ông ở hộp đêm, không biết kiềm chế, Vệ Quốc Hoa có cho cô ta nhiều tiền hơn nữa cô ta cũng không thỏa mãn.

Lúc đó khi tôi nghe kể, cảm thấy rất kì lạ.

Vệ Sùng Hoa nói với tôi, tôi không phải là thế thân, tôi không giống với Trần Thù.

Không giống thế nào, anh ấy chỉ nói gia đình tôi hạnh phúc, cha mẹ hòa thuận, môi trường sống khá đơn giản, không giống Trần Thù…

Nói đến Trần Thù, Vệ Quốc Hoa vẫn rất nghẹn ngào, dường như bây giờ cũng không muốn nói xấu cô ấy.

Cuối cùng chỉ nói anh ấy không lừa tôi, cho nên kể hết mọi chuyện với tôi.

Sau đó anh ấy cầu hôn tôi, lúc đó khi tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn sáng lấp lánh, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Ai có thể từ chối một người đàn ông thâm tình từng bị bạn gái cũ đã chết bốn năm phản bội mà vẫn yêu cô ấy sâu đậm chứ?

Người nhà tôi lúc đầu đều không đồng ý, mẹ tôi nói vừa nhìn Vệ Sùng Hoa liền biết là kiểu người thông minh lanh lợi, từ lúc bắt đầu đã khao khát ở bên tôi từng giờ từng phút, có lẽ nghi ngờ tôi là Trần Thù.

Sau khi anh ta gặp bố mẹ rồi mới cầu hôn tôi, cũng là do thấy gia cảnh nhà tôi tốt, bố tôi mở công ty luật, anh trai tôi Hồ Vân Phi thì làm về lĩnh vực Internet, sau này trong lĩnh vực kinh doanh của Vệ Sùng Hoa có rắc rối gì, nhà tôi chắc chắn sẽ giúp anh ấy dàn xếp.

Nếu là Trần Thù, chắc chắn anh ấy sẽ không cưới.

Hồ Vân Phi thậm chí còn giận đến mức mấy ngày trời không lộ mặt.

Nhưng tôi đã quyết tâm muốn gả cho Vệ Sùng Hoa, bọn họ hết cách với tôi, nhưng cũng quậy đến không mấy vui vẻ.

Ngày kết hôn mệt chịu không nổi, buổi tối chúng tôi ở lại khách sạn, lúc tôi tắm rửa luôn mơ hồ nghe thấy có ai đó đang khóc, mới đầu còn tưởng là tiếng nước từ vòi hoa sen.

Nhưng càng tắm, nước hình như chỉ ấm ấm, không quá nóng nữa, mà tiếng khóc càng rõ ràng hơn, có thể nghe rõ là tiếng khóc của một người phụ nữ đang nức nở.

Tôi có hơi sợ hãi tắt nước, lại phát hiện tiếng khóc đó phát ra từ trong gương ở phòng tắm.

Cùng với tiếng nức nở này, còn có sương mù bốc lên gương từng chút, dường như có người đang đứng khóc trước gương.

Tôi cho rằng cái gương này có chụp trộm gì đó, liền đi qua dùng tay lau lớp sương mù trên đó đi.

Theo bàn tay lau đi tấm gương phủ đầy sương, bên trên phản chiếu gương mặt của tôi, nhưng hết sức hốc hác và phờ phạc, sau đó trên mặt trái đột nhiên xuất hiện một vết máu đan chéo.

Mái tóc xoăn màu hạt dẻ vốn ngang tai như đang sống dậy, từ từ mọc dài biến thành từng sợi đen ướt sũng, giống như một con rắn đen chầm chậm bò xuống vai tôi, dường như muốn nhấn chìm cả người tôi.

Hình ảnh trong gương rất quỷ dị khiến tôi có chút hoang mang, vào lúc tôi muốn xoay tay sờ vào mặt mình xem có phải có vết thương như thế không thì bản thân trong gương đột nhiên ngẩng đầu, hung ác trừng mắt nhìn tôi rồi lao về phía tôi.

