Kỳ Mạn nhận được thông báo riêng từ đại hội sau khi ra về từ từ công ty Internet, ông chủ Trần tự mình đưa ba người đến cửa, có lẽ là bởi vì công ty Internet có nhiều nhân viên vô cùng trẻ trung, ngay cả bà chủ cũng ăn mặc rất xinh đẹp, hoàn toàn khác với những người tinh anh giỏi giang mà Kỳ Mạn từng nhìn thấy.
"Chuyện xe cộ sẽ phiền Hà tiểu thư rồi." Bà chủ Trần chủ động đưa tay, Hà Từ liếc mắt nhìn Kỳ Mạn, dưới ánh mắt nàng ra hiệu đưa tay nắm lấy tay bà chủ Trần, thần sắc rất bình tĩnh nói: "Không khách khí, ngài là bạn của chị dâu tôi, tôi chắc chắn sẽ quan tâm đặc biệt đến công việc kinh doanh của ngài.”
Những lời này trước khi đến đây là do Kỳ Mạn dặn dò Hà Tùe, vì sợ cô ấy không nhớ được mà yêu cầu cô ấy luyện tập hai lần, may mà cô ấy không lộn xộn, quá trình diễn ra rất suôn sẻ. Bà chủ Trần nghe vậy cười tủm tỉm nói: "Tôi thường nghe nói rằng chị họ của cô lo lắng rằng cô không đủ ổn định, cô ấy thật sự nên đến xem biểu hiện hiện tại của cô tốt như thế nào.”
Xen lẫn quan hệ thân thích, còn có Hà Từ ở hậu trường, tuy rằng bà chủ Trần tuy rằng nói là khách khí nhưng cũng không khách khí, Hà Cớ vừa nghĩ đến thắt lưng bị vặn xuống, cô thu lại mặt mày, cúi đầu cười: "Bà chủ Trần quá khách khí, lúc rảnh rỗi tôi mời ngài đến spa của chị họ tụ tập?”
"Nhất định." Bà chủ Trần buông tay cô ra, không đi về phía trước nữa, ba người họ cũng thức thời nói lời tạm biệt, Hà Từ đi bên cạnh Kỳ Mạn, ánh mắt liếc nhìn người phía sau vào công ty mới nói: "Trời ơi nó đã thành công, chúng ta đã hoàn thành rồi!”
"Chị ơi, chuyện là thế này!"
"Em thực sự đã bàn về chuyện kinh doanh! Chúa ơi! Thật là một điều tuyệt vời mà em đã làm được!”
Cô kích động khoa tay múa chân hưng phấn, thiếu chút nữa không đốt pháo nữa, Kỳ Mạn giữ chặt tay cô: "Khiêm tốn chút đi.”
"Được rồi, giữ thái độ khiêm tốn." Hà Từ buông tay xuống, vài giây sau cô lại vui vẻ nói: "Em cảm thấy mình quá ưu tú, khiêm tốn cũng không được, em muốn gửi tin nhắn cho bố em.”
Đinh Tố cũng đi theo phía sau hai người, so sánh với dự án 480 trước đó, cô chỉ là người đi theo cản trở, hôm nay danh sách này ký quá nhanh, tuy rằng chỉ là hợp đồng sơ bộ nhưng cũng đủ rồi, Hà Từ phát xong tin tức nói: "Đi nào, em dẫn hai ngươi đi uống trà chiều!”
Kỳ Mạn gõ nhẹ vào trán cô: "Em còn chưa kiếm được tiền nên đã bắt đầu tiêu rồi?”
“Kiếm được thì em sẽ mời chị ăn bữa cơm!” Cô nói xong kéo cánh tay Kỳ Mạn, tư thế thân mật, còn nghiêng đầu nhìn nụ cười ngọt ngào của Kỳ Mạn, trên mặt hoàn toàn vẻ ngây thơ đáng yêu, còn có một ít —— quang minh chính đại.
Kỳ Mạn không từ chối cách tiếp cận như thế này của cô, ngược lại còn rút tay ôm bả vai cô, kéo cô vào lòng mình: "Ngoan như vậy à? Vậy thì tôi phải tiêu một khoản.”
Hai người tuy rằng chỉ ôm nửa người, nhưng thần sắc rất tự nhiên, thật giống như bạn cũ có rất nhiều tình cảm, lại giống như là chị em thật vậy, Đinh Tố đứng ở bên cạnh Kỳ Mạn, cô cũng muốn học từ ngữ thân mật với Kỳ Mạn một chút, nhưng cô duỗi tay một nửa lại rụt về.
Cô không thể không phân minh, cô không thể cởi mở, cô ích kỷ, và cô sợ Kỳ Mạn nhìn thấy ngay khi cô đến gần.
Hà Từ thản nhiên như vậy, làm cho cô vô cùng hâm mộ.
Kỳ Mạn dụi mắt, nàng hầu như không trang điểm, lúc ra ngoài cũng chỉ trang điểm nhẹ nên không sợ, nghe Đinh Tố nói xong liền gật đầu: "Có một chút.”
"Có phải vì dự án hôm nay không?"
Bà chủ Trần cuối cùng vẫn chọn một chiếc xe mới, chính là một trong hai mẫu xe mà Kỳ Mạn đặc biệt muốn thêm vào, nghĩ đến Kỳ Mạn đã sớm điều tra rõ ràng sở thích của bà chủ Trần, điều tra trước sở thích của Sếp Trần, Đinh Tố càng tôn kính Kỳ Mạn.
"Không phải..."Kỳ Mạn mím môi, thật sự rất buồn cười, nàng gật đầu: "Vâng.”
Đôi mắt Đinh Tố lánh ánh lên sự ngưỡng mộ, cô ấy giơ ngón tay cái lên và nói: "Chị Mẫn thật tuyệt vời.”
Kỳ Mạn suýt nữa sặc nước miếng, nàng giật mình tỉnh táo lại nói với Đinh Tố: "Ngày mai tôi và Hà Từ sẽ đi thành phố Giang Bình, bà chủ Trần nếu có yêu cầu gì, chúng ta sẽ gặp lại lần nữa.”
Trương Xuân Sơn yêu cầu nàng đứa Hà Từ đi, tuy rằng nàng cũng muốn dẫn Đinh Tố đi gặp mặt, nhưng công ty bên này không thể giao cho người khác, vạn nhất bà chủ Trần có yêu cầu gì, cũng muốn Đinh Tố đi xử lý.
Đinh Tố ho một tiếng: "Em?”
Tuy rằng cô bị kéo vào hạng mục này, nhưng chưa từng coi mình là một thành viên tiêu chuẩn, hôm nay thuận lợi như vậy, cô còn muốn trở về nói với Kỳ Mạn, có muốn để cô ra khỏi nhóm hay không, cô sẽ không tham gia hạng mục này nữa, nhưng hiện tại lại được giao trọng trách, Đinh Tố vô cùng ngạc nhiên.
Dự án này đã từng là một điều chắc chắn, nhưng bây giờ nó đã được thực hiện, đã là chuyện chắc chắn, cô cảm thấy nếu mình không làm việc chăm chỉ thì mình chính là viên đá ngáng chân của tổ, đến lúc đó còn phải chia ra làm, thật không ổn.
Kỳ Mạn nghe thấy giọng nói nghi hoặc của cô ngước mắt lên, nhìn về phía cô: "Cô làm sao vậy?”
“Chị Mạn, em có nên hay không ——"
"Dừng lại." Kỳ Mạn dường như biết cô muốn nói gì, trả lời: "Quên hết thứ lộn xộn trong đầu em cho tôi, những gì tôi nói trước khi em đến, em lại quên rồi? Những gì tôi muốn không phải là một dự án, thứ tôi muốn là một nhóm, em là thành viên của nhóm tôi đã chọn, và tôi hy vọng rằng dù danh sách có lớn đến đâu, tất cả chúng ta sẽ được thực hiện cùng nhau.”
"Đây không phải là chuyện của một hạng mục, đây là chuyện của một nhóm, em có hiểu không?"
Hay nói thẳng ra, đây chính là người mà nàng ấy đang tự mình tu dưỡng.
Đinh Tố lúc này phản ứng lại, cô nhìn Kỳ Mạn, bắt gặp đôi mắt trong veo kia, do dự hai giây nói: "Em có thể làm được không?”
Cô sợ mình sẽ ngáng chân Kỳ Mạn, cô không đủ thông minh, không có mối quan hệ, nói khó nghe một chút, ngoại trừ cố gắng bằng hai bàn tay thì cô không có gì, công việc này cũng không phải là cô đã vượt qua nhiều nhân viên bán hàng, chỉ là cô tương đối hiểu chuyện lại nghe lời, lãnh đạo phân phó cái gì làm cái gì sau đó mới đề cử lên, sau đó tới bộ phận kinh doanh cô không cạnh tranh không ồn ào, mỗi ngày đều giúp mọi người làm chút chuyện vặt vãnh, in giấy tờ và sao chép, trước khi Kỳ Mạn đến, cô chính là một người làm tạp vụ, cũng không nghĩ tới có cơ hội bay lên trời, càng không có dã tâm gì, cô đối với năng lực của mình rất rõ ràng: Nhưng bây giờ Kỳ Mạn lại nguyện ý cho cô cành ô liu, để cô vào tổ của Kỳ Mạn, cơ hội như vậy các đồng nghiệp trong bộ phận kinh doanh khác trong công ty phỏng chừng chen lấn cũng muốn có, chỉ có cô do dự.
Kỳ Mạn nhìn về phía cô, giọng điệu sâu lắng nói: "Đương nhiên cô có thể, từ đâu cũng được, tại sao cô không được?”
Đinh Tố phốc một tiếng bị chọc cười, ánh mắt lấp lánh nước: "Chị Mạn.”
Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, lộ ra vẻ vô cùng cảm động, Kỳ Mạn vỗ vai cô: "Cho nên, sau đừng nói đến chuyện lùi bước, cô lui lại một lần nữa, tôi liền đổi người.”
Một câu nói khiến sắc mặt Đinh Tố trắng bệch, những bọt nước kia cứng rắn nghẹn trở về, bộ dạng đáng thương mười phần, đến phiên Kỳ Mạn bị chọc cười.
Nàng nhìn Đinh Tố, lại nhìn về phía Hà Từ cách đó không xa, rất có loại ảo giác một người mẹ một người mang theo hai đứa bé, cũng may hai đứa bé này một người có nền tảng, có thể giúp nàng chống đỡ, một người đủ nghe lời, nói cái gì cũng làm, cho nên mang theo cũng không khó.
Hà Từ cầm đồ uống trở về liền nhìn thấy bộ dáng Đinh Tố mắt đỏ ừng, cô hỏi: "Cô làm sao vậy?”
Đinh Tố còn chưa mở miệng, Hà Từ nháy mắt: "Vì tôi dẫn cô đi theo ký hợp đồng cho nên bây giờ cô đang rất vui?”
"Haizzz, bao nhiêu chuyện, cô có thể học theo tôi hay không, nên thành thục một chút."
Đinh Tố: …
Khi nào cô ấy sẽ học được khả năng mở mắt và đếm những điều vô nghĩa của Hà Từ?
Ước chừng cô sẽ không học được, Hà Từ chính là kiểu người vô tâm, cái kia gọi là vô tâm vô phế đáng yêu ngây thơ, nếu cô nói ra chính là đồ ngốc.
Kỳ Mạn nhận lấy trà sữa từ trên tay Hà Từ nhìn hai người, tâm tình càng thêm thoải mái, nàng nhấp một ngụm, phía sau truyền đến một giọng nói: "Kỳ Mạn?”
Ba người nhìn qua, Tưởng Vân đứng ở phía sau các nàng, cười ôn hòa: "Tôi vừa nhìn bóng lưng liền biết là cậu.”
Kỳ Mạn nhường một cái ghế, ngồi sang bên cạnh Hà Từ một chút, vỗ vỗ cái ghế trống: "Ngồi đi.”
Nàng giải thích cho hai người kia: "Đây là Tưởng Vân, một bác sĩ tại bệnh viện thành phố.”
"Hai người này là đồng nghiệp của tôi."
"Em gái." Hà Từ nhấn mạnh: "Là em gái.”
Kỳ Mạn nhìn về phía cô, cưng chiều nói: "Được, vị này là đồng nghiệp của tôi, Đinh Tố, vị này là em gái tốt của tôi, Hà Từ.”
"Em gái?" Tưởng Vân nhìn về phía Hà Từ, cười: "Khi nào cậu có em gái?”
"Mấy ngày trước, câu chuyện này rất dài." Kỳ Mạn nói: "Sao cậu lại tới nơi này?”
"Có một trưởng bối ở nơi này, tôi vừa mới đi thăm chị ấy."
Lúc nói chuyện cô vẫn nhìn về phía Kỳ Mạn, ánh mắt nhu hòa, che giấu tình cảm, dường như không ngại tình cảm của mình bị người khác biết, Kỳ Mạn nhận được tín hiệu như vậy chỉ là cười cười: "Xem qua là được rồi, đợi lát nữa còn trở về bệnh viện?”
"Tôi không quay lại đó." Cô thăm dò: "Còn cậu thì sao?”
Hà Từ ngẩng đầu nhìn trời, dường như không muốn tham gia vào đề tài như vậy, trong lòng Đinh Tố dâng lên cảm xúc phức tạp, cô đương nhiên biết Kỳ Mạn ưu tú, cả bộ phận thậm chí cả công ty không biết có bao nhiêu người theo đuổi theo nàng, buổi sáng ở bộ phận kinh doanh còn có người thầm tặng hoa, cho nên thích Kỳ Mạn một chút cũng không ngoài ý muốn, nhưng những thứ đó không giống như bây giờ, loại cảm giác chân thật này có chút áp lực, nhất là nhìn điều kiện của Tưởng Vân điều kiện cũng không tệ lắm.
Cô ấy là một bác sĩ, thông minh và dịu dàng, ăn nói tao nhã, trông như một người chị hoàn hảo, nhìn thế nào đi nữa thì cô ấy cũng hơn hẳn tân binh như cô.
Chờ một chút, ngay cả khi cô ấy hoàn hảo và xuất sắc, điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy chọn một trong hai người trong đường đi nước bước? Ai nói Kỳ Mạn thích phụ nữ? Không có lý do gì cả!
Đinh Tố lâm vào trong mờ mịt, cũng bỏ qua lời Tưởng Vân, Kỳ Mạn nói: "Chúng ta đợi lát nữa sẽ trở về, vừa mới ký một danh sách, chờ trở về còn phải đề xuất hợp đồng.”
" Vậy à." Tưởng Vân gật đầu nói: " Khi nào thì tan sở? Thật là hiếm gặp. Sau khi tan sở chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?”
Kỳ Mạn dừng lại vài giây.
Lúc nàng còn đang tiêm thuốc, nàng cảm giác được Tưởng Vân có chút tâm tư như vậy, nhưng không dám xác định, ngày tiêm xong nàng mời Tưởng Vân và Lục Kiều cùng ăn cơm, tán gẫu đến thời đại học, Tưởng Vân nói rất nhiều lời, đều là xoay quanh nàng, lúc ấy nàng cảm thấy không thích hợp, sau đó cô ấy thường xuyên liên lạc với mình càng khiến Kỳ Mạn nghi ngờ, nàng đương nhiên sẽ không cảm thấy mình là vạn người mê, nhưng Tưởng Vân biểu hiện thật sự quá rõ ràng, có lẽ là bởi vì bây giờ nàng bận rộn, trả lời tin nhắn của Tưởng Vân không kịp thời, cho cô một loại cảm giác xử lý lạnh lùng, cho nên cô mới sốt ruột, liền muốn xác nhận còn có tình cảm hay không.
Chắc hẳn không có tình cảm gì, nhưng tưởng Vân trước đó đã giúp mình, cũng không thể ở trước mặt Đinh Tố và Hà Từ từ chối cô ấy, Kỳ Mạn suy nghĩ một hồi còn chưa mở miệng thì Hà Từ đã xen vào: "Chị ơi, buổi tối không phải chị phải trở về thu dọn hành lý sao?”
"Thu dọn hành lý?" Tưởng Vân phụ họa: "Đi công tác sao?”
"Đúng vậy." Hà Từ ngọt ngào kéo cánh tay Kỳ Mạn: "Chị ấy phải đi công tác với em, đại khái hơn một tuần mới có thể trở về, tối nay có thể không thể cùng bác sĩ Tưởng ăn cơm.”
Cô mềm nhũn làm nũng, phối hợp với khuôn mặt búp bê, không những không khiến người ta cảm thấy nhờn, còn thêm chút đáng yêu. Kỳ Mạn quay đầu nhìn cô cười, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Vân nói: "Xin lỗi bác sĩ Tưởng, tối nay có thể không rảnh, bằng không chờ tôi trở về mời cậu ăn cơm?”
“Cho em đi cùng nữa!” Hà Từ ôm cánh tay nàng lắc lắc: "Em là em gái ngoan.”
Kỳ Mạn bị sặc, trong mắt hiện lên ý cười, không nhịn được nhếch môi nói: "Được, dẫn em đi.”
Bầu không khí của hai người nghiễm nhiên có chút mập mờ không rõ, Tưởng Vân nhìn chằm chằm Kỳ Mạn, một hồi lâu mới nói: "Được rồi, chờ cậu trở về liên lạc với tôi.”
Mặc dù rất khó chịu, nhưng cô ấy cũng không quên phong thái, đại khái nói: "Còn có thể gọi Lục Kiều đi cùng chúng ta.”
Kỳ Mạn gật đầu: "Được, có muốn tôi đưa cậu trở về không?”
"Không cần." Tưởng Vân miễn cưỡng cười: "Tôi có xe.”
