Lửa Rừng

Chương 40: Từ chối

Lê Ngôn Chi cúp điện thoại ấn nút gọi nội tuyến, Lâu Nhã bước vào hỏi, dò hỏi: “Lê tổng, ngài tìm tôi có việc?”

“In lại cho tôi một bản.” Lê Ngôn Chi đem văn kiện đưa cho Lâu Nhã, vẻ mặt bình tĩnh: “Tề tổng đã chờ bao lâu rồi ?”

“Nửa tiếng rồi ạ” Lâu Nhã nói: “Tôi nói ngài đang họp, hiện tại có cần gặp anh ta không??”

“Không cần.” Lê Ngôn Chi nói: “Một giờ sau nhắc nhở tôi.”

“Ngài đã chuẩn bị cho việc chấm dứt hợp đồng chưa?”

“Đều chuẩn bị tốt.” Lâu Nhã kính cẩn đáp trả cô, Lê Ngôn Chi lần này phản kích không tồi, các giám đốc cũng đồng ý chấm dứt mối quan hệ hợp tác với Uy Hải, tuy rằng Lê Tuệ muốn ngăn cơn sóng dữ, nhưng lòng có dư mà lực không đủ, Uy Hải chính là tự tìm đường chết, vấn đề nguyên liệu còn muốn trói buộc động cơ của Vinh Thiên, nếu không phải Lê Ngôn Chi tàn nhẫn một chút rút củi dưới đáy nồi, chỉ sợ thật sự sẽ bị tính kế.

Thời gian này Tề Thiếu Đường vừa mới tốt, lại ở sau lưng thúc đẩy dư luận, đến đỉnh cao Vinh Thiên, nhưng nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, hắn hẳn là không ngờ lại bị sóng biển của mình lật chết.

Lê Tuệ rõ ràng là đứng về phía Tề Thiếu Đường, nhưng lần này giám đốc không ai nguyện ý đứng về phía bà, bình thường không nhúc nhích đến bánh ngọt, mọi người chỉ nhắm mắt lại liền đối mặt với tình cảm, hiện tại động đến bánh ngọt của họ còn muốn nhận được sự ủng hộ, người si nói mộng, Lê Tuệ hiển nhiên cũng hiểu, sau khi nói hai lần thì không nói về đề tài này.

Lâu Nhã nói với Lê Ngôn Chi: "Lê phó tổng lần này hẳn là cũng thiệt thòi không ít. ”

Nhưng mà Lê Tuệ làm việc cẩn thận cẩn thận, bà và Tề Thiếu Đường bất đồng, rất khó bắt được.

Lê Ngôn Chi gật đầu, ánh mắt khẽ trầm xuống nói: "Thiệu Thiên có tin tức không? ”

"Thiệu tổng vẫn hẹn ngài ăn cơm."

“Ngài xem tối nay?”

Lê Ngôn Chi trầm mặc vài giây nói: “Lại bỏ qua đi.”

Ngôn Tinh bên này không ký, cô không muốn cùng Thiệu Trường Ninh gặp mặt, Lâu Nhã gật đầu nói: "Còn nữa, Đào phó tổng hôm nay trở về. ”

Lê Ngôn Chi thần sắc khẽ biến.

Đào phó tổng, Đào Hành Minh, con trai của cô lớn, nhỏ hơn cô bốn tuổi, nửa đầu năm vừa được thăng chức phó tổng.

Cuộc hôn nhân của cô lớn cũng không dài, chồng cô là nhân viên của Vinh Thiên, tên là Đào Chi, phó giám đốc bộ phận dự án, hai người quen biết có chút kịch tính, Lê Tuệ vào công ty thực tập, liền chia vào làm bộ phận của Đào Chi, bà không cố ý bày ra thân phận, cho nên nơi làm việc vu khống hãm hại không tránh được, về sau Đào Trì lên tiếng, hai người cứ như vậy ở cùng một chỗ.

Khi còn bé, cô không chỉ một lần nghe Lê Tuệ nói yêu đương là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, mỗi lần nói đến Đào Chi, Lê Tuệ liền vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào, còn nói có thể gặp được cuộc sống của bà đã viên mãn.

Cô ấy không hiểu, nhưng Lê Tuệ vui vẻ, cô ấy cũng hạnh phúc.

Sau đó hai người như nguyện kết hôn, sau khi kết hôn một năm Lê Tuệ sinh ra Đào Hành Minh, cuộc sống rất thoải mái, cảnh đẹp không dài, cha mẹ cô qua đời, công ty tạm thời bị Lê Tuệ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Đào Chi đau lòng, cũng cùng nhau khuấy động, khắp nơi giúp Lê Tuệ.

Khi đó Vinh Thiên đi xuống dốc, Cẩm Vinh cướp tài nguyên cướp khách hàng, các công ty khác cũng chia một phần cạnh tranh, giám đốc mỗi ngày đều cãi nhau, để Lê Tuệ hạ vị, Lê Tuệ không còn cách nào khác, đành phải để Đào Chi chống đỡ vị trí của mình.

May mắn Lê Tuệ cơ trí, tìm được đường sống trong chỗ chết sau khi ra ngoài đưa Đào Chi và thư ký đến cục diện.

Vinh Thiên một lần nữa trở lại tay cô cô.

Lần này bà đại đao rộng lượng, lôi lệ phong hành, cùng lúc trước phán đoán như hai người, sau khi trải qua chuyện này tính cách bà thay đổi rất nhiều, cũng đem Đào Hành Minh đặt ở bên cạnh một mình giáo dục, càng cự tuyệt sự giúp đỡ của người khác. ”

"Tôi sẽ không thương tâm."

Ánh mắt cô lãnh đạm, xa cách, ngay cả giọng nói cũng ngâm mình trong hàn ý: "Ngôn Chi à, cháu có biết trên đời này vượt qua tình cảm là cái gì không? ”

Cái gì vậy?

Lúc đó cô ngơ ngác nhìn Lê Tuệ, thấy đôi môi đỏ của cô giật giật, nói: "Là quyền lợi. ”

"Quyền lợi có thể làm cho tất cả mọi thứ trở nên không đáng kể."

"Càng làm cho tình cảm biến thành một thứ không chịu nổi."

Lê Uẩn thấy vậy dẫn cô rời đi, trên xe còn không quên nói: "Dì của cháu điên rồi. ”

Lê Tuệ không điên, chỉ là niềm tin bất đồng, trước đây bà là hoa nhà kính, có người che chở, nhưng ở vách núi đi một vòng dây thép trở về, bà đã trở thành một đóa hoa ăn thịt người, không cẩn thận đã bị thôn phệ.

"Dự án của đã được hoàn thành?" Lê Ngôn Chi hỏi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tùy ý, chiếu vào lại toàn thân lạnh lẽo.

Lâu Nhã cúi đầu: "Hoàn thành rất đẹp." ”

"Lê phó tổng nói buổi tối có tiệc mừng công, cô ấy mời mấy lão giám đốc."

Lê Ngôn Chi suy nghĩ vài giây: "Ở khách sạn nào?" ”

"Thế giới mới."

Lê Ngôn Chi nhẹ nhàng gật đầu, khoát tay.

Lâu Nhã đầu cúi đầu rời khỏi văn phòng.

Đi ra ngoài cô trở lại bàn làm việc, trên màn hình lóe lên tin tức nói chuyện phiếm, là Trần Viện gửi tới, tham khảo ý kiến chuyện Vinh Thiên làm việc của cô, Lâu Nhã đem tư liệu chuẩn bị sẵn sàng gửi tới nhìn về phía một cái tên khác, nhíu mày.

Sáng nay cô không cẩn thận gửi một tin tức khác, Đinh Tố cũng chân thành nhắc nhở cô: Thư ký Lâu, cô đã gửi tin tức sai.

Lâu Nhã hồi lâu không gặp được người thẳng thắn như vậy, nhất thời có chút tâm trí, càng nghĩ không ra, Đinh Tố chỉ số thông minh như vậy, làm sao vào bộ phận bán hàng của Cẩm Vinh? Chả nhẽ một cuộc phỏng vấ Cẩm Vinh cũng không quá kén chọn.

Cô rất bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn văn phòng của Lê Ngôn Chi, cô lại gửi cho Đinh Tố: "Đinh tiểu thư, lần trước cô đưa tới tài liệu có chút vấn đề, bây giờ có rảnh không? Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi trả lời. ’

Đinh Tố sau giờ nghỉ trưa liền nhìn thấy tin tức của Lâu Nhã, cô dụi dụi mắt, nhìn thấy tin tức thật sự là Lâu Nhã không dám chậm trễ, lập tức trả lời: "Xin lỗi Lâu thư ký, tài liệu lần trước là Trương quản lý bảo tôi cầm qua, tôi không ở trong tổ dự án đó, tôi sẽ giúp cô gọi Trương quản lý. ’

Lâu Nhã nhìn thấy những lời này thiếu chút nữa không đi qua, cô vỗ tay lên trán, muốn hồi đáp lại lại không biết viết cái gì.