Tôi bị dọa hét lên một tiếng, giẫm vào vũng nước trượt chân ngã xuống đất, nhưng vẫn dùng cả tay và chân bò ra ngoài, thậm chí còn không dám mở mắt.

Vệ Sùng Hoa nghe thấy âm thanh liền vội vàng chạy vào đỡ tôi dậy: “Hồ Mạn, sao thế?”

Tôi bị dọa đến mức toàn thân lạnh toát, vội dùng cả tay cả chân ôm Vệ Sùng Hoa, nhưng khi tôi rút tay khỏi sàn nhà đầy nước, trên tay tôi quấn đầy tóc, làm thế nào cũng không vẩy ra được.

Tôi sợ đến mức tay chân mềm oặt, nhưng vẫn vội vàng chuyển tay, muốn kéo mấy sợi tóc đó ra.

Nhưng vừa giơ tay lên lại nhìn thấy những sợi tóc dài đen nhánh được kết thành từng lọn quấn giữa mười kẽ tay.

Giống như một người bị rụng tóc trầm trọng, trong lúc gội đầu, sau khi cào một hồi bị tóc quấn lên ngón tay. Có sợi quấn quá chặt, đến mức làm ngón tay bị đau.

Nhưng tóc tôi màu nâu hạt dẻ…

Tôi nhìn những sợi tóc đen nhánh quấn trên ngón tay, la hét vung tay.

Vệ Sùng Hoa vội vàng bắt lấy tay tôi, giúp tôi gỡ những sợi tóc kia xuống.

Tóc vừa gỡ ra, tôi không quan tâm mình đang không mặc quần áo, dùng cả tay cả chân bò ra ngoài, Vệ Sùng Hoa vội lôi khăn tắm đuổi theo, bọc tôi lại rồi ôm vào lòng.

Cơ thể được ôm chặt, tôi mới không còn sợ như vậy nữa.

Tôi dùng sức búng ngón tay, không còn cảm giác phình ra đau đớn vì bị tóc quấn chặt nữa, lúc này mới dám quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Nhìn thấy trên sàn chống trơn trượt màu vàng sứ có những sợi tóc đen mảnh chảy theo nước còn sót lại xuống cống thoát nước, giống như có một người tóc đen dài vừa đứng đó tắm.

Nhưng lúc tôi đi vào, phòng tắm vốn không có những sợi tóc này…

Tôi quấn khăn tắm, hoảng hốt lùi lại, Vệ Sùng Hoa vội ôm lấy tôi, hỏi tôi có chuyện gì.

Ngay lúc anh ấy hỏi, sương mù trên gương trong phòng tắm bắt đầu tan đi, khuôn mặt có mái tóc dài và vết máu đan chéo trên mặt giống tôi như đúc lại xuất hiện trong gương.

Tôi bị dọa hét lên một tiếng, trực tiếp nhào vào lòng Vệ Sùng Hoa, kể lại những gì tôi đã thấy với anh ấy.

Khi tôi nói đến trên mặt trái có vết máu đan chéo, Vệ Sùng Hoa sững người.

Tôi sợ đến mức co người trong vòng tay anh ấy: “Khách sạn này có ma, chúng ta đi thôi.”

Vệ Sùng Hoa chỉ nhẹ giọng an ủi tôi, cẩn thận giúp tôi mặc quần áo, muốn đưa tôi về nhà.

Lúc trả phòng ở quầy lễ tân, giám đốc khách sạn nói có thể tóc đen là do người thuê phòng trước để lại, bị tắt ở cống thoát nước, nghẹt nước nên trào lên.

Nhưng càng giải thích càng có nhiều sơ hở, trái lại càng quỷ dị.

Vệ Sùng Hoa còn muốn tranh luận với bọn họ, nhưng tôi thì thật sự sợ rồi nên kéo anh ấy vội vàng về nhà.

