Nho Đạo Chí Thánh

Chương 7: Như biến thành người khác

Dương Ngọc Hoàn coi Phương Vận như đệ đệ ruột.

Vào năm khổ cực nhất, mỗi ngày nàng chỉ uống một chén cháo loãng, lại nói với Phương Vận mình ăn no rồi, để Phương Vận có thể ăn một bát cháo.

Trứng do gà trong nhà đẻ ra, hoặc là bán đi lấy tiền cho Phương Vận đọc sách, hoặc là cho hắn bồi bổ thân thể, nuôi gà năm năm, ngoại trừ ngày tết hằng năm, Phương Vận ép Dương Ngọc Hoàn ăn trứng gà, còn lại nàng chưa bao giờ chủ động ăn.

Có một lần, Phương Vận ăn trứng gà, bóc vỏ không sạch, lúc Dương Ngọc Hoàn dọn bàn, tưởng rằng Phương Vận không có ở đây, lén giữ lại lòng trắng trứng còn sót lại trong vỏ để ăn, lại bị Phương Vận nhìn thấy.

Phương Vận lặng lẽ quay trở về giường, ôm đầu khóc lớn, từ đó về sau càng thêm hiểu chuyện, cũng càng thêm kính trọng người tỷ này.

Năm ngoái, hai người đều bị mắc phong hàn rất nặng, Dương Ngọc Hoàn lại chỉ mua thuốc cho Phương Vận, đợi Phương Vận khỏi bệnh, nàng mới dùng thuốc mà còn thừa để nấu uống.

Bị Phương Vận phát hiện ra, nàng mỉm cười nói mình sợ đắng, thuốc sắc nhiều lần sẽ không còn đắng nữa, vừa vặn thích hợp với nàng.

Những ký ức này dần dần tập hợp lại với nhau, khiến Phương Vận cảm thấy sống mũi cay cay, quay đầu sang phía khác, đợi cảm xúc lắng xuống, mới quay đầu lại một lần nữa quan sát cẩn thận Dương Ngọc Hoàn.

Tuy nàng mặc đồ cũ nát, nhưng không giấu được vẻ thiên sinh lệ chất, phần gáy mịn màng, trắng trẻo, không hề có chút tì vết nào.

Ánh mắt Phương Vận rơi xuống tay nàng, không khỏi thở dài một hơi, tay của nàng còn thô ráp hơn cả hắn, còn hơi sưng lên, có thể nhìn thấy rất nhiều vết sẹo.

Nếu như nhìn gần bằng tay này, không ai tin rằng chủ nhân của nó lại là một mỹ nữ xinh đẹp tựa Tây Thi Điêu Thuyền.

Nhưng trong mắt Phương Vận, đôi bàn tay của Dương Ngọc Hoàn là đẹp nhất, bởi vì nàng đã chống đỡ cái nhà này!

Dương Ngọc Hoàn quay lại nhìn Phương Vận, đôi mắt sóng sánh như nước, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng người đối diện.

"Tiểu Vận, đệ đã nói đợi lệ thi đỗ đồng sinh, sẽ mua cho tỷ một chiếc trâm bạc, lời này còn tính không?"

"Đương nhiên là tính, có điều thi đồng sinh rất khó." Phương Vận bất đắc dĩ nói.

"Ta tin Tiểu Vận nhà chúng ta chắc chắn thi đỗ! Không những có thể làm đồng sinh, nhất định còn đỗ tú tài, chưa biết chừng còn có thể làm được cử nhân lão gia!"

Phương Vận hơi sững sờ, một lúc mới phản ứng lại, không phải Dương Ngọc Hoàn tìm lời để nói, mà là nghe thấy hắn thở dài, nàng mới cố ý khuyên hắn.

Phương Vận không thể để cho nàng lo lắng, cười nói:

"Nếu như ta có thể thi đỗ đồng sinh, thì nhất định là do công lao của Ngọc Hoàn tỷ, đến lúc đó, ta nhất định sẽ chiều theo ý tỷ, ngày ngày mua đồ ăn thức uống cho tỷ, sau này bảo tỷ ngày ngày nói ta có thể thi đỗ tú tài. Đợi đỗ tú tài rồi, lại bảo tỷ ngày ngày nói ta thi đỗ cử nhân!"

Dương Ngọc Hoàn không khỏi bật cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Tiểu Vận, đệ giống như biến thành người khác vậy." Dương Ngọc Hoàn nhìn Phương Vận, lờ mờ có chút lo lắng.

Phương Vận khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Vừa rồi ta đã nói, ta đã hoàn toàn thức tỉnh, có điều trong họa có phúc, đêm qua ta gặp được một vị kỳ nhân, ông ấy dạy ta rất nhiều thứ, những thứ trước đây không nhớ được, trước đây không biết đến, thì đột nhiên bây giờ đều hiểu hết, giống như được khai thông."

Dương Ngọc Hoàn bán tín bán nghi nhìn Phương Vận, thấp giọng hỏi:

"Người đó là ai?"

"Ông ấy không nói tên, nói ta coi như là đệ tử quan môn của ông ấy, nếu như ta không thể đỗ được tiến sĩ, thì không xứng biết tên ông ta." Phương Vận biết rõ dù sao bản thân cũng đã trở nên khác biệt, cho nên viện ra một câu chuyện như thế để giảm bớt hoài nghi của người khác.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Dương Ngọc Hoàn tràn đầy kinh ngạc, nàng hỏi:

"Tiến sĩ? Làm tiến sĩ mới biết ông ta, ông ta là ai? Đại học sĩ? Đại nho? Lẽ nào là bán thánh?"

"Ta cũng không biết." Phương Vận lắc đầu cười khổ.

"Đệ đã được danh sư chỉ điểm, thì chắc chắn có thể đỗ đồng sinh! Ta quay về mua hai lạng thịt, buổi tối nấu cho đệ ăn!" Dương Ngọc Hoàn vui mừng cười rộ lên, nụ cười của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh nắng xuân.

"Vậy mua nhiều hơn một chút, mua hẳn nửa cân, hầm thêm một con gà." Phương Vận biết rằng nếu mình không thi đỗ đồng sinh thì mình chắc chắn phải chết, mua nhiều một chút coi như là bữa cơm ngon cuối cùng, còn nếu thi trúng thì chẳng thiếu chút tiền ấy.

Dương Ngọc Hoàn gật đầu không hề do dự:

"Vậy nghe theo lời đệ! Đệ làm chủ cái nhà này!"

Phương Vận không ngờ Dương Ngọc Hoàn không những đẹp người, còn hiểu chuyện như thế, luôn luôn giữ tôn nghiêm cho hắn.