Thiếu Dưỡng Khí

Chương 40: Cứu Mèo

Đường Vũ đi vào yến hội, trong nháy mắt thu hút ánh mắt mọi người, cô thật sự là khuynh quốc khuynh thành, làm cho người ta bất giác muốn nhìn thêm vài lần.

Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Vĩ Sơn và Lâm Nhã Lan từ trên lầu đi xuống, hai người tuy rằng đều bước vào tuổi trung niên, nhưng dáng người cao, trông không hề già.

Đường Thiên Thiên lập tức chào đón như một con bướm: "Ba, mẹ!”

Đường Vĩ Sơn và Lâm Nhã Lan kéo con gái mình, vẻ mặt hiền ái, Đường Thiên Thiên nói với bọn họ một câu gì đó, Đường Vĩ Sơn cùng Lâm Nhã Lan tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Đường Vũ.

Đường Vũ mỉm cười, nâng ly từ xa, xem như chào hỏi.

Đường Vĩ Sơn ghét bỏ nhìn thoáng qua, xoay người đi nói chuyện phiếm với người khác, Lâm Nhã Lan ngược lại đi qua theo Đường Thiên Thiên, Tần Dư Triết lập tức gật đầu: "Bác gái.”

"Dư Triết cuối cùng cũng đến, nếu con không tới, Thiên Thiên khóc nhè mất." Lâm Nhã Lan cưng chiều nhìn về phía Đường Thiên Thiên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thiên Thiên đỏ bừng: "Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?”

Tuy nói oán giận, nhưng trong giọng nói thẹn thùng không giảm nửa phần, dỗ dành Tần Dư Triết hết sức hài lòng, cười nói: "Con xin lỗi, công ty có việc, để cho Thiên Thiên chờ lâu rồi.”

"Được rồi được rồi, chính con bé nguyện ý chờ, trong lòng con biết rõ là được." Lâm Nhã Lan cười nhìn con rể tương lai của mình, trong ánh mắt đều là hài lòng. ( truyện chỉ đăng ở s1apihd.com )

Tần Dư Triết mặt không biến sắc kéo Đường Thiên Thiên qua, thì thầm hai câu gì đó, dỗ dành khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thiên Thiên đỏ bừng.

Lâm Nhã Lan giống như lúc này mới nhìn thấy Đường Vũ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó có chút không rõ hỏi: "Vị này là thiên kim nhà ai?”

"Mẹ, thiên kim cái gì chứ. Đây là Đường Vũ!” Đường Thiên Thiên lập tức nói.

Trong lời nói tuy rằng không có một tia địch ý, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự châm chọc, Đường Vũ cho tới bây giờ cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì, cô chẳng qua chỉ là sản phẩm đi quyến rũ Đường Vĩ Sơn của Liễu Như Vân, là bàn đạp muốn gả vào Đường gia của Liễu Như Vân mà thôi, đáng tiếc không thể như ý nguyện, thiên kim tiểu thư Đường gia, chỉ có một mình Đường Thiên Thiên.

"Đường Vũ?" Lâm Nhã Lan ngạc nhiên, nhìn về phía Đường Vũ, giơ tay chạm vào Đường Vũ, giọng nói run rẩy: "Đường Vũ. Con quay lại khi nào? Sao con không về nhà?”

Người ngoài nhìn thấy, Lâm Nhã Lan thật đúng là chân thành tốt bụng, cảm động lòng người, bà ta ở trước mặt phu nhân nhà giàu, cũng luôn luôn ôn lương hiền thục, đối mặt với con gái riêng, đương nhiên sẽ không có bất kỳ thất thố gì.

Đường Vũ mỉm cười: "Dì Lâm chẳng lẽ đã quên, năm đó lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà bà cũng có mặt, sao ba năm trôi qua, mất trí nhớ rồi sao?”

Sắc mặt Lâm Nhã Lan cứng đờ, Đường Thiên Thiên trừng mắt nhìn Đường Vũ: "Đường Vũ! Chị nói chuyện với mẹ tôi kiểu gì đấy!”

"Nói thật mà thôi, có vấn đề gì không?" Đường Vũ nhìn về phía Đường Thiên Thiên.

"Đường Đường, bác gái là trưởng bối, chú ý chừng mực." Tần Dư Triết đứng ra hòa giải.

