Khu vực bên ngoài mỏ đá, có một lều tranh đơn sơ, là nơi thường ngày sai dịch tuần tra nghỉ ngơi.
Mà phu phụ Phục Chấn, còn có Hà Kính đang bị dẫn đến chỗ đó.
Nhìn lều tranh xa xa, Phục Chấn và Hà Kính cùng nhìn nhau một chút, cả hai đều có chút khó hiểu.
Lúc này sai dịch mới thuận miệng nói: "Phục gia có phúc đến rồi, hiện tại có người đến chuộc thân cho hai phu thê ngươi đấy."
Nghe nói như thế, đáy lòng đôi phu thê đều chấn động.
Nhưng Phục Chấn nhanh chóng nghĩ đến tình cảnh gia đình nghèo khó, trong hoàn cảnh như vậy, ai lại có bạc đến chuộc thân cho mình và thê tử chứ?
Phục Chấn trầm mặc chốc lát, hỏi: "Sai gia, đây có phải là nhầm lẫn hay không?"
Sai dịch đã nhận lấy nửa vò rượu, nên thái độ cũng tốt hơn rất nhiều: "Chính là Phục gia, đệ muội các ngươi đã giao tiền chuộc rồi, người cũng đã đến đây."
Phục Chấn hơi nhíu mày, đệ muội?
Mặc dù đã xa nhà vài năm, nhưng tin tức ở nhà mấy tháng trước cũng đã truyền tới mỏ đá.
Nhị lang nhà bọn họ bị ôm nhầm. Nhị đệ mà hắn ta biết không phải thân nhị đệ của mình, mà là con của Thái thú quận Vũ Lăng.
Mà thân nhị đệ của hắn ta lại được Thái thú quận nuôi dưỡng hai mươi mốt năm. Hơn hai tháng trước, thân nhị đệ của hắn ta bị đưa đến Lĩnh Nam.
Trên đường đến Lĩnh Nam bỗng bị tặc nhân ở đâu xông ra đánh gãy hai chân, không bao lâu sau hắn ta có nghe nói thân nhị đệ của mình phải bị ép cưới một nữ nhân xấu xí tính tình độc ác làm thê tử.
Vì thế Phục Chấn đã rất lo lắng hơn hai tháng, nhưng biết mình có lo lắng vô dụng, bất luận như thế nào hắn ta cũng phải ở mỏ quặng khai thác này đến hết thời hạn dịch kỳ mới có thể đi ra ngoài.
Hiện tại bỗng nhiên nghe nói có đệ muội đến chuộc thân cho bọn họ, đáy lòng Phục Chấn tràn đầy hoài nghi.
"Thế... Còn ta?" Nghe được đại huynh cùng đại tẩu Phục gia có người đến chuộc, Hà Kính bên cạnh có chút chờ mong, lại có chút sợ sệt.
Sai dịch liếc mắt nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: "Ngươi có phụ mẫu đến thăm."
Một câu nói, liền đem tất cả hi vọng đều dập tắt. Nhưng nếu như phụ mẫu có thể đến thăm mình, cũng để cho hắn ta thấy được chút ánh sáng.
*
Ngu Huỳnh ở trong lều đợi chừng một khắc, cuối cùng cũng nhìn thấy người.
Đại huynh của Phục Nguy, là một nam nhân tương đối cường tráng cao lớn, ngũ quan anh tuấn nam tính, nhưng do quanh năm phải phơi nắng, màu da ngăm đen, có xu hướng ngả sang màu đồng.
Nhìn kỹ lại, gương mặt này cùng với Phục Nguy đúng là có mấy phần giống nhau.
Ngu Huỳnh lại nhìn về phía tiểu phụ nhân trốn ở phía sau nam nhân. Phụ nhân cả người bẩn thỉu, trên mặt đầy bụi bẩn, không thấy rõ dung mạo ra sao ngoại trừ một đôi mắt to trắng đen rõ ràng. Trong ánh mắt mang theo vẻ rụt rè và hiếu kỳ nhìn về hướng Ngu Huỳnh.
Ngu Huỳnh bắt gặp được tầm mắt đối diện, không khỏi sửng sốt một chút.
Trong một khoảnh khắc, nàng dường như nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Tiểu Phục Ninh.