Đinh Tố đợi nửa ngày cũng không đợi được trả lời, cô ôm điện thoại di động chờ tin tức, Kỳ Mạn trở về công ty liền thấy bộ dáng này của cô buồn cười: "Làm gì vậy? ”

Đinh Tố quay đầu nhìn cô, thu điện thoại di động lại nói: "Vừa chờ tin nhắn, cô có ăn trưa không? ”

Kỳ Mạn buông cặp tài liệu xuống có chút mệt mỏi, nàng nhíu mày: "Ăn đi. ”

Đinh Tố nói: "Tay cô bị sao vậy? ”

Kỳ Mạn nghiêng đầu, chú ý tới khăn vuông trên cổ tay di chuyển xuống vị trí, vết đỏ phía trên lộ ra, nàng không sao cả: "Không sao, đυ.ng vết thương mà thôi.”

Đinh Tố nhíu mày: "Có đến bệnh viện khám không?" ”

"Vết thương nhỏ thôi." Kỳ Mạn nói một lần nữa đem khăn vuông buộc lại, thuận thế quét một vòng văn phòng nói: "Còn những người khác thì sao? ”

"Nghỉ trưa đi rồi." Đinh Tố nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa, cô có muốn ngủ không?" ”

Kỳ Mạn có chút buồn ngủ, mấy năm không thức khuya, tối hôm qua sau khi thức khuya quả thật rất mệt mỏi, nhưng dự án 480 nàng lại cần bổ sung rất nhiều tư liệu, chỉ lúc tối hôm qua nàng liệt kê ra mấy người, sợ là một tuần không xong, nhưng mà bận rộn một chút cũng tốt, tốt hơn là một mình suy nghĩ lung tung.

Tại thời điểm này, nàng cảm thấy một chút vui mừng rằng nàng đã nhận được dự án này.

Tất nhiên, nó sẽ là tốt hơn nếu dự án này không được kết nối với vinh quang.

Nhưng họa phúc phụ thuộc lẫn nhau, có được có mất.

Kỳ Mạn phục hồi tình thần, tay đặt ở bên môi ngáp một cái, chớp mắt nói: "Không ngủ, tư liệu thì sao? ”

"Ở đây." Đinh Tố lấy tài liệu trong ngăn kéo ra đưa cho Kỳ Mạn, cuối cùng nói: "Rất nhiều. ”

Kỳ Mạn tiếp nhận Trương Duy đối diện nói: "Là tư liệu dự án 480? ”

Đinh Tố nhìn qua, Trương Duy nói: "Tôi cũng đang ở dự án này, người trong tổ nói, Kỳ tiểu thư thành lập tổ hai. ”

Kỳ Mạn gật đầu.

"Rất tốt." Trương Duy nói: "Bộ phận bán hàng này cuối cùng cũng không phải là một lời nói. ”

Kỳ Mạn giương mắt nhìn anh, Trương Duy là nhân viên cũ, có nhân mạch và tài nguyên cố định, cho nên thành tích vẫn không tệ, ngoại trừ anh còn am hiểu bộ dữ liệu, lần trước Kỳ Mạn ở trong một nhóm, nhìn thấy cơ sở dữ liệu đều do anh chỉnh lý, cũng coi như đặc biệt.

Đinh Tố nhỏ giọng nói: "Lời này anh cũng dám nói, không sợ Trương quản lý nghe được à? ”

"Sợ cái gì?" Trương Duy rốt cuộc không phải là người mới, lão thần đang nói: "Cô ấy ở đây tôi cũng dám nó. ”

Đinh Tố không lớn mật như vậy, cô chỉ cúi đầu cười cười.

Kỳ Mạn rũ mắt suy nghĩ vài giây đứng dậy, Đinh Tố không hiểu: "Cô đi đâu vậy? ”

"Đi tìm Trương tổng." Kỳ Mạn một câu khiến Đinh Tố nhíu mày lại một chút, mông Trương Duy từ trên ghế đứng lên, đến gần Đinh Tố nói: "Kỳ Mạn và Trương tổng này rất quen thuộc? ”

Còn cần hỏi sao, đến văn phòng Trương tổng cũng không cần hẹn, muốn đi thì đi, có thể không quen sao?

Nhưng Đinh Tố không nói, gần đây công ty về Kỳ Mạn cũng không tốt, cô không muốn nói nhiều.

