Tên Nghịch Đồ Này Mới Không Phải Thánh Tử

Chương 12: Trương Mãnh Thua?

Trương Mãnh vẫn không có lấy trường kiếm trên lưng xuống.

Thân hình thấp bé, bắp chân cuồn cuộn, gân xanh trên trán nổi lên, khí huyết cả người bắt đầu khởi động, tựa như một con hoang thú hung mãnh.

Nâng chân phải đạp mạnh lên mặt đất lôi đài, những nền gạch trên mặt đất từng tấc từng tấc vỡ vụn.

Oanh ~

Cả người giống như đạn pháo, trùng kích mà đến khiến cho không khí như đang bị xé rách

Trong chớp mắt liền đi tới bên trái Sở Hưu.

Một cú đá sấm sét quất về phía đầu hắn, bầu không khí ríu rít!

Sở Hưu nghiêng người một cái, tránh được một kích vừa nhanh vừa hiểm của Trương Mãnh.

Thân pháp lưu ảnh vận chuyển, nguyên khí ngưng tụ trên hai chân, tốc độ tăng vọt gấp năm lần, nhanh đến mức hiện ra ba đạo tàn ảnh, trong phút chốc kéo dài khoảng cách với Trương Mãnh, cách nhau ba mươi mét hơn.

“Ha ha, tốc độ không chậm!”

Trương Mãnh nhe răng cười.

“Như vậy một chiêu này, né như thế nào đây!”

Tay trái có ánh sáng lấp lóe, ngón tay búng một cái.

Thương~

Một cái đinh bay màu đen, đâm thủng không khí, mang theo từng trận sóng gầm, trực tiếp bay vèo đến mi tâm của Sở Hưu.

Sở Hưu lần thứ hai vận chuyển thân pháp huyền phẩm lưu ảnh, cấp tốc hướng về bên cạnh để né tránh.

"Mẹ kiếp, Trương Mãnh ra tay thật hung ác, mỗi một kích đều nhắm vào chỗ yếu hại."

"Thân pháp của Sở Hưu cũng không tệ, luôn có thể né tránh vào thời khắc mấu chốt."

"Ha ha, thủ lâu tất thua, cho dù thân pháp có nhanh hơn nữa mà lại không cách nào đánh bại đối thủ, như vậy người thua cuối cùng nhất định là hắn."

"Sở Hưu thua chắc rồi."

"Thật là một trận đấu vô vị."

Đôi mắt đẹp của Đào Yêu toát ra vẻ lo lắng.

Nghĩ thầm, đại sư huynh ngươi thật sự đang diễn trò sao?

Không khỏi có chút quá chân thực.

Những con cẩu cược đang vui mừng.

Kèo này ổn, kèo này ổn rồi!!!!

Trên lôi đài.

Thế cục đang nghiêng về một phía.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trương Mãnh đuổi theo đánh Sở Hưu.

Đại khái đuổi theo nửa giờ đồng hồ. Trương Mãnh rốt cuộc không còn kiên nhân nữa, Sở Hưu này giống như một con lươn, vừa trơn lại dễ dàng trượt ra khỏi tầm tay.

Xét ~

Lập tức rút thanh trường kiếm màu đỏ ra.

Từng đạo nguyên lực kiếm khí như lưới, chém về phía Sở Hưu.

Hoàn toàn phong bế không gian để không cho đối phương né tránh.

Hai mắt Sở Hưu híp lại.

Tay trái nắm vỏ kiếm, tay phải nắm chuôi Bạch Cốt Kiếm.

Bích Huyết Kiếm dựng thẳng trước mặt.

Chậm rãi rút kiếm.

Lưỡi kiếm màu đỏ tươi phản chiếu lại đôi mắt lãnh đạm thâm thúy kia.

Bạt Kiếm Thức.

Vù vù ~

Ầm ầm chém ra một đạo kiếm khí màu đỏ dài mấy mét, rộng nửa mét.

Chém kiếm khí của Trương Mãnh ra một lỗ hổng.

Vận chuyển thân pháp lưu ảnh, từ trong lỗ chui ra ngoài.

Sơ hở ~

Ánh mắt Trương Mãnh lóe lên sát cơ.

Khóe miệng nhe răng cười.

Tốc độ trong nháy mắt tăng vọt gấp đôi, trong phút chốc đi tới trước mặt Sở Hưu.

Nhấc chân trái lên và đá về phía thái dương của hắn.

“Đi chết đi đồ rác rưởi!”

Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt.

Những người đã giao thủ với hắn đều biết rằng mỗi khi hắn lộ ra thần thái như vậy, phải cực kỳ cẩn thận.

Bởi vì hắn sắp hạ sát thủ.

Nâng cánh tay che mặt.

Hắn có Hoang Cổ Thánh Thể, tuy rằng còn chưa đại thành nhưng luận cận chiến, hắn cơ hồ vô địch trong cùng cảnh giới.

Lúc trước dây dưa với Trương Mãnh, chỉ là biểu diễn cho đám cẩu đánh bạc xem cho vui mà thôi.

Nếu như, hắn vừa lên sân liền nghiêm túc, lấy kinh nghiệm đối chiến phong phú của hắn, cộng thêm hiện tại tích lũy hùng hậu, nhiều nhất ba chiêu là có thể gϊếŧ chết đối phương, ngay cả kiếm ý cũng không cần dùng.

Ầm ầm ~

Cú đá quất vào cánh tay trái, nổ ra tiếng sấm.

Sở Nghỉ giả bộ lảo đảo về phía sau vài bước, cùng lúc đó, Bích Huyết Kiếm hóa thành tàn ảnh.

Trương Mãnh chỉ thấy một kiếm khí màu đỏ máu đẹp như tranh vẽ hiện ra một cách nhẹ nhàng.

Kiếm thật nhanh.

Ngay sau đó.

Bích Huyết Kiếm như dòng nước xẹt qua cổ Trương Mãnh.

Một khe máu dần dần hiện ra.

Hai mắt Trương Mãnh trợn tròn, giơ tay lên muốn che miệng vết thương.

Phốc phốc~

Máu tươi bắn tung tóe.

Cả cái đầu bụp bụp rơi xuống đất, còn lăn vài vòng.

Thi thể không đầu, máu tươi phun cao vài mét như suối trào.

Chảy rất nhiều máu, nhưng dù sao cũng là Luân Hải đỉnh phong, không thiếu chính là khí huyết....

Phốc~

Sở Hưu cưỡng ép lại nội phủ chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, cầm Bích Huyết Kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.... Một bộ dáng bị thương không nhẹ.

Đám người quan chiến, cả đám đều an tĩnh.

Cmn.

Không thể tin được.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trương Mãnh thua rồi?

Rõ ràng là hai mươi ngày trước, Trương Mãnh đánh bại Sở Hưu rất dễ dàng mà.

Nhưng hôm nay lại thua? Thậm chí bị gϊếŧ tại chỗ?

"Mười ngày trước ta nhớ rõ Sở Hưu nói qua muốn gϊếŧ Trương Mãnh ở lôi đài sinh tử, hắn thật sự làm được."

"Ta không thể tin được, Luân Hải tầng bốn cư nhiên đánh chết Luân Hải đỉnh phong."

Xôn xao ~

Bốn phía lập tức náo động cả lên.