Cô nói xong gật đầu với Đinh Tố, nhìn về phía Hà Từ, Hà Từ cũng nhìn qua, đối diện với ánh mắt cô tìm kiếm, Hà Từ nhu thuận nói: "Hẹn gặp lại chị.”
Tưởng Vân im lặng: "Tạm biệt.”
Sau khi rời đi, Hà Từ buông tay Kỳ Mạn ra, hít mạnh một ngụm đồ uống lạnh, thở hổn hển nói: "Nghẹn chết em!”
Kỳ Mạn gõ ót cô: "Quỷ linh tinh, vừa rồi làm gì vậy?”
“Giúp chị ngăn lại hoa đào!” Hà Từ nghiêm túc: "Chị không thấy bác sĩ Tưởng kia có ý với chị sao?”
Kỳ Mạn gật đầu: "Cái này em cũng có thể nhìn ra?”
"Em không ngốc nha."
Hà Từ uống một ngụm trà sữa: "Trước đây em cũng có bạn bè là les, nhìn cô ấy biểu hiện em liền cảm thấy cô ấy muốn đến với chị.”
Kỳ Mạn: ...
Đinh Tố: …
Hà Từ sợ các nàng không chấp nhận được lý do này, uyển chuyển nói: "Là muốn đuổi theo chị.”
Kỳ Mạn nói: "Quả thật có chút.”
"Cho nên, em đã ngăn chặn cho chị, để chị cũng không thích cô ấy."
Kỳ Mạn xoay người đối mặt với Hà Từ: "Làm sao em biết tôi không thích cô ấy?”
"Làm sao chị có thể..." Cô nói một nửa rồi sửng sốt, trợn tròn mắt, cũng không chớp nhìn về phía Kỳ Mạn: "Không phải đâu, chị cũng cong?”
Cô rất cẩn thận xác minh, không biết Đinh Tố bên cạnh trừng mắt so với cô còn lớn hơn, tâm tình phức tạp đến mức nào, cô không thể tin được có một niềm vui không thể kiềm chế được.
Kỳ Mạn nhún vai: "Tôi chưa từng nói tôi thẳng.”
Đối với hướng tính của nàng, Kỳ Mạn cảm thấy không có gì để giấu diếm, nàng thích người cũng không phải giới tính, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là bây giờ sớm một chút.
Đâu chỉ sớm một chút, quả thực chính là thả một quả bom!
Đinh Tố bị đánh bom, niềm vui sướиɠ cùng niềm vui không thể diễn tả tràn ngập trong lòng cô, trong tim đã sớm có vô số bong bóng vui vẻ, như một chai coca bị lay động, mở nắp trong ngực cô, những bọt ga kia tranh nhau chen chúc chào ra, vừa chua vừa ngọt, lại có cảm giác ngầm hiểu từ đồng bọn khiến cô rất xấu hổ nhìn thẳng vào Kỳ Mạn, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt càng thêm rối bời, cứ như vậy nhộn nhạo.
Sự bất thường của cô đã không thu hút sự chú ý của hai người.
Hà Từ sửng sốt, cô nhìn về phía Kỳ Mạn: "Chị cong?”
Kỳ Mạn gật đầu: "Dù sao cũng không thẳng.”
"Không phải." Hà Từ nghẹn họng, lăn qua lộn lại chính là câu nói kia: "Làm sao có thể đây?”
Kỳ Mạn nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, Hà Từ ngồi bên cạnh một chút, hai tay ôm ngực: "Chị đừng nhìn em như vậy! Em không cong!”
Cô bị Kỳ Mạn dọa sợ hãi không hét lên được, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, hai mắt kia còn có kinh hoàng chưa ổn định như thể niềm tin nào đó ầm ầm sụp đổ, hai mắt kia trừng tròn, tựa như mèo xù lông.
Cô càng như vậy, Kỳ Mạn lại càng muốn trêu chọc cô.
"Không phải uốn cong làm sao vậy?" Kỳ Mạn đến gần cô một chút: "Thử xem, không phải em thích gọi tôi nhất sao? Chị gái thương em.”
Hà Từ khóc không ra nước mắt: "Không không không cần.”
“Chị cũng đừng tới gần em!” Hà Từ thấp giọng nói: "Em sợ người đồng tính luyến ái!”
Kỳ Mạn hoàn toàn bị cô chọc cười, khóe mắt chảy nước, nàng dùng ngón tay lau đi, ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn Hà Từ, từ trên xuống dưới quan sát: "Em yên tâm đi, tôi sợ đυ.ng vào ván là quần áo lắ”
Hà Từ ngẩn ra: "Cái gì mà ván là quần áo?”
Cô nói xong theo ánh mắt Kỳ Mạn đi xuống, bất ngờ phản ứng lại, không dám tin cắn răng: "Kỳ ——"
Chữ kia thế nào cũng không nói ra được, từ tận đáy lòng cô vẫn tôn trọng Kỳ Mạn, từ lúc người này cứu mình, Hà Từ vô cùng tin tưởng, nhất định phải kết giao bạn bè với Kỳ Mạn, cho nên cô mới tới Cẩm Vinh, nhưng mà vừa rồi lượng tin tức quá lớn, cô nhất thời không kịp phản ứng, tâm tình quá khích.
Kỳ Mạn bình tĩnh nhìn cô, Hà Từ tức giận, nghẹn nói: "Chị ơi.”
" Em không sợ đồng tính luyến ái sao?" Kỳ Mạn cười: "Còn gọi tôi là chị à?”
"Chị chính là chị." Hà Từ suy nghĩ, kiên trì nói: "Cong cũng là chị.”
Kỳ Mạn muốn xoa đầu cô, suy nghĩ một hồi vẫn rút tay lại, nói: "Không sao, nếu em không thể chấp nhận, chờ danh sách này chấm dứt, tôi sẽ để cho người khác dẫn em.”
"Không cần." Hà Từ một mực cự tuyệt: "Emchỉ muốn đi theo chị mà thôi.”
"Hơn nữa cong thì cong đi, đó cũng chẳng phải chuyện lớn." Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, Kỳ Mạn cười: "Đừng miễn cưỡng.”
"Không miễn cưỡng." Hà Từ nói: "Kỳ thật trước kia em cũng từng bị một người theo đuổi, cho nên..."
Có một chút bóng ma tâm lý.
Cô ngẩng đầu lên nói: "Chờ em bình tĩnh lại là được rồi.”
Xem ra còn không phải chuyện nhỏ, nhưng phần lớn chuyện này không phải chuyện tốt gì, Kỳ Mạn cũng không muốn đào vết thương của người khác, cho nên chuyển đề tài: "Được rồi, vậy chúng ta trở về đi.”
Ba người đứng dậy, lúc đi tới cửa Hà Từ liếc mắt nhìn Kỳ Mạn, lúc sắp lên xe thật cẩn thận nói: "Chị thật sự không thích người giống như cái bàn là quần áo hả?”
Kỳ Mạn nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua bộ ngực không tính là mượt mà của cô, cười: "Thật đấy.”
"Thật may quá." Hà Từ vỗ ngực: "Cũng may em ngực phẳng.”
Đinh Tố đi theo phía sau nàng ho nhẹ, cô làm bộ như lơ đãng ưỡn ngực, sợ Kỳ Mạn không nhìn thấy, còn cởi nút trên cùng, thế nhưng hai người trao đổi bên kia không nhìn cô, Đinh Tố thở dài, cô nhịn không được cúi đầu nhìn ngực mình.
Không đủ lớn sao?
So với Kỳ Mạn, hình như quả thật không đủ lớn.
Đinh Tố có chút bực bội, sau khi lên xe cô vẫn như cũ ngồi ở phía sau, vừa nghe hai người phía trước nói chuyện phiếm vừa dùng điện thoại di động tra Baidu làm sao có thể thay đổi ngực lớn hơn một chút, có rất nhiều biện pháp, hiện tại khẳng định không có biện pháp từng cái từng chút thử, Đinh Tố liền lưu những phương pháp này vào wechat của mình, còn tìm kiếm lại từng phương thức một.
Cô chụp ảnh màn hình những phương pháp kia cô ấy tìm thấy tài khoản WeChat của riêng mình, nhấp vào, đăng ảnh chụp màn hình, liền mạch, sau đó lại thoát ra để chụp ảnh màn hình.
Có khá nhiều biện pháp nên Đinh chọn một ít thích hợp với mình rồi tắt điện thoại, sắp đến công ty mới bận rộn, Kỳ Mạn dừng xe xong liền quay đầu nhìn Đinh Tố: "Bận cái gì vậy? Cứ theo dõi điện thoại di động?”
Đinh Tố bị cô hỏi có chút thẹn thùng, muốn nói lại thôi, Hà Từ hỏi: "Cô sẽ không nói với đồng nghiệp chị gái cong chứ?”
"Đừng nói bậy." Kỳ Mạn nói: "Đinh Tố sẽ không đâu.”