Trương Duy không ai trả lời, anh nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi thật sự không cảm thấy Kỳ Mạn là loại người đó. ”

Đương nhiên không phải! Đinh Tố nghe anh nói như vậy mới mở miệng: "Kỳ Mạn rất thông minh, lại lợi hại, anh không biết, cô ấy mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học, anh xem tin tức trước đó, còn có thể nhìn thấy tên cô ấy. ”

"Trâu bò như vậy?" Trương Duy kinh ngạc: "Tôi thật sự không biết. ”

Đinh Tố làm vẻ mặt vinh quang: "Cho nên, cô ấy thật lợi hại, mới không phải những người đó nói như vậy. ”

Trương Duy ở trên máy tính tìm, thật đúng là tìm được tin tức liên quan đến Kỳ Mạn, nhhuwng mà sau khi tốt nghiệp đại học thì không còn, số tiếp thị tiếp theo ngược lại nhắc tới một hai câu, chỉ là không có chứng cứ thật, Trương Duy nghiêng đầu: "Cô ấy tốt nghiệp đại học rồi đi đâu phát triển? ”

Một câu hỏi Đinh Tố.

Cô nhìn về hướng văn phòng và buông vai xuống.

Kỳ Mạn đứng trong văn phòng Trương Xuân Sơn, giờ nghỉ trưa vừa qua, Trương Xuân Sơn rửa mặt ngồi trên sô pha, ông thấy Kỳ Mạn chủ động tìm mình có chút vui vẻ nói: "Sao vậy? Có vấn đề gì với dự án không? ”

Kỳ Mạn lắc đầu: "Không. ”

"Tôi tới là muốn cùng Trương tổng đòi người." Kỳ Mạn đứng thẳng, Trương Xuân Sơn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi đây. ”

Kỳ Mạn ngồi bên cạnh ông, Trương Xuân Sơn nói: "Nói chuyện với bố không cần khách khí như vậy. ”

"Đây là công ty." Kỳ Mạn cười nhạt: "Tôi không khách khí với ngài, đây là quy củ. ”

"Nhưng con là con của ta." Trương Xuân Sơn giả vờ phàn nàn: "Ở đây không có người ngoài, quy tắc gì, con vừa nói, muốn hỏi ai?" ”

"Trương Duy của bộ phận bán hàng." Kỳ Mạn nói: "Tổ hai chỉ có một mình tôi, khối lượng công việc quá lớn, phương thức dữ liệu Trương Duy tương đối thành thạo, tôi muốn anh ấy giúp tôi. ”

"Trương Duy à." Trương Xuân Sơn nói: "Cậu ấy ở nhóm một. ”

"Tôi biết." Kỳ Mạn nói: "Tôi không để anh ấy đến nhóm 2 của tôi, chỉ muốn anh ấy giúp tôi sắp xếp một phần dữ liệu. ”

Trương Xuân Sơn nhìn chằm chằm, nhìn ánh mắt Kỳ Mạn có thần chuyên chú, ông nói: "Vậy trước đây, con có thể nói với bố phương án của con trước hay không. ”

Kỳ Mạn suy nghĩ hai giây: "Tôi nghĩ là kế hoạch là bọ ngựa bắt ve sầu hoàng tước ở phía sau. ”

"Chúng ta là hoàng tước."

Trương Xuân Sơn nhìn ánh mắt của nàng chút thay đổi: "Nói chi tiết. ”

Kỳ Mạn kể lại kế hoạch của mình một lần nữa, nhưng có rất nhiều nơi đều có sai sót, bởi vì số liệu và tin tức không đúng, nhưng phương hướng Trương Xuân Sơn đã hiểu, hắn nghe xong rất kinh ngạc: "Mạn Mạn, phương án của con có thể à! ”

Đâu chỉ có thể, nếu phương án của nàng thành công, vậy không chỉ có thể gọt một làn sóng nhuệ khí của Thiệu Thiên, còn có thể kiếm được chậu đầy bát!

Nhưng cũng rất cấp tiến cùng mạo hiểm, vạn nhất giữa đường sai lầm, Cẩm Vinh liền thiệt thòi lớn!