"A Triết, đừng để ý tới chị ta, từ nhỏ chị ta đã không được dạy dỗ như vậy!" Đường Thiên Thiên ghét bỏ nhìn Đường Vũ.

Đường Vũ mỉm cười, lời nói ra miệng tuy rằng là với Đường Thiên Thiên, nhưng mà lại nhìn Tần Dư Triết: "Lúc nhỏ tôi được dạy dỗ hay không, Dư Triết rõ ràng nhất, không phải sao?”

Tần Dư Triết ngẩn người, hồi ức đột nhiên bị kéo về mấy năm trước, lúc hắn và Đường Vũ yêu đương, tình cảm ngây thơ của thiếu niên và thiếu nữ sạch sẽ thuần khiết. Khi đó, Đường Vũ nhu thuận, đáng yêu, hiểu lòng người, luôn mặc váy, rụt rè kéo góc áo Tần Dư Triết, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng luôn xấu hổ đỏ bừng.

Mà bây giờ Đường Vũ xinh đẹp, quyến rũ, đảo lộn chúng sinh, so với dung mạo năm đó, chỉ có hơn không có kém.

Đường Thiên Thiên nhìn thấy Tần Dư Triết mất thần, phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Vũ: "Hồ ly tinh!”

Đường Vũ sửng sốt, nở nụ cười: "Thì ra cô Đường được giáo dục tốt, chính là như vậy.”

Đường Thiên Thiên nắm chặt nắm đấm, Lâm Nhã Lan lại kéo cô ta lại, nhìn về phía Đường Vũ: "Đường Vũ, nếu đã trở lại, thì đi thăm ông cụ đi, ông rất nhớ con đấy.”

Đường Vũ không hiểu nhìn Lâm Nhã Lan một cái, người phụ nữ này sẽ tốt bụng như vậy?

Cô nghi ngờ bước đi, Tần Dư Triết xoay người đi vào toilet, Đường Thiên Thiên kéo tay Lâm Nhã Lan, hỏi: "Mẹ! Sao mẹ lại để chị ta gặp ông nội? Nhỡ đâu ông nội lại muốn đón chị ta về Đường gia thì làm sao bây giờ?”

Lâm Nhã Lan trấn an nói: "Được rồi, nếu nó đã về nước, ông cụ sớm muộn gì cũng sẽ biết, thay vì để cho nó lén lút đi lấy lòng ông cụ ở bên kia, còn không bằng chúng ta đưa nó qua.”

"Con mặc kệ! Dù sao chị ta cũng không được trở về Đường gia! Chị ta chắc chắn sẽ quyến rũ A Triết! Đường Vũ hiện tại là hồ ly tinh! Mẹ nhìn bộ dạng quyến rũ của chị ta đi!" Đường Thiên Thiên nghĩ lại Đường Vũ nháy mắt với Tần Dư Triết liền tức giận.

“Yên tâm, năm đó nó làm ra chuyện xấu hổ như vậy, cộng với chuyện tốt mẹ nó làm ra, ông cụ sẽ không dễ dàng để cho nó trở về như vậy!” Lâm Nhã Lan nói.

Bà ta mới là bà chủ Đường gia, mấy năm nay lao tâm lao lực lo liệu cho cái nhà này, không có bất kỳ sai sót gì, chỉ cần bà ta không đồng ý, Đường Vũ sẽ không được trở về.

Đường Vũ đi dạo giữa đám người, không ít người đàn ông tiến lại gần bắt chuyện, Đường Vũ đều từ chối, cô có thể không bám vào được Hoắc Vân Thâm, nhưng cũng không nghĩ tới người khác.

Nhớ tới Hoắc Vân Thâm, Đường Vũ liền nổi giận, người đàn ông này vừa đi liền không còn động tĩnh gì, điện thoại trong tay anh quả thực là một viên gạch, không có tác dụng gì!

Cẩu nam nhân! Nhìn thấy cô và Thẩm Hiên đứng chung một chỗ liền nổi giận, loại tính tình thối nát này, người phụ nữ nào chịu được anh!

Đường Vũ bưng ly rượu đứng ở trong góc, cân nhắc xem mình có nên gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm hay không? Dù sao cô vẫn còn ở Hồng Phong Uyển, cùng Hoắc Vân Thâm cũng không tính là chia tay, cứng nhắc như vậy cũng không tốt.

