Lúc Đường Vũ tỉnh lại, trước mắt là một nam bác sĩ có chút đẹp trai quá mức, sống mũi cao thẳng, đeo một cặp kính gọng vàng, đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ, thoạt nhìn tao nhã.
Thấy cô tỉnh lại, bác sĩ mỉm cười, hỏi: "Cô tỉnh rồi, tôi thấy cô ngất xỉu bên đường, đưa cô đến bệnh viện, có cần tôi giúp liên lạc với gia đình cô không?"
Đường Vũ ngẩn người, lắc đầu: "Không cần.”
Cô từ trên giường ngồi dậy, chỉ là một động tác nho nhỏ cũng đã cảm thấy trán đau nhức, cô hít một ngụm khí lạnh, chạm vào trán, phía trên quấn băng gạc.
Bác sĩ có chút lo lắng nhìn cô: "Này cô, cô bị tấn công sao? Vết thương trên trán cô không nhẹ đâu.”
Đường Vũ giật khóe miệng cười cười: "Đúng vậy, bị tấn công.”
Đường Vũ nhìn trái nhìn phải: "Túi xách và điện thoại của tôi đâu? Tôi phải về nhà.”
Người đàn ông ngẩn cả người: "Khi tôi gặp cô, không thấy đồ gì của cô cả, hay là gọi cho gia đình cô đi?" Hãy để họ đón cô.”
Đường Vũ lắc đầu: "Không cần, tôi tự mình đi về.”
"Này cô, trên người cô không có tiền, làm sao trở về? Nếu không tôi đưa cô về nhé? Dù sao tôi cũng sắp tan làm rồi.” Người đàn ông thăm dò hỏi.
Đường Vũ có chút do dự, theo bản năng cô không muốn để cho người khác biết mình ở nơi nào, huống chi ngay cả người đàn ông này tên là gì cô cũng không biết.
Cô nghiêng đầu nhìn bảng hiệu của người đàn ông: "Thẩm Hiên?”
Người đàn ông cười cười, vươn tay: "Xin chào, tôi tên là Thẩm Hiên, là bác sĩ của bệnh viện Đệ Nhất.”
Đường Vũ gật gật đầu, không đưa tay ra: "Xin chào, tôi tên là Đường Vũ.”
"Đi thôi, đưa cô về nhà, cho dù cô không tình nguyện, ít nhất về nhà phải trả tiền thuốc men cho tôi chứ, huống chi bây giờ cô không có tiền không có điện thoại, cô chắc chắn về được chứ?" Thẩm Hiên cười nói.
Thẩm Hiên ngược lại không ép buộc cô, chỉ là ánh mắt hết sức kiên định, huống hồ khí chất trên người anh ấy không giống như lừa gạt, Đường Vũ cũng không kháng cự như vậy.
Cô lúng túng gãi đầu, bệnh viện Đệ Nhất cách Hồng Phong Uyển khá xa, hơn nữa ngay cả xe buýt cũng không có, cô quả thật không thể đi về được.
Đường Vũ chỉ có thể đứng lên đi theo Thẩm Hiên ra ngoài, Thẩm Hiên ấn chìa khóa điều khiển trong tay, một chiếc Audi giản dị sáng đèn, Thẩm Hiên theo sự chỉ đường của Đường Vũ lái đến Hồng Phong Uyển.
"Chính là nơi này, anh chờ một chút, tôi đi vào lấy tiền." Đường Vũ cởi dây an toàn ra. ( truyện chỉ đăng ở s1apihd.com )
Thẩm Hiên hết sức thân sĩ xuống xe mở cửa cho Đường Vũ, Đường Vũ cười thân thiện, lúc xuống xe không đứng vững, đầu óc choáng váng nên đập đầu vào l*иg ngực Thẩm Hiên, suýt nữa té ngã, Thẩm Hiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: "Không sao chứ?”
"Không sao." Đường Vũ lập tức rút tay ra: "Xin lỗi, đυ.ng phải anh rồi.”
"Không sao." Thẩm Hiên kiểm tra thương thế trên trán cô một chút, dặn dò: "Vết thương trên đầu cô tuy rằng không sâu đến mức phải khâu, nhưng vẫn chảy ra không ít máu, hơn nữa thể chất của cô tương đối yếu, trong chế độ ăn uống chú ý bổ sung thân thể, ăn chút đồ bổ máu.”
Đường Vũ gật gật đầu, nở nụ cười: "Biết rồi, trở về để dì xào gan heo cho tôi ăn.”
Thẩm Hiên cũng nở nụ cười, anh ấy và Hoắc Vân Thâm không giống nhau, Hoắc Vân Thâm vĩnh viễn lạnh mặt, xa cách với người ngoài, Thẩm Hiên ngược lại nho nhã lễ độ, lại phong độ nhẹ nhàng, giao tiếp cùng không tự giác liền thân cận hơn rất nhiều.
Đường Vũ xoay người chuẩn bị đi vào lấy tiền, lại mạnh mẽ đυ.ng vào ánh mắt sâu không đáy của Hoắc Vân Thâm, người đàn ông này không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, đi dép lê trong nhà, âu phục trên người còn chưa cởi ra, tựa vào khung cửa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Đường Vũ, giống như nhìn chằm chằm vào con mèo bước nửa bước ra khỏi nhà vậy.