Kỳ Mạn gật đầu: "Cho nên tôi phải giảm thiểu rủi ro. ”

Nàng tiếp tục nói: "Nghe nói Vinh Thiên rất nhanh sẽ lựa chọn đối tượng hợp tác, tôi cũng bất đắc khi muốn tìm Trương Duy hỗ trợ, số liệu và tin tức nhất định phải tương đương, hơn nữa tốc độ phải nhanh, tôi phải vội vàng đạt được thỏa thuận với Vinh Thiên trước khi Vinh Thiên ký hợp đồng. ”

"Ta hiểu, ta hiểu." Trương Xuân Sơn vẻ mặt vui mừng, so với phương án của Trương Linh, phương án của Kỳ Mạn rõ ràng tốt hơn, kiếm tiền hơn, nhưng khuyết điểm là mạo hiểm hơn, phương án của Trương Linh, cầu ổn thỏa, từng bước ổn định, thậm chí còn phải dán ngược. Phương án của Kỳ Mạn, hoặc là bay lên trời, hoặc là ngã xuống đáy cốc, ông rất khó lựa chọn cái nào tốt hơn, Kỳ Mạn thấy ôngdo dự đánh mạnh tâm thuốc: "Cách đây không lâu tôi ăn cơm đυ.ng phải Thiệu tổng. ”

"Thiệu tổng? Thiệu Trường Ninh? Trương Xuân Sơn nghi ngờ: "Làm thế nào con có thể gặp ông ấy?"

"Ăn cơm ngẫu nhiên gặp." Kỳ Mạn nói: "Người hẹn ông ấy gặp mặt là Lê phó tổng của Vinh Thiên. ”

"Lê Tuệ?" Trương Xuân Sơn suy nghĩ sâu sắc vài giây.

Lê Tuệ là phó tổng giám đốc Vinh Thiên, Thiệu Thiên muốn có được dự án Vinh Thiên, đi tìm Lê Tuệ, không có vấn đề gì, rất bình thường, nhưng Lê Tuệ và Lê Ngôn Chi bất đồng, trong giới đều biết, Thiệu Trường Ninh lúc này lựa chọn kết thúc Lê Tuệ, đó chính là không thân cận với Lê Ngôn Chi, đối với Cẩm Vinh mà nói, đối với bọn họ Cẩm Vinh mà nói, là chuyện tốt.

"Trương tổng, ngài nói lê tổng hiện tại có phải cũng không thích Thiệu Thiên hay không?"

Trương Xuân Sơn ngẩng đầu nhìn Kỳ Mạn: "Con muốn hợp tác với Lê Ngôn Chi? ”

Lê Ngôn Chi.

Nghe được ba chữ Kỳ Mạn dừng lại hai giây, vết thương ở khuỷu tay bị khăn lụa bao trùm lại bắt đầu đau lên, nàng rùng mình một cái, hai tay vuốt ve cánh tay nói: "Có gì là không thể. ”

Nàng và Trương Xuân Sinh nhìn nhau, ánh mắt bình tĩnh lạnh lẽo: "Chúng tôi kiếm được, cô ấy cũng kiếm được, chúng tôi còn có thể nhân cơ hội đè Thiệu Thiên, chắc hẳn cô ấy cũng vui vẻ gặp thành công. ”

"Mạn Mạn." Trương Xuân Sơn nói: "Còn con thì sao, phương án này quả thật không tệ, dự án phụ trách đầu tiên có thể nghĩ ra loại phương án này, bố rất ngạc nhiên, nhưng kế hoạch vẫn có vấn đề, bố cho con ba ngày, con có thể sử dụng một bộ tài nguyên và số liệu, ba ngày sau con cho bố một kế hoạch hoàn chỉnh, được không? ”

"Có thể." Kỳ Mạn gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng.

"Hai ngày nay con không có việc gì thì có thể hẹn Lê Ngôn Chi ăn cơm." Trương Xuân Sơn nói: "Đầu tiên phải thăm dò. ”

Giọng nói của Kỳ Mạn dâng lên chua xót, nàng gật đầu: "Tôi sẽ làm. ”

"Lúc trước con từng làm thư ký của Lê tổng, chắc hẳn càng hiểu rõ Lê tổng hơn." Trương Xuân Sơn nói: "Chỉ cần khuyên nhủ Lê tổng nguyện ý hợp tác với chúng ta, kế hoạch này của con sẽ thành công một nửa. ”

Kỳ Mạn cúi mắt, che giấu sóng biển trong đáy mắt, giọng nói của nàng bình tĩnh nói: "Tôi hiểu. ”

"Hiểu là được rồi." Trương Xuân Sơn vui vẻ nói: "So với Linh Linh bên kia, bố muốn nghe con ở đây truyền đến tin tốt, Mạn Mạn, dự án này thành công, bố sẽ cân nhắc con lên chức phó giám đốc.”

Trương Linh làm việc mấy năm mới leo lên phó quản lý, Kỳ Mạn chỉ cần khoảng cách của một dự án.

Đây cũng không phải là Trương Xuân Sơn thiên vị, chỉ là năng lực và thiên phú của một người có thể nhìn ra được, tính cách Trương Linh ngang ngược, nhưng phương thức làm việc lại không đủ lớn mật, có một số hạng mục ông giao cho Trương Linh là hy vọng cô có thể làm đẹp, thuận lợi cho cô một vị trí quản lý, nhưng mỗi lần cô đều làm bình thường, lần này không có gì đáng ngạc nhiên. Dự án 480 càng bắt đầu quay ngược, ông cũng không phải làm từ thiện, không thể kiếm tiền kinh doanh cho công ty, ông làm cũng không cao hứng, ngược lại Kỳ Mạn bất đồng, nàng sẽ tối đa hóa lợi ích, làm thế nào kiếm tiền nhiều như thế nào, can đảm tinh tế, hắn có dự cảm, Kỳ Mạn cùng loại người khác, đây mới là con gái tốt của hắn!

Kỳ Mạn không cao hứng như vậy, nàng rất bình tĩnh nói: "Cám ơn Trương tổng.”

Trương Xuân Sơn vỗ vai nàng: "Còn vấn đề gì nữa thì con cứ nói. ”

Kỳ Mạn thấy ông hưng phấn dứt khoát nói: "Vậy tôi muốn kéo người vào tổ hai có được không? ”

Trương Xuân Sơn hỏi: "Ai vậy?" ”

"Đinh Tố."

Đinh Tố thuộc loại bình thường không có gì lạ, thành tích không rõ ràng, Đến Cẩm Vinh lâu như vậy cũng không có cảm giác tồn tại, nhiều hơn một cái không nhiều, thiếu một người không ít, nhưng nguyên nhân Kỳ Mạn muốn cô ấy rất đơn giản, trung thành, đáng tin cậy, miệng nghiêm khắc, sẽ không dễ dàng bị mua chuộc.

Trương Xuân Sơn đối với nàng chỉ định Đinh Tố rất khó hiểu, nhưng vui vẻ cho phép, trên mặt Kỳ Mạn rốt cục có chút ấm áp cười, sau khi nàng rời khỏi văn phòng trực tiếp trở về văn phòng, nhìn thấy Trương Duy và Đinh Tố đang nói chuyện phiếm.

"Đừng nói, Kỳ Mạn mười tám tuổi và hiện tại cũng không có gì khác nhau, hình như càng thành thục hơn một chút, tướng mạo không thay đổi."

Đinh tố quay đầu, nhìn thấy thân ảnh nàng mặt đỏ lên, lập tức nhỏ giọng nói: “Cô đã trở lại.”

Kỳ mạn nhấp môi: “Nói gì tôi à?”

“Nói gì cô đâu.” Trương Duy tự nhiên hào phóng: “Đinh tố nói cô từ đã rất xinh đẹp.”

Kỳ Mạn bật cười lắc đầu: “Không phải.”

Đinh Tố nghi hoặc: “Khi còn nhỏ cô rất khó nhìn sao?”

Kỳ Mạn cười, nàng khi còn nhỏ cũng không tính rất đẹp, đưa đến cô nhi viện khi mới 4 tuổi, suy dinh dưỡng kéo dài dẫn đến rất gầy, sau khi đi đến trại cô nhi, nàng vì trầm mặc mà không có bạn bè, bị chọc ghẹo lúc bị đùa giỡn không ăn được cơm là rất bình thường, khi đó nàng gầy da bọc xương, cả cô nhi viện các bạn đều gọi nàng là yêu quái mắt to, bởi vì gầy, trên mặt xương gò má nhô lên, làm nhô lên đôi mắt tròn, hồi tưởng, xác thật có vài phần chuyện xưa xem mắt to là giống yêu quái.

Càng bị loại bỏ càng tự ti, càng tự ti thì càng không nói nên lời, vòng luẩn quẩn, sau đó nàng không muốn gầy như vậy, ban đêm lặng lẽ đi ăn cắp thức ăn trong căng tin, tình cờ bị một nữ giáo viên bắt được, nữ giáo viên không chỉ trích nàng, nhưng cũng không cho nàng ăn cơm, cô chỉ nhìn mình nói: "Gầy đến đâu.”

Nàng khó hiểu, ngửa đầu: “Chính là gầy một chút khó coi, họ nói rằng tôi là một con mắt lớn, họ nói rằng tôi không khỏe mạnh."

Giáo viên chạm vào đầu cô: "Đứa trẻ ngu ngốc, sức khỏe phải trả giá."

Trả cái giá gì, nàng không hiểu chút nào, cho đến sau này những cô gái đã bắt nạt cô có một người biến mất, như thế nào cũng không tìm được, nàng gặp nữ giáo viên kia, thấy cô vẫn ôn hòa nói: "Em xem, đây chính là cái giá phải trả.

Lúc ấy nàng sợ hãi, trực tiếp chạy về phòng, sau đó còn sinh ra một căn bệnh lớn, gầy hơn, mỗi ngày hấp hối, nàng lại cảm thấy rất an toàn.

Cho nên nàng khi còn nhỏ thật sự không được tốt đẹp.

"Không dễ nhìn." Kỳ Mạn lắc đầu: "Xấu đến cùng ngay cả bản thân tôi cũng không muốn nhìn vào gương. ”

Đinh Tố và Trương Duy hai mặt nhìn nhau, Trương Duy nghi ngờ nói: "Cô nghiêm túc đấy? ”

"Loại nền tảng này của cô mà nói xấu xí? Vậy tôi là gì? Bong bóng trong hồ bơi axit sulfuric? ”

Kỳ Mạn và Đinh Tố bị anh trêu chọc, Trương Duy liếc mắt nhìn Đinh Tố: "Cô còn cười, cô và tôi không giống nhau sao? ”

Đinh Tố:……

Đột nhiên liền cười không nổi.

Chuông điện kêu một tiếng, có thân ảnh từ cửa tiến vào, lục đυ.c, lúc nào cũng có người tới đây bảo Đinh Tố sao chép tài liệu in, Đinh Tố mặt mang theo tiếng cười tiếp nhận, Kỳ Mạn chờ người rời đi mới hô: "Đinh Tố. "

Đinh Tố một giật mình, vội quay đầu, đuôi lông mày mang thoe niềm vui “Làm sao vậy?”

Kỳ Mạn nhìn về phía tài liệu trên tay cô nói: "Chờ trên tay cô xong việc rồi đừng giúp người khác sao chép nữa. ”

Đinh tố vò đầu: “Làm sao vậy?”

Kỳ Mạn nói: "Tôi sẽ đưa cô tới tổ 2, cho nên tiếp theo cô sẽ rất bận rộn, không rảnh giúp người khác làm những chuyện vặt vãnh này, nhớ kỹ chưa? ”

Nàng nói xong Đinh Tố chớp đôi mắt, ánh mắt ngây ngốc, Kỳ Mạn hô: “Đinh Tố?”

Đinh Tố như ở trong mộng mới tỉnh, cô kinh ngạc: “Tôi, đến tổ hai?”

"Nhưng tôi sẽ không."

"Sẽ không học." Kỳ Mạn nghiêm túc nói: "Không có ai trời sinh sẽ, chẳng lẽ cô vào phòng bán hàng chính là vì mỗi ngày nhìn người khác làm dự án? ”

Nàng quá nghiêm túc và sắc bén, Đinh Tố bị cô nói cúi đầu, cắn môi nói: "Không phải. ”

"Không phải là tốt rồi." Kỳ Mạn giọng nói không thay đổi nói: "Tổ hai trước mặt chỉ có hai chúng ta, tôi hy vọng cô có thể nhanh chóng đuổi kịp. ”

Đinh Tố ngước mắt lên nhìn nàng, thấy ánh mắt cô nổi bật và kiên định tự tin, cô cũng bị cuốn theo, không khỏi trịnh trọng nói: "Được. ”

"Tôi sẽ làm." Cô nói xong không nhịn được nói: "Vậy bây giờ tôi đang làm gì?"”

Kỳ Mạn chia cho cô một phần tài liệu nói: "Cô liệt kê bảng giá trên những tài liệu này, đưa tôi trước khi tan tầm. ”

Đinh Tố gật đầu: "OK. ”

Kỳ Mạn liếc nhìn khuôn mặt hưng phấn của cô nói: "Còn nữa——" Cô dừng lại vài giây: "Gọi điện thoại hẹn Lê tổng ăn cơm. ”

"Buổi sáng cô ấy mà bỏ qua thì hẹn buổi chiều, buổi chiều cô ấy vẫn bỏ qua thì hẹn buổi tối, hôm nay bỏ qua thì hẹn ngày mai, tóm lại, nhất định phải hẹn."