Một người giúp việc đi tới, nhìn Đường Vũ một cái, nói: "Đại tiểu thư, lão gia mời ngài qua một chuyến.”

Tay Đường Vũ bưng ly rượu dừng một chút, cô thật sự là rất nhiều năm chưa từng nghe qua xưng hô này, cô đã sớm không còn là đại tiểu thư Đường gia rồi.

Đường Vũ theo người giúp việc rời khỏi phòng tiệc, đi về phía biệt thự riêng ở phía sau, vừa vào cửa hương trà đã đập vào mặt, giọng nói già nua hiền lành vang lên: "Tiểu Ngũ, trở về rồi.”

Ông cụ ngồi trên ghế, chỉ nói năm chữ đơn giản như vậy, lại đánh trúng trái tim Đường Vũ, mũi cô chua xót, thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Đường Vũ hít mũi, thở ra một hơi, gật gật đầu: "Đã trở lại.”

"Lại đây." Đường Hàn Lâm vẫy tay.

Đường Vũ đi qua, đứng trước mặt Đường Hàn Lâm, tiếp nhận sự đánh giá từ trên xuống dưới của ông cụ.

Một lúc lâu sau, Đường Hàn Lâm gật đầu, nói: "Lớn rồi, bây giờ là một cô gái rồi, khi nào trở về vậy?”

"Hơn một tháng trước." Đường Vũ đáp.

"Ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện, đừng đứng, nơi này chỉ có hai chúng ta." Đường Hàn Lâm chỉ chỉ ghế đối diện, ý bảo Đường Vũ ngồi xuống.

Đường Vũ dừng một chút, lắc đầu: "Không ngồi đâu, nếu chủ tịch Đường không có việc gì, cháu đi trước.”

Khi nghe được ba chữ "Chủ tịch Đường ", nụ cười trên mặt của Đường Hàn Lâm cứng đờ một chút, ông cúi đầu, bưng tách trà tinh xảo lên, thổi nước trà nóng: "Đi đi, không có chuyện gì.”

Đường Vũ bình tĩnh nhìn Đường Hàn Lâm một cái, Đường Hàn Lâm thưởng thức trà, tựa hồ hoàn toàn che chắn cho Đường Vũ, Đường Vũ xoay người đi ra phòng khách, ở một khắc bước ra ngoài, nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.

Bước chân Đường Vũn dừng lại, đi ra khỏi biệt thự này, trở lại phòng yến hội.

"Lão gia, đừng thở dài." Chú Lý quản gia đi ra.

Đường Hàn Lâm nhìn về phía cửa, bất giác lại thở dài: "Con bé này, hận ta!”

"Lão gia nói linh tinh, lúc đại tiểu thư ở Đường gia, ngài thương cô ấy nhất, còn chia cổ phần cho cô ấy, đại tiểu thư sao có thể hận ngài được chứ?" chú Lý thu dọn trà cụ.

"Ta không thương nó, lúc nó bị đuổi ra khỏi nhà, ta không quản nó!" Đường Hàn Lâm nói.

Chú Lý cũng nhẹ giọng thở dài, thu dọn bàn, dìu Đường Hàn Lâm dậy: "Lão gia, thọ yến sắp bắt đầu, đi thôi.”

Đường Hàn Lâm không nói gì nữa, được chú Lý dìu, đi về phía biệt thự đèn đuốc sáng trưng phía trước.

Đường Hàn Lâm vừa tiến vào, yến hội lập tức càng thêm huyên náo, thanh âm chúc thọ bên tai không dứt.

Đường gia là danh môn ở Giang Thành, làm ăn rất lớn, Đường Hàn Lâm khi còn trẻ cũng là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, có không ít bạn bè hôm nay đều đến.

Thời gian vừa đến, người chủ trì lập tức tuyên bố thọ yến bắt đầu, ông cụ đi lên đài nói tượng trưng hai câu, cảm ơn khách khứa đến dự, sau đó chính là chúc thọ.

Đầu tiên là Đường Vĩ Sơn và Lâm Nhã Lan tặng quà, là một bộ trà cụ quý giá, chế tác tinh xảo, trị giá trăm vạn, khiến tân khách không ngừng khen Đường Vĩ Sơn hiếu thuận.

Đường Thiên Thiên cũng tặng quà của mình, cô ta tặng một bộ trang phục thủ công kiểu thời Đường, bây giờ ai cũng đều mặc âu phục giày da, nhưng Đường Hàn Lâm yêu thích văn hóa xưa, Đường Thiên Thiên coi như rất đầu tư.