Mẫu tử hai người đều có một đôi mắt giống nhau trông khá đẹp.
Cả hai vợ chồng đều ăn mặc y phục rách rưới, nếu như đi ở trên phố, người khác còn có thể cho rằng là khất cái.
Ngu Huỳnh : "Đại huynh, đại tẩu."
Lời vừa dứt, một thiếu niên khác chừng mười bảy mười tám tuổi cũng từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy Hà thúc Hà thẩm, mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào hô lên: "Cha, nương..."
Hà thẩm ba bước thì hai bước chạy đến ôm nhi tử, nhất thời lệ rơi lã chã, giọng run run: "Con của nương, con phải chịu khổ rồi..."
Hà thẩm ngẩng đầu nhìn nhi tử, sờ lên mặt hắn ta, nức nở nói: "Nhị lang, con đen đi rồi, cũng gầy nữa."
Hà thúc đứng ở một bên, đôi mắt không tránh khỏi đỏ hoe.
Tình cảnh phụ mẫu và con cái tương phùng, đều khiến người ta dễ dàng xúc động.
Ngu Huỳnh trong lòng mềm nhũn, suy nghĩ xong thì xoay người đi đến tới bên cạnh Hoắc nha sai.
Nàng thấp giọng thỉnh cầu Hoắc nha sai: "Không biết Hoắc nha sai có thể giúp đỡ dàn xếp giùm, cho nhị lang Hà gia đêm nay ngủ bên ngoài, sáng ngày mai sẽ sớm đưa hắn trở lại."
Quay lưng chắn lại ánh mắt người bên ngoài, nàng lấy ra 4 xâu tiền đồng, mỗi xâu 10 văn kín đáo đưa cho Hoắc nha sai, nói rằng: "Ở đây có vài đồng tiền lẻ, gửi cho quan gia cùng mấy vị sai dịch uống rượu."
Hoắc nha sai nhận lấy bạc nhét vào bên trong vạt áo, sau đó đi đến chỗ sai dịch nói mấy câu, sai dịch liếc nhìn mẹ con hai người, cân nhắc một hồi, sau đó mới gật đầu.
Hoắc nha sai sau khi trở lại, nói: "Trước hừng đông sáng mai, nhất định phải quay lại."
Ngu Huỳnh gật gật đầu, sau đó nói với Hà thúc việc này. Hà thúc liên tục cảm tạ.
Ngu Huỳnh ngược lại nói với phu phụ Phục đại lang: "Đại huynh đại tẩu, hai người còn gì chưa thu dọn không? Nếu như có thì bây giờ cứ đi lấy, lát sau chúng ta sẽ rời đi. Ngày hôm nay ở trạm dịch nghỉ ngơi một đêm, sáng mai trở về thôn Lăng Thủy."
Trầm mặc hồi lâu Phục Chấn đã mở miệng, hỏi: "Ngươi thật sự... là tức phụ của nhị lang?"
Phục Chấn khi nhắc đến tiếng nhị lang này, rõ ràng hơi dừng lại một chút. Phục Chấn chưa kinh hỉ đến nỗi đầu óc choáng váng vì có thể được rời khỏi đây, mà trước sau vẫn duy trì sự cảnh giác.
Dù sao đã ở lâu trong cái nơi nguy hiểm này, thường xuyên cảnh giác đề phòng cũng là điều dễ hiểu, Ngu Huỳnh không để tâm mà gật đầu, sau đó nói: "Muội là tân phụ của nhị lang, họ Dư."
Suy nghĩ một chút, còn nói: "Nương cùng với An An Ninh Ninh đều ở trong nhà chờ đại huynh đại tẩu trở lại."
Nghe đến mẫu thân cùng nhi nữ, Phục Chấn sững sờ một chút nhưng trên mặt hắn ta vẫn không có cảm xúc gì, giống như là đã tự thu mình lại.
Khi nghe được tên của đôi hài tử, Ôn Hạnh đang đứng một bên nắm lấy tay áo của trượng phu mà mắt đỏ hoe.
Phục Chấn liếc nhìn Hà thúc Hà thẩm, sau đó nói với thê tử: "Nàng ở đây chờ một chút."
Nói xong thì quay đi thu dọn mấy bộ y phục cũ rách.