Đinh Tố ngẩng đầu nhìn Kỳ Mạn, tâm tình kích động sắp tràn ra, trong mắt tràn đầy bọt nước, không được. Hiện tại mỗi lần Kỳ Mạn nói một câu, cô liền cảm thấy muốn khóc, ngay cả loại bảo vệ rất bình thường này cô cũng không thể vì Kỳ Mạn mà ném đầu đổ nhiệt huyết!
Nâng ngực!
Phải nâng ngực!
Cho dù không thể đuổi theo Kỳ Mạn, tốt xấu gì cũng phải làm cho cô nhìn thấy thoải mái!
Đinh Tố hạ quyết tâm hung tợn gật đầu, đem phương pháp cuối cùng vừa tìm được dán sao chép ra.
Nước mắt lưng tròng, cô thậm chí còn nhận ra sai avatar.
Bởi vì nó là một avatar riêng biệt!
Lâu Nhã đang uống trà chiều thì nhận được tin nhắn của Đinh Tố u, màn hình cô sáng lên, quay đầu nhìn thấy nội dung thì một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra!
Cái quái gì vậy? Hướng dẫn nâng ngực? Đinh Tố gửi cái gì cho cô thế này? Cô ta nghĩ cô ấy có bộ ngực nhỏ sao?
Lâu Nhã theo bản năng nhìn về phía gương bên cạnh, giật giật thân thể, ưỡn ngực, nhỏ sao?
Không, vấn đề là khi nào họ đủ thân thiết để chia sẻ loại nội dung này? Trong khoảng thời gian này cô cẩn thận tuân theo lời Lê Ngôn Chi một mực liên lạc với Đinh Tố, muốn kéo cô ấy đến Vinh Thiên, nhưng người này mềm cứng không ăn, có đôi khi lại càng giả bộ hồ đồ để đánh lạc hướng, được rồi, Lâu Nhã cảm thấy Đinh Tố không phải cố ý, cô ấy chính là nghe không hiểu nhìn không rõ lời thoại tiềm ẩn của mình, làm việc lâu như vậy, loại người nào mà cô chưa từng gặp qua, như thế không có giá trị gì cả, lần đầu tiên, nếu không phải Lê Ngôn Chi phân phó, cô đã sớm tạm biệt Đinh Tố, vốn là kiên nhẫn cùng cô ấy trao đổi, nhưng hiện tại lại bị mắc kẹt trong một hướng dẫn nâng ngực?
Hơi quá đáng.
Lâu Nhã không trả lời, buông điện thoại xuống ngửa đầu uống một tách cà phê rồi đi làm.
Ngày mai cô phải đến thành phố Giang Bình, đêm nay phải xử lý hết việc gấp, buổi tối nhất định phải tăng ca. Chỉ sau tám giờ, Lâu Nhã gõ cửa vào phòng làm việc của Lê Ngôn Chi, sau khi cất xong văn kiện nói: "Lê tổng, ngài có muốn về nghỉ ngơi trước không?”
Tối hôm qua một đêm không ngủ, hiện tại còn làm việc đến bây giờ, thân thể Lê Ngôn Chi chính là bằng sắt cũng không chịu nổi, huống hồ cô không phải bằng sắt, Lê Ngôn Chi gật đầu: "Lê phó tổng trở về chưa?”
"Đã trở lại." Lâu Nhã nói: "Còn nữa, dì của ngài bảo ngài gọi lại cho bà ấy.”
Tất cả đều đến chỗ cô, có thể thấy được Lê Ngôn Chi hẳn là bận quá không trả lời cuộc gọi của bà, Lê Ngôn Chi nghe được Lê Uẩn hơi đau đầu, cô đứng dậy cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ sát đất, hình bóng cô in trên kính, cao và mảnh mai, cô chần chờ vài mới gọi điện thoại.
Điện thoại vừa mới kết nối đầu kia liền vang lên nói chuyện: "Nói có phải con lại trốn tránh ta không? Còn chưa đầy một tháng nữa là sinh nhật con, rốt cuộc con đang nghĩ biện pháp gì? Ngay cả dì cũng không thể nói ra? Ta cũng không phải bắt con nhất định phải kết hôn, chỉ là kết hôn giả mà thôi, người ta đều sắp xếp cho con rồi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, lấy lại di sản rồi ly hôn, không chậm trễ..."
"Dì à." Huyệt thái dương Lê Ngôn Chi lại bắt đầu nhảy dựng lên, sắc mặt cô hơi trắng bệch nói: "Lần trước con đã nói rất rõ ràng.”