Ngay cả Tần Dư Triết cũng chuẩn bị một khối ngọc bội quý giá làm quà tặng cho Đường Hàn Lâm. Chuyện hắn và Đường Thiên Thiên đính hôn, toàn bộ người Giang Thành đều biết, Tần Dư Triết đã xem như là con rể của Đường gia, cùng người Đường gia tặng lễ vật cũng nằm trong dự liệu.

Thân thích gần xa của Đường gia tặng xong, chính là bạn bè của Đường Hàn Lâm, những vị khách còn lại đều ở lúc vào cửa, đem quà đưa cho người giúp việc đón khách ở cửa.

Vốn tiết mục này đến đây coi như kết thúc, nhưng Đường Thiên Thiên lại quay đầu nhìn Đường Vũ một cái, cất giọng hỏi: "Đường Vũ, quà của chị đâu?”

Đường Thiên Thiên vừa hô, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Đường Vũ.

Đường Vũ bình tĩnh đứng giữa đám người, nhìn ánh mắt cười cười của Đường Thiên Thiên: "Đường Vũ, chị trở về tham gia thọ yến của ông nội, sẽ không phải là không chuẩn bị quà đấy chứ?”

"Đúng vậy Đường Vũ, con từ xa trở về, chuẩn bị thứ gì tốt cho ông nội thế?" Lâm Nhã Lan cũng chờ mong nhìn Đường Vũ.

Đường Vũ hừ lạnh trong lòng, cô chuẩn bị quà? Cô chuẩn bị cái rắm! Cô trở về quấy rối, không phải trở về để tặng quà!

Có người thì thầm hỏi: "Đây là ai vậy? Sao cũng họ Đường?”

Lập tức có người giải thích: "Đại tiểu thư Đường gia là con riêng trở về, cuộc sống riêng tư rất loạn, mười tám tuổi đã cùng đàn ông làm loạn, bị Đường gia đưa ra nước ngoài, ai biết trở về khi nào?”

"Mười tám tuổi sao? Ôi, thật đúng là không đứng đắn.”

"Đúng vậy đúng vậy, gia phong Đường gia nghiêm cẩn, Đường phu nhân giáo dục con gái cũng hết sức nghiêm khắc, sao lại xuất hiện một người như vậy?"

"Cô không biết sao? Đường Vũ là con của người phụ nữ bên ngoài sinh ra, giáo dưỡng tất nhiên sẽ kém một chút.”

"Chậc chậc, đúng thật mà mẹ nào con nấy."

“Nhìn bộ dáng yêu diễm này, liền biết không phải là thứ tốt đẹp gì!”

Không biết là người nào "hảo tâm" phổ cập thân thế của Đường Vũ cho những người xung quanh biết, đoạn quá khứ đầy bụi bặm kia cứ như vậy bị tiết lộ không chút lưu tình.

Sau đó, những lời khó nghe này được lan truyền trong đám đông, ánh mắt mọi người nhìn Đường Vũ có sự thay đổi, họ nhìn cô như nhìn một loại virus ghê tởm.

Không ít nữ tân khách che miệng che mũi, cùng người bên cạnh bàn tán: "Vừa mới nhìn thấy bộ dáng cô ta tiến vào liền biết không phải là phụ nữ đứng đắn gì.”

"Đúng vậy đúng vậy, không ngừng liếc mắt với đàn ông, hận không thể đem ánh mắt dán lên người khác."

"Cô nhìn chiếc eo kia vặn vẹo, phụ nữ đứng đắn nào có ai đi đứng như vậy?"

"Khuôn mặt kia là sửa rồi đúng không? Tôi thấy cô ta cười không tự nhiên chút nào.”

“Khẳng định là sửa rồi, Đường gia làm gì có ai có sống mũi cao như cô ta chứ!”

"Này tôi nói với các người, các người nhìn kỹ hai chân của cô ta đi, chậc chậc chậc, khoảng cách cũng hơi xa nhau nhỉ?"

"Ôi đừng nói đến thứ ghê tởm này nữa, cơm tối nay cũng không ăn nổi nữa."

"Đúng vậy đúng vậy, uống rượu sâm banh cũng muốn nôn."

