Phương Vận này gia cảnh bần hàn, cha mẹ chết sớm, trong nhà chỉ có một cô con dâu nuôi từ bé tên là Ngọc Hoàn lớn hơn hắn ba tuổi.
Nhà Phương gia không mua nổi con dâu nuôi từ bé, nhưng Ngọc Hoàn năm đó được cha mang theo chạy loạn, nhờ Phương gia giúp đỡ.
Cha nàng ta trộm cấp khá nhiều tiền của Phương gia đem đi đánh bạc, kết quả thua sạch, bị người ta đánh cho hấp hối, trước khi chết mới nói bán Ngọc Hoàn cho Phương gia làm con dâu nuôi từ bé, coi như trả lại tiền cho Phương gia.
Ngọc Hoàn từ nhỏ chính là một mĩ nhân, sau khi lớn lại càng xinh đẹp, được người trong làng gọi là "Tây Thi Giang Châu", dù cho trong nhà không có tiền chỉ mặc quần áo vô cùng thô sơ, nhưng cũng khó giấu đi phong thái tuyệt thế của nàng.
Sau khi cha mẹ qua đời, Phương Vận và Ngọc Hoàn sống nương tựa vào nhau, Ngọc Hoàn khéo tay, dựa vào thêu thùa may vá kiếm tiền.
Sáng Phương Vận đọc sách ở trường tư thục, buổi trưa làm tiểu nhị mưu sinh ở tửu lâu Cát Tường, một lòng muốn thi đồng sinh.
Hôm nay là ngày thi thử đồng sinh của huyện, Phương Vận chính là thí sinh, có điều hắn vô cùng tuyệt vọng với tiền đồ của mình.
Phương Vận là học trò nhà nghèo điển hình.
Những danh gia vọng tộc, hào môn thế gia, thậm chí học trò của Khổng Phủ chí cao vô thượng kia đều không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống, không cần phải phân tâm vì sinh kế gia đình, nhưng Phương Vận thì không được như thế.
Họ có thể đi đến thư viện, học đường tốt nhất, nhưng Phương Vận thì không.
Họ muốn mời thầy như thế nào thì mời, muốn mời thầy đến lúc nào thì thầy đến lúc ấy, nhưng Phương Vận thì không.
Họ muốn mua các loại thư tịch như kinh, chú, truyện, thuyết, tập gì thì mua, thậm chí không cần mua, ở trong nhà đã có sẵn, nhưng Phương Vận thì không.
Đối với đám học trò nghèo như Phương Vận mà nói, sống đã không dễ dàng gì, có thể đọc được ít sách đã là cực hạn rồi, về phần đề tên bảng vàng gì đó, thanh xuân phấn khởi gì đó, cuộc đời đặc sắc gì đó, tất cả đều vượt qua phạm vi của đệ tử bần hàn.
Phương Vận bất giác siết chặt hai nắm tay.
Sau đó, hắn cảm nhận được bản thân rơi vào đường cùng, vấn đề mấu chốt hiện giờ không phải là lo lắng phản ứng của người nhà sau khi chết, mà là sinh tồn.
Vào đêm qua, trên đường trở về nhà, Phương Vận đã bị bốn người bịt mặt đánh đến chết.
Ai lại muốn gϊếŧ chết Phương Vận?
Phương Vận nhanh chóng nghĩ đến một khả năng duy nhất.
Trước tiết Thanh Minh, Phương Vận Tùng dẫn theo nàng dâu nuôi từ bé - Ngọc Hoàn đến từ đường Vũ Hầu cách đây năm mươi dặm để dâng hương, cầu cho Vũ Hầu Gia Cát Lượng phù hộ cho hắn có thể vượt qua kỳ thi huyện, làm đồng sinh cao đẳng.
Trên đường về nhà, hắn đυ.ng phải hai người đi xe ngựa.
Người kia mỉm cười hỏi đường đến từ đường Vũ Hầu, Phương Vận lễ phép chỉ hướng.