" Đúng vậy, con nói rõ ràng, con nói có biện pháp, đã bao lâu rồi? Biện pháp gì con mau nói đi! Con thành thật nói cho ta biết, con không có ý định lấy lại cổ phần sao?”
Lê Ngôn Chi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Tạm thời không tiện nói cho dì biết.”
"Con không tiện nói cho ta biết sao?" Lê Uẩn vạch trần lời nói dối của cô: "Căn bản là con không còn cách nào khác!”
Tốt xấu gì Lê Ngôn Chi cũng là một tay bà nuôi lớn, không dám nói hiểu cô toàn bộ, nhưng khi cô nói dối như thế nào, Lê Uẩn biết, hiện tại cô chính là đang nói dối.
Sau khi Lê Ngôn Chi nói xong, liền ấn ngón tay mảnh khảnh lên thái dương, thần kinh đại não suy sụp, đau đến mím môi: "Dì, dì tin con có được không?”
"Nói đi, Lê Uẩn đã tìm luật sư và công chứng viên rồi, hơn nữa hiện tại toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều ở trên người Triệu Hải Xuyên, nếu con cùng bọn họ chơi chò kim thuyền thoát vỏ thì đã quá muộn, nếu con do dự, cổ phần này con thật sự chắp tay nhường."
Lê Ngôn Chi hít sâu một hơi.
Lê Uẩn thật vất vả mới gọi điện thoại, những lời nghẹn trong lòng kia cũng tuôn ra ngoài, Lê Ngôn Chi cứ như vậy lẳng lặng lắng nghe, cả phòng làm việc rất yên tĩnh, Lâu Nhã đứng ở bên cạnh bàn làm việc, cô giương mắt liền nhìn thấy thân hình cao gầy của Lê Ngôn Chi, trước lồi sau vểnh lên, ngực to eo nhỏ, ánh mắt cô dừng ở ngực kia, trước kia cũng không phát hiện, hiện tại mới chú ý tới hình dáng ngực của Lê tổng rất tốt.
Cô nghĩ như vậy quay đầu nhìn mình trong cửa sổ sát đất, nghẹn hơi, ưỡn ngực lên, bên trái nhúc nhích, xoay bên phải, Lê Ngôn Chi đứng bên cửa sổ cầm điện thoại di động, ánh mắt liếc mắt nhìn bóng dáng bên cạnh, sửng sốt hai giây.
Trong điện thoại Lê Uẩn nói: "Nói đi, con suy nghĩ thật kỹ, đồng ý gọi điện thoại cho ta.”
Lê Ngôn Chi trả lời ngắn gọn xong thì tắt điện thoại di động, ánh mắt lại ngắm sang bên cạnh, Lâu Nhã vẫn đứng thẳng tắp như trước, hai tay chắp sau lưng, rất không tự nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực.
Cô mở miệng: "Thư ký Lâu.”
Lâu Nhã lập tức đi tới bên cạnh cô: "Lê tổng còn có phân phó gì không?”
Lê Ngôn Chi nhìn cô một cái, thấy tư thế không được tự nhiên của cô hỏi: "Buổi tối uống nhầm thuốc?”
Lâu Nhã:...
Cô ấy nhất định phải làm gì đó!
Nhất định ngực phải lớn!
Lâu Nhã đi ra khỏi phòng làm việc của Lê Ngôn Chi cắn răng, đều trách Đinh Tố gửi cái gì đó hướng dẫn nâng ngực, hại cô luôn không tự giác nhớ tới chuyện này, vừa rồi còn ở trước mặt Lê Ngôn Chi làm trò cười.
Cô nói được làm được, vừa cầm điện thoại di động còn chưa vào WeChat đã thấy một tin nhắn gửi tới.
Lê Uẩn: Thư ký Lâu, giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố Giang Bình.
Lâu Nhã không ngạc nhiên khi biết tin nhắn của Lê Uẩn, bởi vì Lê Ngôn Chi, cô cũng thường xuyên giúp Lê Uẩn xử lý những chuyện này. Lúc này cô mới trả lời Lê Uẩn: Phu nhân cũng muốn đi sao? Vậy tôi nói với Lê tổng một tiếng.
Đầu dây bên kia lập tức gửi đến năm chữ và dấu chấm than: Đừng nói với cô ấy!
Lâu Nhã:...
Cô quay đầu nhìn về phía văn phòng.
Lê Ngôn Chi đang ngồi ở bên trong, =đột nhiên mí mắt phải nhảy dựng lên.