Hành lý của tôi đã đưa về từ trước, vừa vào nhà, những con cá hồng két đỏ tươi đầy bể vừa bơi qua, con chó lai tên Vượng Tài mà Vệ Sùng Hoa nuôi cũng niềm nở chạy ra. Nó thấy Vệ Sùng Hoa vẫn phấn khích thè lưỡi, nhưng vừa nhìn thấy tôi đứng sau lưng Vệ Sùng Hoa thì đột nhiên nhe răng sủa tôi.

Nhưng lúc trước tôi đến, nó cũng rất thân thiện với tôi mà.

Nghĩ đến lời đồn chó có thể nhìn thấy một số thứ khác lạ, lưng tôi lạnh toát, nhưng vẫn ra sức mỉm cười dịu dàng với nó.

Nụ cười này khiến Vượng Tài bỗng cụp đuôi r3n rỉ, trực tiếp chạy mất.

Vệ Sùng Hoa cũng có hơi lúng túng nói với tôi: “Chắc là muộn quá rồi.”

Bấy giờ tôi vẫn rùng mình sợ hãi chuyện ở khách sạn, nghĩ đến gương mặt với mái tóc đen ướt sũng giống tôi y hệt, chắc chắn là Trần Thù đã chết đến tìm tôi.

Chị Hùng nói cô ta rất yêu Vệ Sùng Hoa, sau này đến công ty quậy là vì đã mang thai rồi, nhưng Vệ Sùng Hoa lại cho rằng đứa trẻ đó không phải của anh ấy…

Tôi nhìn Vệ Sùng Hoa, run cầm cập nói: “Liệu cô ấy có hận em không, vì em trông giống cô ấy, lại còn cướp đi tất cả vốn thuộc về cô ấy.”

Vệ Sùng Hoa chỉ đưa sữa đã hâm nóng cho tôi rồi ngồi ở bên giường, dịu dàng nắm tay tôi, nói rằng không đâu, trên thế giới này không có ma quỷ.

Tôi nghĩ về chuyện này, chắc chắn là do mấy đồng nghiệp trong công ty nói quá nhiều.

Tuy anh ấy rất yêu Trần Thù, nhưng vì một số nguyên nhân, sẽ không cưới cô ấy, sẽ chỉ cưới tôi.

“Bởi vì cô ấy làm việc ở hộp đêm sao? Hay là vì đứa trẻ cô ấy mang thai không phải con của anh?” Tôi nằm trên giường, nhìn Vệ Sùng Hoa.

Anh ấy không trả lời, chỉ nhẹ nhàng xoa mặt tôi: “Hồ Mạn, em đừng nghĩ lung tung nữa, ngủ đi.”

Với sự vỗ về dịu dàng của anh ấy, trái tim vốn bất an của tôi từ từ chìm xuống, ý thức cũng dần dần trở nên mê man.

Lúc tôi tỉnh lại, nghe thấy tiếng sủa vui vẻ của Vượng Tài ngoài phòng khách.

Nhưng tôi vừa bước ra, Vượng Tài đang vui vẻ xoay vòng vòng quanh Vệ Sùng Hoa bỗng nhiên xoay đầu nhe răng gầm gừ với tôi, hung dữ nhìn chằm chằm tôi và không ngừng sủa.

Vệ Sùng Hoa vội vàng ôm đầu nó dỗ dành.

Khi anh ấy ngồi xuống, lúc này tôi mới phát hiện một mảng cá nổi lên trong bể cá lớn với hàng chục con cá hồng két.

Tất cả cá đều lật ngửa, có con đã chết cứng bất động nổi lên mặt nước, có con ngáp ngáp sắp chết lật qua lật lại, đau khổ vùng vẫy trong nước.

"Chuyện này là sao?" Tôi vội đi qua, nhìn những con cá lẽ ra vừa thấy người đến gần là giống như cười hi hi bơi qua tìm thức ăn, "Chết hết rồi? Là do chỉnh không đúng nhiệt độ nước à?"

"Ừm." Ánh mắt Vệ Sùng Hoa mập mờ nhìn tôi, vội chuyển chủ đề, "Ăn sáng trước đi đã, trong tủ lạnh có hoành thánh tôm anh gói, anh đi luộc đây."