Nào ngờ người nọ cảm ơn Phương Vận xong bèn bắt chuyện, cũng tự giới thiệu mình tên là Liễu Tử Thành, ba năm trước đỗ tú tài cao đẳng, hơn nữa còn là người của Liễu gia - danh môn tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Nguyên Phủ.
Huynh trưởng hắn ta vô cùng tài giỏi, năm ngoái đứng đầu cử nhân ở Giang Châu, cũng chính là giải nguyên.
Liễu Tử Thành chỉ là danh môn còn chưa tính vào đâu, những người đọc sách ở Đại Nguyên Phủ đều biết, Liễu gia Đại Nguyên Phủ có một vị thân thích họ hàng xa có quyền thế ngút trời ở kinh thành - tả tướng Liễu Sơn, đứng đầu bốn tướng nội các ở Cảnh Quốc, là trọng thần mà tiên đế gửi gắm, thậm chí có người nói quan viên của Cảnh Quốc có một nửa là môn sinh, bạn cũ của Liễu Sơn.
Nguyện vọng lớn nhất của Phương Vận cũng chỉ là thi qua kỳ thi huyện phải trở thành đồng sinh, về phần thông qua kỳ thi phủ làm tú tài đối với hắn mà nói là mơ ước xa không thể với.
Mà Liễu Tử Thành nho nhã lễ độ, khí chất phi phàm, là tú tài khiến người ta hâm mộ, cho nên Phương Vận không hề đề phòng, Liễu Tử Thành hỏi cái gì, hắn đáp cái đó.
Sau đó Phương Vận thỉnh giáo Liễu Tử Thành làm sao thi qua kỳ thi huyện, Liễu Tử Thành dốc lòng truyền dạy, Phương Vận vô cùng cảm kích.
Khi biết được Liễu Tử Thành từng lên "Thư Sơn", một trong ba đại thánh địa, thậm chí còn trèo lên Nhị Các, Phương Vận càng thêm kính trọng hắn ta.
Sau đó Liễu Tử Thành cho xe ngựa của mình đưa Phương Vận và Ngọc Hoàn trở về, dọc đường hai người học trò nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cuối cùng thậm chí còn xưng huynh gọi đệ.
Đêm đó, Liễu Tử Thành ở trong nhà Phương gia, đốt đuốc thảo luận suốt đêm, khiến Phương Vận càng thêm cảm kích.
Ngày hôm sau, Liễu Tử Thành để lại ngân phiếu hai mươi lượng và một bức thư rồi rời đi, trong thư nói hắn ta với Phương Vận vừa gặp như đã quen vân vân, hi vọng Phương Vận nhận lấy ngân phiếu, nếu thực sự không muốn nhận thì đợi đề tên bảng vàng rồi trả lại cho hắn ta.
Phương Vận xem xong, thầm nghĩ Liễu Tử Thành đúng là một vị quân tử.
Có điều hắn đưa ngân phiếu cho Ngọc Hoàn, để nàng cất đi, kiên quyết không lấy ngân phiếu của người khác.
Vậy mà Ngọc Hoàn lại nói Liễu Tử Thành dường như có ý đồ khác, điều này khiến Phương Vận giận dữ, trách móc Ngọc Hoàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sau đó Liễu Tử Thành còn tới vài lần, lục tục đưa cho Phương Vận một ít sách vở, tình bạn hai người thêm đậm sâu.
Ngọc Hoàn từng nói hai lần là không thích Liễu Tử Thành, đều bị Phương Vận trách cứ, sau đó nàng không nói nữa.
Cho đến một ngày, lúc Ngọc Hoàn ra ngoài mua thức ăn gặp phải du côn, Liễu Tử Thành vừa vặn đi ngang qua.
Hắn ta kích phát sức mạnh "Sơn nhạc bút" văn bảo, cầm kiếm gϊếŧ chết hơn mười tên du côn, cứu được Ngọc Hoàn, khiến Phương Vận cảm động rơi nước mắt.
Nửa tháng trước, Liễu Tử Thành nói về thái độ của Phương Vận đối với Ngọc Hoàn, thậm chí còn chỉ ra gia cảnh của Phương Vận chỉ làm hại Ngọc Hoàn.