Lửa Rừng

Chương 75: Đăng ký

Điện thoại không cúp máy, Lê Uẩn đã hết tức giận, bà đi hai bước trong phòng, phất tay để Sở Vũ rời đi, Sở Vũ cau mày, không hiểu giọng điệu của bà ấy một giây cuối cùng như sắp đâm chết ai đó, hiện tại sao lại bình tĩnh như vậy, nhưng mà anh không hỏi nhiều, dẫn y tá rời đi trước một bước.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, Lê Uẩn đứng ở bên giường nói: "Nói đi, dì không phải cố ý gạt con.”

"Dì, con không có ý trách dì." Lê Ngôn Chi trầm giọng nói, với vẻ yếu ớt vừa tỉnh lại sau cơn mê, cô ho khan hai tiếng, sắc mặt càng tái nhợt, làm nổi bật đôi mắt đen nhánh sáng ngời, con ngươi kia ẩn giấu như sao, mang theo sương mù, màu sắc xinh đẹp.

Lê Uẩn giơ điện thoại di động nhất thời trầm mặc, gần nửa năm hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả hồi ức đã sớm quên đi cũng quay trở lại, điều này làm cho dự cảm không rõ trong lòng bà càng thêm sâu.

Lê Ngôn Chi vốn có tình cảm sâu đậm với Kỳ Mạn, hiện tại nếu biết nguồn gốc của các nàng khi còn bé, sợ là càng dây dưa không rõ, Lê Uẩn nặng nề ngã ngồi ở mép giường, không nói gì.

Đầu dây bên kia ngón tay Lê Ngôn Chi nhẹ nhàng ấn lên đầu, khác với cơn đau kịch liệt lúc trước. Hiện tại đau đầu rõ ràng có dấu hiệu hòa hoãn, thần kinh não cũng không bị xé rách kéo co như lúc trước.

Cô nhắm mắt lại, trước mặt hiện lên một cô gái rất nhỏ, cô gái có một đôi mắt rất lớn, ngũ quan cô gầy gò biến dạng, xương gò má nhô ra, thoạt nhìn một chút cũng không đẹp, chỉ có đôi mắt kia biết nói chuyện, mỗi lần ủy khuất nhìn cô, lời cự tuyệt kia liền kẹt ở cổ họng mình, thế nào cũng không nói nên lời.

Họ trải qua ba tháng dài ngắn, đã nói rất nhiều vô nghĩa, gây ra rất nhiều điều thú vị, đã thực hiện rất nhiều lời thề, cô thậm chí nói với cô bé: "Chờ đợi cho tôi trở lại để cho cha mẹ tôi đến đón em, sau này chúng ta có thể sống cùng nhau.”

"Tới đây đón em sao?" Cô gái rất ngạc nhiên, đôi mắt mở to, bên trong là sợ hãi và không dám tin, cô nắm lấy tay cô gái: "Tất nhiên, cha mẹ tôi họ rất tốt, tôi sẽ để cho họ đến đón em.”

Cô gái cúi đầu: "Nhưng em sẽ ăn rất nhiều, rất nhiều bữa ăn.”

"Không sao." Cô cười: "Gia đình tôi rất giàu có, nếu em không đủ thức ăn, tôi sẽ chia cho em phần của tôi.”

Cô gái gái bẽn lẽn nhìn cô đầy mong đợi, cân nhắc một thời gian dài mới hỏi: "Vậy chị sẽ cùng đón em chứ?”

Cô gái muốn đưa tay kéo cô nhưng không bao giờ dám, cô vươn tay phải túm lấy tay cô gái, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy nhau, cô trịnh trọng nói: "Tôi cũng sẽ, tôi sẽ cùng bọn họ đến đón em.”

Khi chia tay, cô gái khóc như mưa, với một khuôn mặt đầy nước mắt, cô trấn an: "Em đi ra ngoài trước đi, đi ra ngoài để tìm một người nào đó.”

Cô gái gắt gao ôm cô, lắc đầu không chịu buông lỏng, cô trấn an: "Nghe lời, thể lực của em không tốt, đi theo tôi, tôi không chạy được.”

Cô gái đơn giản, tin lời cô, cuộn tròn trong hộp, đôi mắt luôn khao khát được quan tâm nhìn mình, khóc và hỏi: "Chị sẽ đến đón em chứ?”

Giấc mơ này, cô đã mơ trong ba ngày, rất nhiều câu hỏi cô đã không hiểu, cuối cùng trong giấc mơ có câu trả lời.

Thì ra lúc trước Kỳ Mạn đứng ở ngoài xe, vừa mới gặp mặt đã nguyện ý đi với cô, không phải vì thân phận Lê Ngôn Chi của cô, cũng không phải vì điều kiện cô đưa ra, mà là Kỳ Mạn cho rằng, cô trở về đón nàng ấy

Tâm trạng của nàng ấy lúc đó là gì, cùng lên xe với cô?

Nàng ấy đã cảm thấy tuyệt vọng như thế nào sau khi thăm dò hết lần này đến lần khác?

Lê Ngôn Chi không dám suy nghĩ kỹ, càng nhớ lại quá khứ càng rõ ràng, Kỳ Mạn lần đầu tiên khẩn trương ngồi trong xe cô, nhìn về phía mình, muốn nói lại thôi, cô chỉ coi Kỳ Mạn muốn bắt chuyện với mình, vẫn chưa nghĩ tới, nàng đang chờ mình nói, "Tôi đến đón em về nhà".

Sau một thời gian dài lạnh nhạt, cô cho rằng đó là thời gian để Kỳ Mạn suy nghĩ, nhưng không biết, từ lúc trước nàng không chùn bước đi theo mình, cũng đã suy nghĩ kỹ mười hai năm.

Có rất nhiều cảm xúc trong chốc lát dâng lên, Lê Ngôn Chi không chịu nổi, trước mắt có một lát choáng váng, Lê Uẩn mở miệng nói: "Vậy con muốn thẳng thắn với cô ta sao?”

Lê Ngôn Chi giương mắt nhìn phía trước, chiếc xe màu đỏ dừng ở bờ biển, Kỳ Mạn và Đường Vận cùng nhau xuống xe, hai người đứng cạnh nhau, dựa vào bên cạnh xe, Kỳ Mạn đang nghiêng đầu nói chuyện, gió biển thổi tung mái tóc của nàng lên, theo gió phiêu diêu, mái tóc trong không khí cong lên, giống như trước khi Lê Ngôn Chi xem phim chuyển cảnh, hình ảnh đẹp cô luyến tiếc dời tầm mắt.

Thẳng thắn?

Cô cũng nghĩ, nhưng bây giờ không phải lúc, cô nói: "Con muốn chờ đợi cho đến khi 480 kết thúc.”

Chờ 480 chấm dứt, cô có được cổ phần khống chế tuyệt đối của Vinh Thiên, mới có thể không sợ Lê Tuệ, mới có năng lực hoàn toàn bảo vệ Kỳ Mạn.

"Nói đi, có bao giờ con nghĩ nếu như con đủ khả năng chờ đợi, có lẽ Kỳ Mạn cũng không muốn chờ con không?" Lê Uẩn một câu nói chọc trúng trọng điểm, cũng giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng Lê Ngôn Chi, cô trầm mặc một lúc lâu.

Lê Uẩn nói: "Con phải biết rằng, hiện tại cô ấy đã chia tay với con, điều này chứng tỏ cô ấy đối với con không còn lưu luyến." Những lời này rất lạnh, như gió lạnh, từ đầu dòng điện thổi vào, Lê Ngôn Chi cả người lạnh lẽo, đầu ngón tay cầm điện thoại di động trắng bệch, cô ngước mắt nhìn Kỳ Mạn và Đường Vận cách đó không xa, hai người trò chuyện rất vui vẻ, Kỳ Mạn khi thì cười yếu ớt khi thì giương mày, biểu tình nàng ấy sinh động, giống như trước kia ở biệt thự, mặc kệ cô ấy trở về lúc nào, Kỳ Mạn sẽ tươi cười chờ cô ấy.

Cô im lặng một lúc lâu, cúp điện thoại.

Lê Uẩn không gọi lại nữa.

Cách đó không xa, hai người tựa vào mui xe, Kỳ Mạn quay đầu nói: "Không ngờ tình yêu của Đường tổng lại lãng mạn như vậy.”

"Cái gì cũng không lãng mạn." Đường Vận nghiêng đầu nhìn Kỳ Mạn: "Tìm đúng người, mỗi ngày đều rất lãng mạn.”

"Mạn Mạn, cô có người cô thích không?"

Kỳ Mạn quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Đường Vận, mặt mày mềm mại, mái tóc bà búi lên, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, có chút khôi phục, Kỳ Mạn trầm mặc vài giây mới trả lời bà: "Hiện tại không có.”

Bây giờ không có gì không có nghĩa là trước đây không có.

Nàng ấy như vậy, không phải là nói dối, phải không?

Đường Vận cười: "Tuổi này của cô mà không yêu đương thật đáng tiếc.”

Kỳ Mạn rũ mắt, một trận gió lạnh ập tới, Đường Vận hắt hơi nói: "Được rồi, không còn sớm, tôi đưa cô về?”

Kỳ Mạn chỉ sang bên cạnh: "Không cần, tôi sẽ ở đây.”

"Còn rất gần." Đường Vận cúi đầu: "Chiếc xe kia.”

"Hôm nay ngài lái nó trở về đi." Kỳ Mạn tự hào phóng: "Chờ làm xong thủ tục tôi trực tiếp đi qua tìm ngài.”

Đường Vận siết chặt chìa khóa: "Được.”

Hai người chia tay nhau ở bên bờ biển, Kỳ Mạn nhìn theo Đường Vận lái xe rời đi, sóng biển cuồn cuộn phía sau, từng đợt tiếng vang, va chạm vào màng nhĩ của nàng, so với trước kia bất kỳ một lần nào đều kịch liệt hơn, nhưng tâm tình của nàng, so với bất kỳ một lần nào đều bình tĩnh hơn.

Nàng chọn một tảng đá có thể ngồi, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở phía trên, nhìn ra phương xa.

Lê Ngôn Chi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe hơi mở ra, thân hình Kỳ Mạn hơi gầy, mảnh khảnh, một mình ngồi trên tảng đá, hơi ngẩng đầu, thần sắc cô đơn, bóng lưng cô đơn, cô theo tầm mắt Kỳ Mạn nhìn ra ngoài.

Nước biển từng trận từng trận, như sóng to gió lớn, đập vào mặt.

Kỳ Mạn ngồi xuống nửa tiếng rồi trở về, một lúc lâu sau khi nàng rời đi, Lê Ngôn Chi mới xuống xe đi đến bên tảng đá Kỳ Mạn ngồi ban đầu, đêm rất sâu, bốn phía vắng vẻ, một người đi bộ cũng không có, đèn đường lờ mờ, cô ngồi xuống ngẩng đầu, hai ba ngôi sao, lóe lên không rõ, vệ sĩ phía sau đi về phía trước hai bước nói: "Lê tổng, đây là hành trình gần nhất của Kỳ tiểu thư.”

Máy tính bảng được đưa tới, Lê Ngôn Chi nhìn lướt qua, hành trình rất trống rỗng, cơ hồ đều ở khách sạn, ngoại trừ hôm nay, ánh mắt cô đặt ở phía sau, nhìn thấy phía trên viết một dòng —— trung tâm huấn luyện nhảy dù hàng không.

Vệ sĩ thấy ánh mắt cô đặt ở dòng này giải thích: "Đây là buổi chiều Kỳ tiểu thư đi báo danh, cùng Hà tiểu thư.”

“Hà Từ?” Ánh mắt Lê Ngôn Chi hơi trầm xuống, cô nói: "Anh đem tất cả tư liệu của trung tâm huấn luyện này chuyển ra cho tôi.”

Vệ sĩ gật đầu: "Được rồi.”

Lê Ngôn Chi trả lại máy tính bảng cho anh, cô ấy nhìn lướt qua mặt đất, dường như có dấu vết vẽ tranh. Cô bật đèn của máy tính bảng lên, nhìn thấy bên cạnh tảng đá còn có một cành cây khô, trên mặt đất mềm mại vẽ một ngôi sao lớn, cô nghiêng đầu nhìn về phía cao tầng cách đó không xa, hơi nhếch môi.

Thật lâu sau, Lê Ngôn Chi dẫn vệ sĩ rời đi, một trận gió biển thổi tới, nhìn gần, chính giữa ngôi sao trên mặt đất, không biết từ khi nào có thêm một gốc cỏ, sóng biển đánh lên trên, dường như đang rung chuyển.

Kỳ Mạn đã rất lâu không bận rộn như vậy, sau khi vào công ty, Trương Xuân Sơn không nuốt lời, cho nàng vị trí phó giám đốc, Trương Linh tức giận xin nghỉ một tuần, Kỳ Mạn vốn đã có nhiều đơn hàng, còn phải tiếp nhận công việc của Trương Linh, bận tay không chạm đất, lúc ăn cơm Đinh Tố oán giận: "Giám đốc Trương đây là cố ý.”

Biết rõ Kỳ Mạn vừa từ hội nghị trở về, hợp đồng mới có rất nhiều, hơn nữa nàng vừa mới xuất viện, thân thể mệt mỏi, liền quăng công việc ở lại, đơn giản chỉ là muốn vắt kiệt sức của Kỳ Mạn.

Kỳ Mạn vội vàng ăn cơm, còn đang cúi đầu điều tra tư liệu, nàng không để ý tới lời của Đinh Tố, hỏi: "Cố tổng bên kia có liên lạc không?”

"Em đã liên lạc với anh ấy, Cố tổng nói nói rằng anh ấy có thể chấp nhận các điều kiện."

Kỳ Mạn gật đầu, trước khi ăn khoai tây đã nghe được tin tức trên màn hình lớn, vẫn là kênh tài chính quen thuộc, vẫn là người dẫn chương trình quen thuộc, vẫn là đối tượng quen thuộc được phỏng vấn, chỉ là lần này nơi phỏng vấn không phải ở trong studio, mà là ở phòng làm việc của Lê Ngôn Chi.

"Lê tổng, doanh số bán hàng toàn cầu của 480 trong ngày đầu tiên vượt qua bốn trăm ngàn, hiện tại đã đứng đầu doanh số bán hàng hàng ngày, ngài cảm thấy nguyên nhân thành công như vậy là gì?"

Lê Ngôn Chi ngồi trước máy quay, mặc áo sơ mi trắng trong bộ vest chuyên nghiệp màu be, cổ quàng khăn vuông lụa màu trắng kem, cả người cô đều rất sáng sủa, trang điểm lại tinh xảo, không nhìn ra dáng vẻ suy yếu trong bệnh viện, nghiễm nhiên là khí thế quý phái trước kia.

"Tôi cảm thấy nguyên nhân thành công không thể tách rời khỏi mọi người." Giọng nói hơi trầm, lời nói rõ ràng, bình tĩnh ưu nhã, thong dong bình tĩnh, là tác phong trước sau như một của Lê Ngôn Chi.

Kỳ Mạn quét mắt mắt cúi đầu tiếp tục ăn cơm, một nửa trong phòng ăn đều xem TV, gần bên cạnh Kỳ Mạn còn nhỏ giọng thảo luận: "Lúc trước không phải nói Lê tổng nằm viện sao?”

"Sớm đã khỏi rồi." Người kia nói: "Tôi thật ra nghe nói Vinh Thiên hiện tại có chút loạn.”

"Nói như thế nào?"

"Nghe nói Lê phó tổng muốn đoạt quyền."

"Lê phó tổng? Bà ấy không phải là dì ruột của Lê tổng sao?”

"Dì ruột làm sao vậy? Có quan trọng không? Tóm lại một câu, trong hào môn đừng nói đến tình cảm.”

Kỳ Mạn buông đũa xuống, Đinh Tố đối diện kinh ngạc: "Chị Mạn, chị ăn no chưa?”

"Ăn no rồi." Kỳ Mạn nói: "Tôi về làm việc trước, cô chậm rãi ăn.”

Đinh Tố biết nàng bận rộn, gật đầu: "Được.”

Kỳ Mạn trước khi rời đi giương mắt lên màn hình, tư thế ngồi của Lê Ngôn Chi đoan chính, tao nhã quý khí, ánh mắt khi nhìn ống kính trong trẻc, như trăng sáng, sáng quắc.

Thật là một người nhìn xa trông rộng*.

*光风霁月: Quang phong tễ nguyệt: trời quang trăng sáng ý chỉ người biết nhìn xa trông rộng có tấm lòng nhân hậu rộng mở.

Kỳ Mạn trở về phòng làm việc sớm, vô tình nhìn thấy có người, văn phòng phó giám đốc là cửa đối diện, cho nên lúc nàng trở về phòng làm việc của mình vừa vặn nhìn thấy phòng đối diện mở cửa, Trương Linh giơ điện thoại lên nói với phía bên kia: "Hừ, cô ta cũng chỉ đắc ý ngay bây giờ, dự án 480 chính thức khởi động,

Cô ta nói xong còn tức giận nói ra hai câu ác độc, Kỳ Mạn cảm thấy buồn cười, nàng lắc đầu trở về văn phòng, cửa nhẹ nhàng khép lại, ngăn cản tất cả ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Dự án 480 chính thức được khởi động, điều này cũng báo hiệu những nhược điểm của Trương Linh, sẽ nổi lên.

Kỳ Mạn trở về chỗ ngồi, mở máy tính ra, trên đó hiện lên một trang tin nhắn 480 treo trên đó.

Trong một khoảnh thời gian, có vẻ như cả thế giới đang tập trung vào xu hướng của 480.

Vinh Thiên lại bị người ngoài chú ý, Lê Ngôn Chi phỏng vấn không ngừng, điện thoại Lâu Nhã cơ hồ chưa ngừng, từ phòng làm việc của cô gọi đến điện thoại di động của cô, cứ họp một hồi thì điện thoại lại kêu, thật sự không thể sắp xêos được cô cũng sẽ hỏi ý kiến của Lê Ngôn Chi, thường thường sẽ có được một ánh mắt ra hiệu để chính cô tự xử lý.

Lâu Nhã nói rằng có rất nhiều áp lực.

Điều lớn hơn là Lê Ngôn Chi, ban ngày công ty họp không ngừng, buổi tối còn phải cùng mấy nghệ sĩ hẹn riêng, Thiệu Thiên bên kia hẹn ăn cơm tối mấy lần đều bị Lâu Nhã cho qua, thật sự không rảnh, Thiệu Trường Ninh không hẹn được Lê Ngôn Chi liền trực tiếp hẹn Lê Tuệ, hai người sau khi khởi động 480 hoàn toàn không kiêng dè quan hệ hợp tác, làm như cảm thấy đã định cục, Lê Ngôn Chi cũng không làm gì được bọn họ.

Lê Ngôn Chi quả thật không làm gì được, cũng căn bản không muốn chèn ép, mặc cho nó phát triển, tất cả mọi người đều phi thường hài lòng với tình hình trước mắt, Vinh Thiên đứng đầu bảng xếp hạng bán hàng, thanh danh cùng tiền đều kiếm được, Thiệu Trường Ninh ức chế một vài điểm lúc đầu, tuy rằng kiếm không nhiều lắm, nhưng cũng kiếm được, chứ đừng nói Hạo Nghiệp, Đường Vận nơi này, cơ hồ tham gia dự án 480, cũng không thua lỗ, duy chỉ có Cẩm Vinh.

Trương Xuân Sơn đi tới đi lui trong phòng làm việc, sau khi Trương Linh bày mưu tính kế án cho ông, ông liền phái người đi điều tra, ông không phải là Trương Linh, chỉ lo lắng, ông muốn làm kế hoạch vạn toàn, cho nên ông đi điều tra Thiệu Thiên có chuẩn bị hàng trước hay không, nhưng mà điều tra vài lần kết quả đều giống nhau, Thiệu Thiên không có chuẩn bị hàng trước, cho nên ông mới đồng ý kế hoạch của Trương Linh, liền nghĩ trận chiến kéo dài này, muốn lột một lớp da từ trên người Thiệu Thiên, nhưng hiện tại ông lại phái người đi điều tra, mới biết Thiệu Thiên từ năm ngoái đã một mực chuẩn bị hàng hóa.

Nếu như bọn họ chuẩn bị hàng hóa trước, vậy trận chiến kinh tế này, còn có thể đánh nhau sao?

Trương Xuân Sơn vì chuyện này lo lắng tóc cũng đã bạc trắng, hắn cũng bắt đầu thường xuyên liên lạc với Lê Ngôn Chi, nhưng đầu kia lý do nhất trí: "Xin lỗi, Lê tổng tạm thời thật sự không rút ra được.”

Lâu Nhã cúp điện thoại, nhíu mày, cô đứng ở trước bàn làm việc, báo cáo: "Lê tổng, Trương tổng lại gọi điện thoại.”

"Đẩy đi." Lê Ngôn Chi cũng không ngẩng đầu lên: "Ngoại trừ mấy cuộc gặp mặt cần thiết, những người khác đều từ chối cho tôi.”

Lâu Nhã gật đầu, do dự mấy giây nói: "Lê phó tổng và Thiệu tổng bên kia?”

"Không cần hạn chế bọn họ." Lê Ngôn Chi ký tên mình vào trang cuối cùng rồi đưa văn kiện cho Lâu Nhã, đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng, Lê Ngôn Chi nói: "Mời vào.”

Một vệ sĩ bước vào, anh ta cung kính nói với Lê Ngôn Chi: "Lê tổng, thông tin mà ngài muốn đã thu nhập xong.”

Sau khi Lê Ngôn Chi tiếp nhận lật hai trang, là tư liệu của trung tâm huấn luyện nhảy dù hàng không, vệ sĩ nhỏ giọng nói: "Lê tổng, tôi đã sắp xêos cho ngài, một giờ chiều ngày mai.”

Lê Ngôn Chi trực tiếp lật đến trang cuối cùng, quả nhiên có một lịch trình, cô ngước mắt lên nhìn vệ sĩ, nhìn thấy anh khẽ gật đầu.

Lúc này, phỏng chừng là dựa theo lịch trình đã xếp của Kỳ Mạn.

Một giờ chiều ngày mai, là thời gian huấn luyện của Kỳ Mạn, cô khẽ gật đầu.

Lâu Nhã giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Lê tổng, thời gian họp đã đến.”

Lê Ngôn Chi buông văn kiện xuống: "Đi thôi.”

Lâu Nhã đi theo phía sau cô, mấy lần muốn nói muốn thôi, lúc muốn đẩy cửa phòng họp ra, cô vẫn nhỏ giọng nói: "Lê phó tổng cùng Đào phó tổng cũng tới.”

Lê Ngôn Chi rũ mắt suy nghĩ hai giây, vẫn để cho vệ sĩ đẩy cửa phòng họp ra.

Bên trong đầy người, Lê Tuệ ngồi ở vị trí bên cạnh chủ vị, trước bàn bà đặt một phần tư liệu, đang cúi đầu nhìn, ánh mắt Lê Ngôn Chi xẹt qua người bà, thần sắc như thường.

"Lê tổng." Những người khác trong phòng họp chào hỏi Lê Ngôn Chi, Lê Tuệ ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Lê tổng.”

Con trai bà Đào Hành Minh nhếch môi cười: "Lê tổng.”

Lê Ngôn Chi nhìn hai người, đồng tử vừa đen vừa sáng, một lúc lâu sau, cô cũng cười nhạt.

Bàn tay này càng ngày càng dài, xem ra bọn họ chắc chắn mình sẽ không kết hôn để lấy lại cổ phần, Lê Tuệ và Đào Hành Minh nhìn nhau, thật đúng là chắc chắn, Lê Ngôn Chi gặp sự cố trên máy bay người Triệu gia cũng không có phản ứng gì, Triệu Hải Xuyên vẫn say như cũ say sinh mộng tử, Đào Hành Minh phát hiện không thích hợp sớm một bước đá Triệu Hải Xuyên đem trọng tâm lại thả về công ty, hội nghị về phương diện tuyên truyền 480, anh ta muốn mời Lê Tuệ cùng anh ta tham gia.

Lê Ngôn Chi không có phản ứng gì nhiều, cô nhìn giám đốc bộ phận tuyên truyền: "Bắt đầu đi.”

Giám đốc đi tới trước sân khấu, vừa mở miệng, Lê Tuệ đã chen vào nói: "Trước tiên nói rõ tình huống.”

Trước đây bà không tham gia hội nghị này, đoạn thời gian trước Lê Ngôn Chi nằm viện, mọi thứ của Vinh Thiên do bà toàn quyền tiếp nhận, hiện tại lấy lý do thân thể Lê Ngôn Chi không tốt thì khắp nơi can thiệp, quản lý nhìn về phía Lê Ngôn Chi, thấy mặt mày cô giãn ra, không có chút tức giận mới nói: "Vậy tôi sẽ nói đơn giản tình huống.”

Lê Ngôn Chi cúi đầu xem tư liệu, dường như không thèm để ý.

Lê Tuệ cùng Đào Hành Minh liếc nhau một cái, Đào Hành Minh cúi đầu nhếch môi cười.

Cuộc họp này so với dự đoán của Lê Ngôn Chi còn dài hơn, Lê Tuệ và cô có ý kiến trái ngược nhau, hội nghị đến cuối cùng không vui mà tan rã, các quản lý đều run sợ, thế lực hai bên đều rất lớn, chỉ có thể sốt ruột, cũng may Lê Ngôn Chi cũng không quá mức khó xử với anh ta, chỉ là bảo anh ta đem phương án làm tốt giao cho mình cùng Lê Tuệ, để cho bọn họ tự mình định đoạt, quản lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi cuộc họp kết thúc, Lê Tuệ vẫn chưa rời đi, giống như là cố ý chờ Lê Ngôn Chi, Đào Hành Minh rời đi trước một bước, Lê Ngôn Chi đưa ánh mắt cho Lâu Nhã, Lâu Nhã cúi đầu đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, Lê Ngôn Chi và Lê Tuệ ngồi ở chủ vị và phó vị, hai người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Đối đầu gay gắt ăn miếng trả miếng.

Thời khắc như vậy, kỳ thật rất ít, sau khi Lê Ngôn Chi tốt nghiệp Lê Tuệ không nói hai lời đem công ty giao cho cô, đương nhiên cũng không dạy cô bất cứ chuyện gì trong công việc, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, nói cho cô biết, con đường này không phải dễ đi như vậy.

Sau khi cô tiếp nhận nửa năm trước làm sai vài hạng mục, công ty liên tục thua lỗ, hội đồng quản trị buộc cô phải thoái vị để Lê Tuệ lên nắm quyền, khoảng thời gian đó cô học được cách nịnh nọt, học cách bồi rượu, duy chỉ có không học được cách nhường chỗ, cô cắn răng kiên trì, cũng biết, Lê Tuệ vẫn luôn chờ cô sai lầm.

Cô không thể phạm sai lầm, cô không chỉ không thể, còn phải tiếp tục leo lên, Vinh Thiên không phải trách nhiệm của một mình cô, hay là tâm huyết của cha mẹ cô, cô không có khả năng chắp tay nhường nhịn.

Trong mười năm qua, nỗ lực của cô đã được chứng kiến, Vinh Thiên ở trên tay cô càng vững vàng, đứng cao hơn, Lê Tuệ thường xuyên muốn kéo cô xuống đài, cô ngại tình cảm, trước kia không so đo, hiện tại cũng không trở mặt, cho nên hai người ngoài mặt vẫn bình thản như trước.

"Lê tổng thân thể đã tốt hơn chưa?" Lê Tuệ quan tâm: "Nghe nói cô lại bị đau đầu?”

Ánh mắt Lê Ngôn Chi bình tĩnh: "Tốt hơn nhiều, chỉ là tật xấu cũ mà thôi.”

"Tật xấu cũ không chữa được sẽ xảy ra chuyện lớn." Lê Tuệ nói: "Cô xem cô đột nhiên ngất xỉu như vậy, công ty đều loạn thành một đoàn, không có ai quản lý cũng không được.”

Lê Ngôn Chi gật đầu, còn chưa mở cửa ào ào một tiếng bị đẩy ra, Lê Uẩn đi giày cao gót đi vào, Lâu Nhã phía sau xấu hổ nói: "Thực xin lỗi Lê tổng, phu nhân..."

"Đi ra ngoài đi." Lê Ngôn Chi nhìn lê uẩn: "Dì sao lại tới đây?”

"Ta đến xem còn có người có thể không biết xấu hổ đến mức nào!" Lê Uẩn nhìn về phía Lê Tuệ cười nhạo: "Ngồi ở vị trí cao lâu có phải đặc biệt sợ bị người kéo xuống hay không?

Lê Tuệ trầm mặt, nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Lê Uẩn, nơi này là công ty, tôi là phó chủ tịch, bà chỉ là một giám đốc, hy vọng bà có thể biết rõ thân phận của mình!”

"Thân phận?" Lê Uẩn cười một tiếng, giọng nói lại lạnh lùng: "Người không rõ thân phận của mình chẳng lẽ không phải là bà sao?”

"Trước khi lâm chung anh trai và chị dâu nhờ bà chiếu cố Ngôn Chi, chiếu cố công ty, bà ngược lại, đem Vinh Thiên làm của riêng! Thu nhập trong túi! Lê Tuệ, bà nói xem, anh trai có lỗi với bà à? Năm đó biết bà không thích vào công ty, bọn họ tăng lương thăng chức cho Đào Trì, sợ bà ở Đào gia chịu thiệt, bọn họ phân chia cổ phần riêng cho bà, bọn họ móc tim móc phổi cho bà, như thế còn chưa đủ? Đó có phải là cách bà trả lại cho họ không?”

Lê Tuệ nghe vậy trầm mặc hai giây, giương mắt lên, ánh mắt sắc bén: "Tôi làm sao? Lê Uẩn, tôi đối với Vinh Thiên còn chưa đủ tốt sao? Bà luôn miệng nói đây là tâm huyết của bọn họ, đây chẳng lẽ không phải là tâm huyết của tôi sao? Nói rằng trước khi Ngôn Chi trưởng thành, công ty này không phải là tôi chăm sóc tận tụy? Công ty mà không có tôi đã phá sản từ lâu!”

"Phá sản? Tâm huyết? Chăm sóc tận tụy? Lê Tuệ, bà thật đúng là sẽ dán tiền lên mặt, năm đó hội đồng quản trị đã mời người tới xử lý, cũng ký hợp đồng, đến khi Ngôn Chi tốt nghiệp có thể tự mình xử lý mới thôi, là bà lợi dụng cổ phần anh trai và chị dâu đưa cho Ngôn Chi biến hội đồng quản trị thành người của bà! Bà cho rằng khi đó Ngôn Chi nhỏ, không nhớ kỹ, tôi cũng không nhớ rõ sao?" Lê Uẩn chọc thủng bọt biển của Lê Tuệ, lộ ra bộ mặt vốn dữ tợn ban đầu.

Lê Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn bà, tư tâm bị đặt ở trước mặt mọi người như vậy, vẫn có chút khó chịu.

"Bà thì làm cái gì? Bà có thể làm gì ngoài việc ở trong bệnh viện cả ngày?”

“Vậy cũng so với bà không biết liêm sỉ ——"

Khi hai người tranh cãi dữ dội nhất, Lê Ngôn Chi hô: "Dì ơi.”

Hai chữ giống như dao sắc, xuyên qua sức nóng, cả phòng họp đều yên tĩnh xuống, Lê Ngôn Chi chậm rãi nói: "Chúng ta trở về văn phòng.”

Lê Uẩn còn muốn cùng Lê Tuệ cãi nhau nhưng lại bị Lê Ngôn Chi kéo đi.

Trở về văn phòng Lê Uẩn nhịn không được đi tới đi lui: "Quá đáng, thật sự quá đáng, hiện tại ngay cả hội nghị của con bà ta cũng phải nhúng tay vào? Không thể chờ đợi được sao?”

Lê Ngôn Chi không tức giận như Lê Uẩn, rất bình tĩnh nói: "Dì ơi, dì ngồi một chút đi.”

“Ta làm sao có thể ngồi xuống được!” Lê Uẩn ở trước cửa sổ sát đất hít sâu một hơi, hung hăng vỗ ngực mình, dường như sắp tắt thở, Lê Ngôn Chi đỡ bà ngồi trên ghế văn phòng của mình, nói: "Đừng tức giận, con rót cho dì một ly nước.”

"Không uống." Lê Uẩn nói: "Người này rõ ràng chính là muốn bị mắng chửi đây mà! Không có lương tâm! Con đã bao giờ đối xử tệ bạc với bà ta bao nhiêu năm rồi sao? Lần đó bà ta làm sau, con còn cố tình mắt nhắm mắt mở bỏ qua, vậy mà bà ta lại không biết điều, tiết chế bản thân?”

Lê Ngôn Chi đi đến bên cạnh máy lọc nước rót cho bà một ly nước ấm, đưa cho Lê Uẩn nói: "Dì ơi, dì và bà ta không giống nhau.”

Lê Uẩn tiếp nhận nước uống một ngụm, tức giận thuận theo một chút, mở miệng nói: "Đúng vậy, người và người không giống nhau.

"Con vất vả rồi."

Lê Ngôn Chi lắc đầu: "Không sao.”

Lê Uẩn nhẹ nhàng thở dài, bà ấn chén, khóe mắt nhìn văn kiện mở ra bên cạnh, trang đầu là một tờ rơi tuyên truyền, bà nhíu mày, nghi hoặc nói: "Cái gì vậy?”

Lê Ngôn Chi chưa kịp khép lại đã bị Lê Uẩn cầm qua: "Trung tâm huấn luyện nhảy dù hàng không?”

Lê Uẩn ngước mắt lên: "Con muốn đi huấn luyện à?”

Lê Ngôn Chi cân nhắc mấy giây, còn chưa nói gì Lê Uẩn nói: "Là do chuyện máy bay xảy ra nên con sợ?”

Bà đưa ra lý do hoàn hảo, Lê Ngôn Chi tiếp lời: "Ừm, cho nên muốn đăng ký huấn luyện, đề phòng vạn nhất.”

Lê Uẩn gật đầu: "Rất tốt.”

Lê Ngôn Chi nhận lấy tư liệu từ tay bà, khép lại, còn chưa xoay người Lê Uẩn nói: "Con đã báo danh chưa? Khi nào con đi?”

Báo cáo, 1 giờ chiều mai.

Lê Ngôn Chi ngẩng đầu, đứng đắn nói: "Không đâu.”

"Vậy vừa vặn." Lê Uẩn không nhìn ra cô nói dối, vẫn nói: "Vậy con đăng ký luôn cho ta đi.”

Mí mắt phải của Lê Ngôn Chi giật giật.