Phụ nữ luôn như vậy, nhìn thấy người khác xinh đẹp hơn mình thì phải mỉa mai vài câu, huống chi Đường Vũ là người phụ nữ xinh đẹp đến kinh tâm động phách như vậy?

Mới vừa rồi tất cả phụ nữ hâm mộ ghen tị, giờ phút này đều biến thành vô tình trào phúng.

Trong mắt họ, Đường Vũ chỉ đơn giản là dơ bẩn, tất cả những điều tốt đẹp ở cô đều là những thứ ghê tởm, họ thêm vào vô số lời phỏng đoán ác ý và sỉ nhục cô, sau đó nói xấu và chế nhạo với những lời thêm mắm thêm muối, như thể chỉ bằng cách này họ mới có thể thể hiện bản thân tốt hơn Đường Vũ gấp trăm lần, cho dù ngoại hình không so sánh được, nhưng cái gọi là được dạy dỗ đó vẫn luôn tốt hơn.

Đường Thiên Thiên lại không thèm để ý người chung quanh bàn tán như thế nào, vẻ mặt vô tội nhìn Đường Vũ, nói: "Có phải chị đã quên mang theo quà rồi hay không?”

"Thiên Thiên! Đừng nói nữa." Tần Dư Triết cố ý ngăn Đường Thiên Thiên lại, muốn chấm dứt trò khôi hài này.

Lúc trước, khi Đường Vũ có quan hệ với người đàn ông khác, Tần Dư Triết cảm thấy ghê tởm, nhưng bây giờ, cách ba năm gặp lại Đường Vũ, không hiểu sao lại sinh ra một tia đau lòng, cô gái này giống như một con mèo con lạc đường, đứng tại chỗ bị những người khác chỉ trỏ.

Tần Dư Triết không nói lời nào còn tốt, hắn nói giúp Đường Vũ, Đường Thiên Thiên càng tức giận, cô ta bưng khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Đường Vũ, hỏi: "Nghe nói bây giờ chị đang quen lão tổng không tệ, ông ta chắc hẳn cho chị tiền để chuẩn bị quà chứ?”

Lời này vừa nói ra, đám người bàn tán càng thêm náo nhiệt, bọn họ theo bản năng đem lão tổng trong lời Đường Thiên Thiên nói, trực tiếp lý giải là người đàn ông năm sáu mươi tuổi, đàn ông như vậy ở bên cạnh Đường Vũ, khẳng định là giao dịch ở phương diện đó, nói khó nghe một chút, Đường Vũ không khác gái là bao.

Đường Thiên Thiên nhìn tân khách chung quanh chỉ trỏ Đường Vũ, đắc ý nhìn Đường Vũ, cô ta chính là muốn hủy hoại cô, ba năm trước cô ta có thể hủy hoại cô, ba năm sau cũng có thể!

Cô ta cực kỳ chán ghét Đường Vũ chiếm vị trí Đại tiểu thư Đường gia, chán ghét người phụ nữ này vĩnh viễn một bộ dáng vô hại cướp đi sự yêu thương của ông nội, càng tức giận với người phụ nữ hèn mọn như Đường Vũ, thế nhưng lại được Tần Dư Triết yêu thương.

Cho nên cô ta chính là muốn hủy hoại Đường Vũ, cướp đi bạn trai của cô, đuổi cô ra khỏi Đường gia!

Muốn nói Đường Vũ đã làm sai điều gì? Kỳ thật cái gì cũng không có, cô sinh ra, mang họ Đường, bước vào Đường gia, chính là sai lầm lớn nhất!

"Được rồi, Thiên Thiên, nếu Đường Vũ không mang theo quà thì đừng nói nữa." Lâm Nhã Lan vô cùng dịu dàng quan tâm.

Đường Vĩ Sơn ghét bỏ nhìn Đường Vũ một cái, hừ lạnh một tiếng, ông ta chán ghét Đường Vũ, bởi vì cô làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, bôi nhọ Đường gia, nếu không, ông ta căn bản sẽ không đuổi cô đi.

Đường Hàn Lâm cũng nháy mắt với chú Lý, chú Lý lập tức đứng ra: “Tặng quà đến đây thôi, dạ tiệc đã đến lúc rồi?"

"Đường Vũ! Lão tổng của chị đâu? Hôm nay không đến sao? Sao chị không nói gì?” Đường Thiên Thiên cao giọng hỏi.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối Đường Vũ một câu cũng không nói, cô giống như là đứng xem chuyện cười vậy. Nhìn Đường Thiên Thiên tự biên tự diễn vở kịch này, nhìn Tần Dư Triết và Lâm Nhã Lan giả mù hòa thuận, nhìn Đường Hàn Lâm muốn bảo vệ cô lại ngại mặt mũi Đường gia cùng tâm tư con dâu con trai, chỉ có thể bảo chú Lý ra mặt.

Đường gia này, vẫn luôn là bộ dáng này, mỗi người đều bưng mặt nạ của mình, đều có tâm tư của mình, chỉ tiếc, Đường Vũ năm đó không hiểu chuyện, không thấy rõ điểm này, vô ích chôn vùi sự vô tội của chính mình.

Mà lúc này, ngoại trừ tân khách bên này bàn tán sôi nổi, không ai chú ý góc bên kia, còn có ba người ngồi.

Tô Cảnh vắt chân tựa vào sofa, cắn môi nhìn về phía đám người: "Đường gia này làm trò gì vậy? Cái gì mà đại tiểu thư nhị tiểu thư? Thọ yến này còn tổ chức hay không đây?”

Lục Thế Lễ bưng ly rượu, mỉm cười: "Giữa hào môn, luôn có chút mèo vờn chuột, coi như xem kịch.”

Mà người đàn ông ngồi ở giữa, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, ánh mắt đen nhánh nhìn đám người, cũng nhìn không ra anh đang nhìn ai, anh chỉ là không nhúc nhích nhìn chằm chằm, tay phải kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đã tích tụ rất nhiều, tay anh khẽ động, tàn thuốc liền rơi trên bàn nhỏ, tán thành bột.

"Anh Thâm, nhìn gì vậy?" Tô Cảnh tiến lại gần, nhìn theo tầm mắt Hoắc Vân Thâm: "Nhìn tiểu thư Đường gia kia sao? Hình như là tên là Đường Thiên Thiên đúng không? Bất quá nghe nói người ta đã đính hôn, anh cũng đừng nghĩ nữa.”

"A" Hoắc Vân Thâm cười lạnh: "Thứ dung tục.”

Lục Thế Lễ lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, trêu chọc nói: "Tô Cảnh, A Thâm quan tâm đến phụ nữ bao giờ đâu, cũng không biết người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt cậu ấy nữa.”

Tô Cảnh gãi đầu, lại nhìn theo ánh mắt Hoắc Vân Thâm: "Vậy anh nhìn gì vậy?”

"Xem kịch." Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm điểm đỏ trong đám người, người phụ nữ này ngược lại rất bình tĩnh, bị khi dễ thành như vậy còn có thể bình tĩnh được.

"A!" Tô Cảnh mở to hai mắt: "Anh Thâm, anh không phải là đang nhìn Tần Dư Triết đấy chứ? Mẹ kiếp! Anh không có phụ nữ là vì vấn đề khuynh hướng giới tính?”

Tô Cảnh kinh ngạc lớn tiếng, miệng há to đến nỗi có thể nhét nắm đấm vào, Lục Thế Lễ lập tức không nhịn được, hiếm khi thất thố mà sặc rượu.

Hoắc Vân Thâm cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, liếc xéo Tô Cảnh một cái: "Ngứa da?”

"Không có?? Không có?" Tô Cảnh ngoan ngoãn rụt người lại.

Kết quả, còn chưa đến hai phút lại ngồi dậy, bát quái hỏi: "Bọn họ nói, chuyện Đường Vũ kia là thật sao? Trông rất xinh đẹp, thật là không đứng đắn sao?”

"Không biết, không chú ý đến." Lục Thế Lễ lắc đầu.

“ Anh Thâm, anh biết không?” Tô Cảnh chọc chọc vào Hoắc Vân Thâm.

Hoắc Vân Thâm lại nhếch môi: "Cậu cảm thấy cô ấy xinh đẹp?”

Tô Cảnh quay đầu lại đánh giá Đường Vũ một cái, thận trọng gật đầu: "Đâu chỉ là xinh đẹp, khuôn mặt này, dáng người này, chiếc eo này, chân này, cực phẩm nhân gian!”