Vóc dáng Ôn Hạnh khá nhỏ xinh, có chút nhát gan, lo lắng nắm chặt vạt áo rách bươm, rụt rè cúi đầu.
Ngu Huỳnh càng nhìn, càng cảm thấy Phục Ninh giống hệt mẫu thân của bé, đối với vị đại tẩu này cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm.
Cũng nhờ có Hoắc nha sai hỗ trợ, rất nhanh bọn họ có thể rời khỏi mỏ đá.
Khi rời đi đã qua buổi trưa. Phục Chấn quay đầu liếc nhìn mỏ đá nơi hắn ta đã ở đó trong ba năm, hiện tại có thể sớm rời khỏi, đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực.
Bởi vì Hà Kính còn đang trong dịch kỳ, vì thế Hoắc nha sai cùng hai sai dịch sẽ cùng bọn họ đi tới trạm dịch.
Bọn họ ngồi xuống gọi một chút rượu và thức ăn, riêng Ngu Huỳnh cùng Hà thúc Hà thẩm, còn có phu thê Phục Chấn ngồi cùng một bàn. Bọn họ thì không gọi thịt ngon hay cá lớn nào, chỉ gọi mấy bát mì thịt.
Hà thẩm đem hết thịt trên mặt gắp để vào trong bát của nhi tử, thấp giọng nói: "Nhị lang con ráng chờ thêm ba tháng, sau ba tháng nương và cha của con sẽ có thể tiết kiệm đủ bạc đón con trở về."
Hà Kính tâm tình phiền muộn gật gật đầu, dường như không quá tin tưởng ba tháng sau có thể về nhà.
Ngu Huỳnh nói rằng: "Cha nương của ngươi nói không sai, sau ba tháng nhất định có thể đón ngươi về. Hiện tại đại huynh đại tẩu có thể ra khỏi chỗ này, chứng tỏ đây không phải lời nói suông."
Hà Kính nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nhị tẩu tử của Phục gia, sau đó lại nhìn sang đại huynh Phục gia sẽ sớm có thể rời đi, trong lòng có chút không thoải mái.
Sắc mặt Phục Chấn tuy rằng không có biến hoá gì quá lớn, nhưng trầm giọng nói: "Sau khi ta rời đi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để người khác bắt nạt."
Hà thúc cũng nói: "Hoắc nha sai đã nói đỡ vài câu với sai dịch, sẽ an bài cho con làm những công việc nhẹ nhàng hơn."
Hà Kính gật gật đầu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Trong khoảnh khắc này, đây là bữa ăn ngon nhất mà phu thê Phục Chấn đã được ăn trong ba năm qua, còn đối với Hà Kính là bữa ăn tốt nhất trong một năm trở lại đây.
Công việc của mấy người này đều là việc chân tay, Ngu Huỳnh cảm thấy một bát mì bọn họ không đủ ăn, vì thế bảo tiểu nhị đem lên ba bát mì thịt.
Ôn Hạnh ăn được thêm nửa bát, sau đó ăn không vô nữa liền nhẹ nhàng đẩy sang cho trượng phu của mình.
Phục Chấn không hề nói gì, hắn ta chỉ bưng tô mì đó lên và tiếp tục ăn.
Ăn mì xong, nàng bảo tiểu nhị đem chút nước nóng vào phòng cho bọn họ tẩy rửa bụi bẩn trên người. Nhưng Phục Chấn và Hà Kính chỉ trực tiếp đến cạnh giếng ở phía sau viện mà giội nước lên người, còn Ôn Hạnh thì ở trong phòng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Ngu Huỳnh nhớ tới y phục của đại tẩu quá rách nát, nên nàng đã đem bộ y phục duy nhất của mình gửi đến cho nàng ta tắm rửa.
Sau ba năm phục dịch ở mỏ đá, bộ y phục kia đã sờn rách đến độ không nhìn ra hình dáng lúc ban đầu, ống tay cùng ống quần thì mục nát đến mức không thể chắp vá được, chỉ có thể miễn cưỡng đủ che thân thể mà thôi.
Ngu Huỳnh gõ cửa phòng, gọi: "Đại tẩu, là muội."
Sau một hồi, đại tẩu mới đến mở cửa.