Đinh Tố dường như bị tiêm sức sống, cả người sống động, ngay cả thần sắc cũng rất khác với trước kia, ý chí chiến đấu tràn đầy, Kỳ Mạn sau khi giải thích xong Đinh Tố lập tức nghe theo phân phó đi liên lạc.

Cô không có thông tin liên lạc của Lê Ngôn Chi, nhưng có thư ký Lâu, Đinh Tố ngồi ở bàn gửi tin nhắn cho Lâu Nhã: Thư ký Lâu, có ở đó không?

Lâu Nhã công sự xử lý đến một nửa liền nhìn thấy tin tức này, cô thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Đinh Tố này không nói được, không nghĩ tới là suốt muộn, cái này không, chủ động liên lạc tới cô.

Cô ấy có một câu trả lời rất tốt: Có điều gì đó không ổn?

Đinh Tố vội vàng gõ: Muốn hỏi cô xem tối nay Lê tổng có sắp xếp hành trình hay không, cô Kỳ muốn hẹn cô ăn tối.

Lâu Nhã nhìn thấy tin tức này tức giận nở nụ cười, cô đường đường là một thư ký công ty, thỉnh thoảng giúp ông chủ làm nhân sự đào góc công ty khác cũng coi như xong, hiện tại góc tường còn bảo cô làm micrô?

Mọi người có thể tôn trọng sự nghiệp thư ký của cô ấy?

Sau khi tức giận, Lâu Nhã nắm điện thoại di động trả lời: Chờ một chút, tôi đi hỏi Lê tổng.

Lê Ngôn Chi gần đây cũng không có sắp xếp gì, công việc quan trọng nhất trước đây của cô chính là xác định dự án 480 với bên hợp tác, trong đó quan trọng nhất chính là bên phụ tùng, hiện tại chỉ còn lại giữa Cẩm Vinh và Thiệu Thiên để lựa chọn, cho nên nghiêm khắc mà nói, buổi tối cô không có bữa cơm.

"Kỳ tiểu thư sao?" Lê Ngôn Chi rũ mắt nhìn tài liệu, trước mặt hiện lên ánh mắt quật cường mà quyết tuyệt của Kỳ Mạn, còn có cô cuối cùng cô đơn nắm tay nhau.

Cô nắm chặt bút, trên mu bàn tay có chút gân xanh, đầu ngón tay trắng bệch, cả người căng thẳng.

Lâu Nhã nói: "Đúng vậy, Kỳ tiểu thư cũng là vì dự án 480, vậy tối nay ngài…

"Bỏ qua đi." Lê Ngôn Chi thản nhiên nói: "Giúp tôi hẹn Trương quản lý tối nay gặp mặt. ”

"Trương Linh?" Lâu Nhã kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Ngôn Chi lại thích Trương Linh, bất quá cũng có thể hiểu được, Trương Linh là báo giá thấp nhất, nàng gật đầu: "Hẹn cho ngài khách sạn gần đó? ”

"Hẹn trong thế giới mới." Lê Ngôn Chi giương mắt nhìn Lâu Nhã.

Thế giới mới, bữa tiệc mừng của Đào Hành Minh tối nay đã được đặt ở đó, Lâu Nhã sẽ có ý định: "Tôi hiểu." ”

Cô nói xong chuẩn bị đi, Lê Ngôn chi đạo: "Lâu thư ký. ”

Lâu Nhã đứng bình tĩnh, ngẩng đầu nói: "Lê tổng ngài nói. ”

Lê Ngôn Chi buông bút ký xuống, đóng lại tài liệu, ngẩng đầu nhìn Lâu Nhã, đồng tử mặc đen ánh mắt thâm thúy, mặt nghiêng bị chiếu sáng, góc cạnh rõ ràng rõ ràng, lại hơi sắc bén sắc bén, đôi môi mỏng của nàng khẽ khẽ mở ra, giọng nói thấp giọng nói: "Sau này tất cả điện thoại về Kỳ tiểu thư đều bỏ qua cho tôi. ”

Lâu Nhã rõ ràng sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu: "Được. ”

Lê Ngôn Chi nghe được tiếng đóng cửa mới thu hồi tầm mắt, thân thể căng thẳng sau đó liên tục thả lỏng đau đớn khó chịu, cô nhìn về phía tài liệu nghĩ đến chuyện vừa rồi không khỏi than thở.

Chuyện đã đến nước này, nàng có thể cho Kỳ Mạn, cũng chỉ còn lại một biệt hai rộng, không quấy rầy lẫn nhau.