Sắc mặt Hoắc Vân Thâm từng tấc từng tấc lạnh xuống, anh thuận miệng hỏi, anh bảo Tô Cảnh đánh giá cẩn thận như vậy sao? Ai mà không biết đôi mắt độc ác của Tô Cảnh liếc mắt một cái cũng có thể đo được số đo ba vòng và cân nặng.

Tô Cảnh cảm thấy khí tràng xung quanh Hoắc Vân Thâm càng ngày càng lạnh, rụt cổ lại: "Em?? Em nói sai sao? Như vậy, anh cũng cảm thấy xấu sao?”

Nghe được chữ "xấu" này, sắc mặt Hoắc Vân Thâm càng lạnh hơn, người phụ nữ anh coi trọng, xấu ở đâu? Rõ ràng chân dài eo nhỏ này đều rất quyến rũ.

Nói đến mê người, lúc người phụ nữ này đi chân trần nằm trên sofa càng quyến rũ, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người cô, cô giống như một con mèo lười biếng, duỗi thắt lưng, nũng nịu: "Vân Thâm, hôm nay ăn cá.”

Hoắc Vân Thâm căn bản không quan tâm ăn cá hay ăn gà vịt, anh chỉ muốn đem người phụ nữ này ăn sạch sẽ rồi nói sau.

Nghĩ đến đây, không hiểu sao lại nhớ tới nụ cười dịu dàng của Đường Vũ đối với Thẩm Hiên, anh chính là quá cưng chiều mới có thể khiến cô to gan, còn dám cãi nhau với anh.

Vốn định không để ý tới cô, nào ngờ hôm nay ở yến hội liền nhìn thấy cô, nhìn người phụ nữ này lắc ly rượu ung dung đi trong đám người, trong lòng anh rất tức giận.

Trong đám người, Đường Hàn Lâm mắt thấy trò khôi hài này đã náo loạn càng lớn, chỉ có thể lên tiếng quát lớn: "Được rồi! Đừng nói, bữa tiệc nên bắt đầu rồi!”

“Ông nội!” Đường Thiên Thiên làm nũng: "Đường Vũ nếu đã có bạn trai, thì hãy cho chúng ta xem mặt chút! Có gia đình làm chỗ dựa cho chị ấy cũng tốt mà!”

Những người xung quanh bàn tán sôi nổi: "Có cái gì đẹp mắt chứ, không biết là bám được vào kim chủ nào!”

"Loại phụ nữ này cũng chỉ có thể dựa vào mặt mũi thôi? Ngoại trừ cái này còn có thể lấy cái gì ra để giữ chân đàn ông?”

"Cũng không biết là người đàn ông nào đói mà ăn bừa như vậy, cùng cô ta lăn lộn."

"Có phải Vương tổng không? Mấy ngày trước tôi nghe nói Vương tổng ở bên ngoài nuôi một người tình!”

"Hả? Nghe nói Vương tổng kia có sở thích này!”

“Loại chuyện này anh tình tôi nguyện, khẳng định là chính cô ta cũng nguyện ý!”

"Vậy cũng quá ghê tởm, chịu không nổi chịu không nổi nữa!"

Hoắc Vân hít sâu một hơi thuốc, ấn tàn thuốc vào gạt tàn, đứng lên lắc người một chút.

"Anh Thâm, đi đâu vậy?" Tô Cảnh hỏi.

"Cứu mèo." Hoắc Vân Thâm nhả ra hai chữ, đi về phía đám người.

"Mèo? Mèo đâu ra?” Tô Cảnh nhìn về phía Lục Thế Lễ.

Lục Thế Lễ cũng mờ mịt lắc đầu, trường hợp quan trọng như vậy, làm sao có thể có mèo ở đây?

Đường Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Thiên: "Có phải cô tò mò hơi quá rồi không?”

Cho cô bản lĩnh lớn, hiện tại cô cũng không thể mời Hoắc Vân Thâm tới đây, vì vậy cô chỉ có thể cho qua.

"Đây không phải là em quan tâm đến chị sao?" Đường Vũ, lão tổng của chị đâu?" Đường Thiên Thiên khoanh tay nhìn cô.

Đường Vũ còn chưa nói gì, bên hông đã bị một cánh tay khoác lên với xúc cảm quen thuộc, thân thể Đường Vũ cứng đờ, hơi thở trong trẻo trong nháy mắt bao phủ cô, thanh âm từ tính vang lên trên đỉnh đầu, mang theo cường thế cùng khí phách bá đạo: "Tìm tôi có việc?”