Cửa mở, Ngu Huỳnh mới nhìn rõ dáng vẻ mẫu thân của Phục An Phục Ninh.
Gương mặt bẩn thỉu đã được rửa sạch sẽ, đầu tóc rối bù cũng được chải gọn lại, ngũ quan khéo léo, đôi mắt lại rất to, do mệt mỏi lâu ngày cùng với dinh dưỡng không đủ, vì thế gò má và hốc mắt hơi hóp lại.
Bởi vì luôn phải hứng chịu gió táp mưa sa, nên da dẻ vừa đen lại khô, môi cũng bị nứt nẻ, thậm chí mái tóc dài cũng trở nên thô ráp. Sau này nếu chịu từ từ điều trị, có thể sẽ được bảo dưỡng trở lại.
Mặc dù vậy, nhưng nhìn nàng ta vẫn còn rất trẻ.
Lại nghĩ đến Phục An dù gì cũng đã tám tuổi, đại tẩu chắc tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đại khái chỉ là có gương mặt trẻ con mà thôi.
Ngu Huỳnh nói: "Muội đến đưa y phục cho đại tẩu tắm rửa."
Ôn Hạnh không giỏi giao tiếp với người khác nên có chút sợ hãi, nhưng lại nghĩ tới là nhờ đệ muội đến chuộc thân cho mình cùng trượng phu, nên đưa tay ra làm tư thế mời vào, ngữ điệu hơi run nói: "Mời, mời vào trong."
Ngu Huỳnh bước vào trong phòng, đặt y phục lên trên bàn, nói: "Đây là y phục của muội, có thể không vừa vặn lắm, chờ sau khi trở về sẽ may bộ khác cho đại tẩu."
"Tạ, cảm tạ." Ôn Hạnh nhỏ giọng nói.
Ngu Huỳnh nhìn nàng ta và nói: "Đêm nay tẩu cứ nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chúng ta có thể về sớm."
Ngu Huỳnh xoay người rời đi, vừa đi tới cửa phòng thì phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh mềm mại: "An An Ninh Ninh bọn nhỏ..."
Ngu Huỳnh dừng bước, quay người lại nhìn.
Mắt Ôn Hạnh ửng đỏ, tiếp tục hỏi: "Ninh Ninh ngoại trừ không biết nói chuyện, bọn nhỏ lớn lên có khoẻ mạnh hay không?"
Ngu Huỳnh gật đầu, nói rằng: "An An rất hiểu chuyện, rất biết bảo vệ tổ mẫu cùng muội muội, Ninh Ninh cũng rất ngoan ngoãn, rất nghe lời."
Nghe nói như thế, Ôn Hạnh trực tiếp bưng mặt khóc lên.
Nghe được tiếng khóc của thê tử, Phục Chấn bước nhanh trở về, tới cửa thì thấy đệ muội đang đứng đó và thê tử thì đang gào khóc trong phòng, cũng không rõ vì sao.
Ngu Huỳnh nhìn thấy hắn ta thì gật đầu, sau đó nói: "Muội về trước."
Sau khi Ngu Huỳnh rời đi, Phục Chấn hỏi: "Sao thế?"
Ôn Hạnh lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Thϊếp nhớ An An Ninh Ninh."
Phục Chấn trầm mặc mấy giây, sau đó nói với giọng ấm ách: "Ngày mai sẽ có thể gặp được."
Ngu Huỳnh trở về trong phòng, mở cửa sổ ra thông khí, nhìn về hướng thôn Lăng Thủy. Cũng không biết, khi nàng không có ở đó, hai ngày nay bọn họ trải qua như thế nào.
Bất quá mới rời khỏi mấy ngày, Ngu Huỳnh đã có chút không nỡ. Nàng nghĩ, đại khái chắc là nàng đã sinh ra cảm giác gắn bó với Phục gia hơn.
*
Do thiếu vắng Ngu Huỳnh, bầu không khí ở Phục gia cũng rất trầm lắng.
Phục Ninh không thích cười, Phục An cũng không buồn nói chuyện, sân nhỏ vốn dĩ luôn náo nhiệt, nhất thời trở nên yên tĩnh.
Bởi vì mấy ngày này Ngu Huỳnh không có ở nhà, nên Phục Ninh ngủ cùng với La thị, còn Phục An đến ngủ chung với tiểu thúc.
