Thiếu Dưỡng Khí

Chương 42: Tương Lai Còn Dài (1)

Lúc Hoắc Vân Thâm ăn cơm, luôn luôn không nói chuyện, anh không nói lời nào, Đường Vũ cũng không thể nói chuyện phiếm, cho nên trên bàn cơm của hai người bọn họ, tương đối yên tĩnh.

Thật lâu sau, Hoắc Vân Thâm buông đũa xuống, bưng lên một chén canh, chậm rãi uống, nói một câu: "Ngày mai tôi đi công tác.”

Đường Vũ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh: "Đi đâu?”

"Nước Mỹ, vài ngày nữa trở lại." Hoắc Vân Thâm cúi đầu uống canh.

"Lần trước không phải anh nói không đi sao?" Đường Vũ nhíu mày, hai người bọn họ vừa mới làm hòa, Hoắc Vân Thâm sắp đi rồi, chờ anh trở về, chẳng phải hai người lại phải bồi dưỡng tình cảm một lần nữa sao?

"Có việc." Hoắc Vân Thâm nói rất ngắn gọn, anh vốn cũng không cần giải thích quá nhiều với Đường Vũ.

Đường Vũ gật gật đầu, híp mắt nở nụ cười: "Anh chờ anh trở về.”

Hoắc Vân Thâm cũng mỉm cười, cơm nước xong, Đường Vũ lôi kéo Hoắc Vân Thâm ra vườn hoa tản bộ, Hoắc Vân Thâm cũng khó có được kiên nhẫn, cùng cô đi dạo trong hoa viên.

Hoắc Vân Thâm kéo Đường Vũ vào trong lòng, hỏi: "Tiêu hóa xong chưa?"

"Tàm tạm." Đường Vũ cười tủm tỉm nói.

"Được." Hoắc Vân Thâm gật đầu.

Đường Vũ còn chưa kịp phản ứng câu "Được" này của Hoắc Vân Thâm là có ý gì, Hoắc Vân Thâm đã bế cô lên lầu.

Đường Vũ đấm giường kêu rên, người đàn ông này thật sự không ngại mệt mà!

Đêm nay, Đường Vũ gần như mệt đến hôn mê ngủ thϊếp đi, trong mộng đều là Hoắc Vân Thâm.

Hôm sau, khi Đường Vũ tỉnh lại, Hoắc Vân Thâm đã không còn ở trong phòng nữa, cô đứng dậy mặc quần áo đi xuống lầu, dì Trương thò đầu ra: "Cô Đường, bây giờ ăn cơm chứ?”

"Vân Thâm đâu?" Đường Vũ hỏi.

"Tiên sinh sáng sớm đã ra sân bay." Dì Trương nói.

Đường Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười hai giờ rưỡi, Hoắc Vân Thâm đã lên máy bay từ lâu, không thể tiễn Hoắc Vân Thâm, trong lòng Đường Vũ không vui lắm, cơm trưa cũng không ăn được mấy đã trở về vẽ bản thảo.

Ngày nộp bản thảo vòng sơ khảo đã càng ngày càng gần, Đường Vũ vẽ một đống, chọn một bộ hài lòng nhất ra, đó là một cái váy màu lam nhạt, làn váy lấp lánh như bầu trời đầy sao, thiết kế trên vai vừa phóng khoáng lại sang trọng. Đường Vũ gửi bản thảo này cho ban tổ chức.

Vừa làm xong chuyện này, dì Trương liền lên lầu nói: "Cô Đường, bên ngoài có người tìm cô.”

Đường Vũ đi dép lê xuống lầu, một cô gái chuyên nghiệp đứng ở cửa, mỉm cười đưa đồ vật trong tay: "Xin chào cô Đường, đây là điện thoại di động của cô, còn có cả sim nữa.”

Đường Vũ ngẩn người: "Của tôi?”

Cô nhận lấy nhìn một chút, đây hiển nhiên không phải điện thoại di động của cô, nó mới tinh có thể soi gương.

"Là một vị tiên sinh họ Hoắc đặt hàng cho cô, hôm nay giao hàng đến nhà cho cô." Cô gái nói.

Đường Vũ nhận đồ, bảo dì Trương tiễn khách, dì Trương trở về nhìn Đường Vũ đang loay hoay nghịch điện thoại trên sofa, cười nói: "Tiên sinh đối với cô thật tốt!”

Đường Vũ cười ngọt ngào, có những thứ tốt tựa hồ nhất định phải từ miệng người khác nói ra, mới càng thêm chân thật và ngọt ngào, giống như tất cả mọi người trên thế giới đều thấy Hoắc Vân Thâm đối xử tốt với cô, cô mới có thể không hoài nghi chuyện này nữa.

Sau khi nhận được điện thoại di động, cô gửi tin nhắn cho Hoắc Vân Thâm: "Cảm ơn Tổng giám đốc Hoắc nha!”

Nhưng Hoắc Vân Thâm bên kia không có hồi âm, không biết là vì chênh lệch múi giờ, hay là bởi vì Hoắc Vân Thâm trước sau như một không đọc tin nhắn, cho nên đại đa số tin nhắn Đường Vũ gửi cho anh đều như đá chìm xuống biển, ngẫm lại cũng đúng, người như Hoắc Vân Thâm, trăm công nghìn việc, nào có thời gian nhắn tin cho một cô gái như cô?

Đường Vũ không để chuyện này ở trong lòng, hiện tại cô rất nhàn rỗi, Trần Hân Di mỗi ngày cùng cô oán giận công việc của cô ấy phiền phức bao nhiêu, trong nhà còn cả ngày thúc giục cô đi xem mắt với kết hôn, nhưng cô ấy ngay cả bạn trai cũng không có, Đường Vũ trêu ghẹo nói, sau này nếu có người đàn ông thích hợp, nhất định lập tức giới thiệu cho Trần Hân Di.

Đường Vũ đang cùng Trần Hân Di tán gẫu, điện thoại di động vang lên, là một số điện thoại lạ, cô bắt máy, hỏi: "Alo?”

"Đường Vũ, là ba." Giọng nói Đường Vĩ Sơn từ trong điện thoại truyền đến, thế nhưng mang theo một tia cẩn thận.

Đường Vũ cười lạnh: "Ba nào?”

Ngày đó khi cô bị mẹ con Lâm Nhã Lan đuổi ra như rác rưởi, Đường Vĩ Sơn sao không nói ông ta là ba của mình?

"Đường Vũ, ông nội nhớ con, bảo hôm nay con về nhà ăn cơm tối." Đường Vĩ Sơn thế nhưng cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói ra mục đích của mình.

Đường Vũ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Đường gia có thể đối đãi với cô như vậy, chỉ là bởi vì tối hôm qua cô chuyển mình, trở thành phụ nữ của Hoắc Tam gia Giang Thành, nếu không, Đường Vĩ Sơn làm sao có thể cho cô sắc mặt tốt như vậy?

"Tôi là một đứa con gái riêng, về nhà nào? Lâm Nhã Lan và Đường Thiên Thiên có biết không?” Đường Vũ cười hỏi.

"Đường Vũ, đừng được voi đòi tiên." Trong giọng nói Đường Vĩ Sơn hàm chứa một chút tức giận, có chút không hài lòng với thái độ của Đường Vũ, cho dù nói như thế nào, đến cùng ông ta vẫn là ba ruột của cô.

Đường Vũ luôn là tính tình khó chịu này, chọc giận Đường Vĩ Sơn, cô mới nhượng bộ: "Tôi không có xe, bất tiện.”

"Tài xế trong nhà đón con." Đường Vĩ Sơn ngược lại đáp ứng rất thống khoái.

"Được, biệt thự Hồng Phong Uyển." Đường Vũ nói xong liền cúp điện thoại.

Cô nghe máy xong, lên lầu thay quần áo, trang điểm.

Từ ngày nàng trở về Giang Thành, cô liền biết, Đường gia không có khả năng cứ như vậy để mặc cô ở bên ngoài giày vò, ít nhất mẹ con Lâm Nhã Lan sẽ không bỏ qua cho cô, bởi vì năm đó sau khi cô được đón về Đường gia, Đường Hàn Lâm vì cho cô danh phận, ổn định địa vị đại tiểu thư của cô, chia cho cô 5% cổ phần Đường thị, cũng bởi vì chuyện này, Lâm Nhã Lan cùng Đường Thiên Thiên càng không vừa mắt cô, điều này có nghĩa là tương lai ông cụ mất, Đường Vũ sẽ được chia một khoản tài sản lớn.

Mà bây giờ, bọn họ có thể không chỉ vì muốn lấy lại cổ phần, mà còn bởi vì trên người cô dán nhãn Hoắc Vân Thâm, nếu cô là bảo vật trong bàn tay của Hoắc Vân Thâm, như vậy thứ Đường gia có thể lấy được từ cô, còn có rất nhiều rất nhiều.

Tài xế Đường gia rất nhanh đã đến, cung kính chờ ở cửa, dì Trương dặn dò: "Cô Đường, cô chú ý an toàn nhé, nếu có sơ suất gì, tiên sinh trở về tôi không có cách nào giải thích.”

Đường Vũ xách túi đi ra ngoài, khoát tay: "Dì Trương, yên tâm đi, tôi chỉ đi ăn cơm, rất nhanh sẽ trở về.”

Đường Vũ ra khỏi cửa, tài xế mở cửa xe phía sau, Đường Vũ chui vào trong xe, đi theo tài xế đến Đường gia.

Nửa đường, Đường Vũ bảo tài xế dừng lại một chút, cô xuống xe đi siêu thị mua một chai rượu vang đỏ, không biết là hãng gì, cô cũng không quan tâm.

Xe chạy đến biệt thự Đường gia, Đường Vũ xuống xe, đôi chân thon dài đi đôi giày cao gót đơn giản, mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc xoăn dùng kẹp ngọc trai kẹp lại, ôn nhu mang theo vui tươi, Đường Vũ đeo túi xách đi vào cửa, lập tức có người giúp việc nghênh đón: "Đường tiểu thư!”

Đường Vũ mỉm cười, một ngày nào đó cô sẽ biến câu Đường tiểu thư này thành đại tiểu thư!

Đường Vũ vào cửa, trong phòng khách có Đường Vĩ Sơn và Tần Dư Triết, Đường Thiên Thiên ngồi ở phía bên kia sofa, Đường Hàn Lâm không có ở đây, có lẽ còn ở biệt thự phía sau, điều kỳ lạ chính là, Lâm Nhã Lan cũng không có ở đây.

Đường Vũ hừ hừ nâng tay lên: "Chờ lâu rồi.”

Đường Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng, không quay đầu khinh miệt một câu: "Giả vờ thiên kim cái gì! Đứa con riêng!”

Tần Dư Triết nhìn Đường Thiên Thiên một cái, bảo cho cô ta thu liễm một chút, dù sao chuyện hôm nay là lão gia tử chuẩn bị, Đường Thiên Thiên mặc dù có bất mãn nhiều hơn nữa, cũng không nên biểu hiện quá rõ ràng.

Đường Thiên Thiên cúi đầu không nói gì, Đường Vũ cũng không có ý định buông tha cô ta như vậy, cô cười cười: "Đều nói họa bất cập thê nhi*, tôi là con riêng, vốn cũng không phải lỗi của tôi? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách người ba tốt của cô, năm đó không thể quản được nửa dưới của mình.”

( họa bất cập thê nhi*: sai lầm của bản thân thì nên tự mình chịu trách nhiệm, đừng liên lụy đến gia đình )

“Đường Vũ!” Đường Vĩ Sơn trừng mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt đều là phẫn nộ, ông ta đã sớm biết đứa con gái này không biết xấu hổ là gì, ba năm trôi qua, vẫn không biết liêm sỉ như cũ!

Tần Dư Triết cũng rõ ràng nhíu nhíu mày, những lời này của Đường Vũ thật sự là có hơi thô tục.

Đường Thiên Thiên từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Đường Vũ: "Không biết xấu hổ! Giống như mẹ chị! Nếu không phải mẹ chị quyến rũ đàn ông, làm sao có thể có chị?”

Đường Vũ cãi lại, nói: "Lời này không đúng rồi, sao tôi lại nhớ rõ năm đó khi mẹ tôi và Đường tổng ở bên nhau, bà Lâm vẫn còn là bạn thân của mẹ tôi vậy? Rốt cuộc là ai quyến rũ đàn ông?”

"Đường Vũ! Chị im miệng cho tôi! Không cho phép nói mẹ tôi như vậy! "Đường Thiên Thiên bảo vệ mẹ, xông tới muốn tát vào mặt Đường Vũ.

Đường Thiên Thiên vừa mới giơ tay lên, còn chưa đυ.ng tới Đường Vũ, Đường Vũ đã hô lên một tiếng, sau đó buông tay, chai rượu vang đỏ cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn.

Rượu vang đỏ như máu bắn tung tóe khắp nơi. Mảnh thủy tinh cũng bắn ra, trên bắp chân trắng ngần của Đường Vũ là một đống hỗn độn, không biết là máu hay rượu vang đỏ.

Đường Thiên Thiên bị động tĩnh này dọa choáng váng, cô ta nhảy về phía sau một bước, vết bẩn trên người so với Đường Vũ ít hơn rất nhiều.

Tần Dư Triết lập tức đi tới, ôm lấy Đường Thiên Thiên, ân cần hỏi: "Thiên Thiên, không sao chứ?”

"Không sao." Đường Thiên Thiên kinh hồn chưa định lắc đầu.

Đường Vũ cười lạnh: "Đương nhiên cô ta không sao, anh không thấy cô ta chạy nhanh thế nào sao?”

“Đường Vũ, chị!” Đường Thiên Thiên giận dữ nói.

Cô ta rất chắc chắn, căn bản không đυ.ng trúng Đường Vũ, là Đường Vũ tự mình ném chai rượu xuống, khiến cho phòng khách hỗn loạn, nhìn liền thấy khó chịu.

Đường Vũ còn chưa nói gì, Đường Hàn Lâm đã tiến vào, nhìn thấy cảnh này, lớn tiếng hỏi: "Đang náo loạn cái gì thế?”

"Đường đại tiểu thư không chào đón tôi đến chơi, tôi đang chuẩn bị đi!" Đường Vũ hết sức "hảo tâm" giải thích.

“Không phải như vậy!” Đường Thiên Thiên lớn tiếng biện giải: "Ông nội! Không phải như vậy, là Đường Vũ tự mình..."

"Là tôi tự mình ăn no dửng đỡ, đem rượu vang đến ném xuống sàn nhà, trầy xước bắp chân của mình, làm bẩn váy của mình, chính là như vậy." Đường Vũ tiếp lời Đường Thiên Thiên.

Đường Thiên Thiên ngơ ngác nhìn Đường Vũ, không biết cô đang định làm gì.