Trước đây cậu không ngủ cùng tiểu thúc là bởi vì tiểu thúc mới này đối với bọn họ mà nói cũng như người xa lạ, thứ hai là Phục An không muốn thấy tổ mẫu một mình ngủ trên đất, còn cậu thì ngủ trên giường.
Bây giờ đối với tiểu thúc đã quen thuộc hơn, tổ mẫu cũng không ngủ trên đất nữa, vì thế Phục An cũng không cảm thấy khó chịu.
Buổi tối lúc đang nằm ở trên giường, Phục An ngủ không được mà lăn qua lộn lại.
Một hồi lâu sau, cậu thật sự không nhịn được, ở trong bóng tối mà hỏi: "Tiểu thúc, tiểu thẩm không có về nhà mẹ, đúng không?"
Phục Nguy nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Mẫu thân của hắn biết rõ, Lục nương khó có thể quay lại nhà mẹ đẻ của nàng, bởi vì nếu trở về đó, có nghĩa thân phận của nàng không thể che giấu được nữa.
Bà nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chắc không có lý do gì để giữ nàng lại, cũng không dám lên tiếng giữ lại.
Mẫu thân của hắn biết rõ, chất tử của hắn dường như cũng biết được, vì thế mới hỏi một câu này.
Nghe được tiếng cười khẳng định, Phục An hốc mắt hơi đỏ: "Tiểu thẩm thật sự sẽ trở về đây sao?"
Trước đây cậu từng hy vọng tiểu thẩm sớm rời khỏi Phục gia, nhưng mà hiện tại Phục An không muốn tiểu thẩm mình rời đi chút nào.
Phục Nguy nói: "Tiểu thẩm cháu là người nói chuyện sẽ giữ lời, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nàng ấy nói lúc nào trở về thì sẽ trở về lúc đó."
Ngày mai, chính là ngày thứ tư, nàng cũng nên trở về rồi.
"Nếu tiểu thẩm sẽ trở về, nhưng vì sao mà buổi tối hai hôm nay tiểu thúc đều không ngủ ngon?" Phục An hơi nghi hoặc một chút.
Thúc ngủ cũng không ngủ, có phải là bởi vì lo lắng tiểu thẩm sẽ không trở về, sau đó sẽ không còn được gặp lại tiểu thẩm.
Phục Nguy im lặng, lại nghe chất tử ở một bên nói: "Buổi tối tiểu thúc ngủ đến nửa đêm đều tỉnh lại gọi tên tiểu thẩm, thật giống như lúc tiểu thẩm chưa rời đi, cháu đã nghe được rõ ràng, khẳng định là khi tiểu thẩm không có ở đây, tiểu thúc cảm thấy không quen."
Phục Nguy: "..."
Trầm mặc một hồi, sau đó hắn nói: "Sau khi tiểu thẩm cháu trở lại, không được nói chuyện này với nàng ấy."
"Tại sao tiểu thúc nhớ tiểu thẩm mà không thể nói?" Phục An vô cùng khó hiểu.
Phục Nguy bỗng nhiên không biết phải trả lời cậu như thế nào.
"Là bởi vì tiểu thúc xấu hổ sao?" Phục An lại hỏi.
Phục Nguy âm thầm thở dài, thừa nhận giống như để ứng phó: "Đúng thế."
"Vậy cháu không nói nữa, để tiểu thúc tự mình nói, có lẽ tiểu thẩm sẽ vui hơn." Phục An cũng không quá để ý chuyện này, vì thế cũng không chấp nhất về đáp án lắm, điều cậu lưu ý lại là chuyện khác.
"Cuối cùng là tiểu thẩm đã đi đâu chứ?" Phục An tuy còn nhỏ nhưng đã sớm trưởng thành, thở dài một hơi, khẽ thì thầm: "Cũng không biết tiểu thẩm có bị đói hay không, hay có bị lạnh không, có bị người khác bắt nạt hay không, với lại, có ... nhớ chúng ta hay không."
Phục Nguy nghe vậy, hơi nheo mắt, chợt nhớ tới sự kiên cường của nàng, khẽ mỉm cười. "Sẽ không, tiểu thẩm cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình."