Tên Nghịch Đồ Này Mới Không Phải Thánh Tử

Chương 1: Sư Tôn Làm Ơn

Hào Khốc cấm địa, Thiên Khung đại lục.

“Sở ma đầu chịu chết đi ~"

“Ha ha, cả đời Sở ma đầu nhà ngươi khi nam phách nữ, làm nhiều việc ác, có từng nghĩ tới hôm nay sẽ mất mạng quy Hồn Nhai không?"

"Bản tôn muốn báo thù rửa hận cho đồ nhi đáng thương kia của ta."

"Sở Hưu, năm đó ngươi lừa gạt tỷ tỷ ta, không chỉ lừa gạt thân thể của nàng ta, còn hại nàng hương tiêu ngọc vẫn, hôm nay Tạ Cuồng Nhân ta chắc chắn băm ngươi ra thành ngàn mảnh….Thiên đạo vạn quả!”

“Đuổi gϊếŧ ngươi ba năm này, rốt cuộc ngươi không còn đường nào trốn sao?”

"Tuyết nhi, hôm nay phụ thân sẽ báo thù cho ngươi."

Ở phía trên đỉnh Hồn Nhai cao mấy vạn dặm.

Một thiếu niên có khuôn mặt sáng người, mắt sáng ngời ngợi, da trắng như tuyết.

Mái tóc đen tuôn dài như thác nước đổ, không gió mà bay.

Chu bào thấm ướt máu tươi, thấm sát thân thể, phác họa ra vóc người cân xứng.

Tay phải cầm kiếm, chỉ xéo mặt đất, có những giọt máu nhiễu xuống từ trên mũi kiếm, nhìn quanh bốn phương, con ngươi đen kịt vẫn lạnh nhạt như trước.

Ầm ầm~

Trên đỉnh đầu hư không, có Phật Đà lẩm bẩm, Kim Cương trợn mắt, hư ảnh Quan Âm cầm hoa mà cười.

Có vô tận kiếm khí tung hoành.

Có vạn dặm bông tuyết tung bay đóng băng cả không gian

Có ngọn lửa vô tận đang thiêu đốt bầu trời.

Hơn mười vị Đại Thánh cường giả đến từ các thế gia, Thánh Địa, Đại Giáo của Đại Hoang Cổ, trấn áp hết thảy, ngay cả không gian cũng bị phong ấn làm cho vặn vẹo.

Giờ phút này, Sở Hưu bị truy sát liên tục ba năm cuối cùng không còn chỗ trốn.

Một vị Đại Thánh cường giả mặc bạch y, kinh diễm tuyệt mỹ, đạp kiếm mà đi.

Một đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống Sở Hưu, môi son khẽ mở:

Sở Hưu hơi ngẩng đầu nhìn đối diện, châm chọc: "Mộng Điệp tiên tử, bổn tọa chưa từng đắc tội Thái Tố thánh địa các ngươi, cớ sao ngươi lại đến đuổi gϊếŧ bổn tọa? ”

"Ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa, ta muốn hỏi ngươi, bây giờ có hối hận ?." Tề Mộng Điệp giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.

"Hối hận?"

“Ha ha ha ~"

Sở Hưu ngửa đầu cười điên cuồng: "Sở Hưu ta tu luyện không tới trăm năm, cả đời đều chinh chiến, vạn chiến không thua, trong cùng thế hệ, ngoại trừ bổn tọa, ai dám xưng vô địch, ai dám nói bất bại? ”

"Bọn lão bất tử các ngươi thật mất mặt, lấy Đại Thánh cảnh giới vây gϊếŧ bổn tọa ước chừng ba năm.”

“Bổn tọa chỉ hối hận, thời gian vô tình, nếu lại cho bổn tọa một ngàn năm, phương này thiên địa ai dám xưng thần?"

Lời nói tùy ý ngông cuồng truyền khắp Nam Cương địa vực, khiến ngàn vạn tu tiên giả đều biến sắc .

Ngay sau đó.

Hai tay của hắn rất nhanh kết ra pháp ấn huyền ảo, trong phút chốc thiên địa biến dạng, gió nổi mây bay!

"Không tốt ~"

"Ma đầu này mơ tưởng sử dụng hậu chiêu, chư vị cùng nhau ra tay ngăn cản hắn."

Trong đó có một vị Đại Thánh đến từ Cổ Tháp Phật tông ở Tây Vực, tay kết phật ấn, phật quang vô tận mang theo thiền âm dẫn đầu gây khó dễ về phía Sở Hưu, thần thông uy thế dọa người.

Còn lại Đại Thánh cũng lập tức phản ứng lại, nhao nhao xuất thủ.

Vô số pháp bảo thần thông, áp bách thiên địa, nhiều Đại Thánh cường giả như vậy cùng nhau ra tay, lực lượng đáng sợ, động thiên triệt địa, không gian đều sụp đổ, Hỗn Độn khí tức bắt đầu phun trào, Hồn Nhai cao mấy vạn trượng phát ra từng trận gào thét, bắt đầu từng tấc từng tấc vỡ vụn.

Thần thông như thủy triều, còn chưa đánh trúng mục tiêu.

Thì thân thể Sở Hưu, liền "Bành" một tiếng, nổ thành huyết vụ, tiêu tán trong thiên địa.

Kèm theo đó từ trong hư không truyền ra tiếng thở dài.

“Phá vỡ Bất Hủ hỏi Trường Sinh, Đại Đế hối hận mà ta bất hối. ”

"Ta chung quy vẫn là, bại, ai. .”

Hơn mười Đại Thánh, yên lặng nhìn nơi mà Sở Hưu biến mất.

Tuy mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Người này cuối cùng cũng chết.

"Nhân vật bực này nếu nguyện ý đi Thiên Uyên Trường Thành gϊếŧ Yêu Man, tất là một thành viên mãnh tướng của Nhân tộc ta."

"Đáng tiếc, đáng tiếc...."

————————

Sau một tháng.

Thái Tố thánh địa.

Tại cái thời đại Đại Đế qua đời, Chuẩn Đế không hiện.

Một phương thế lực có thể được xưng là thánh địa, ít nhất phải có một vị Thánh Vương cấp cường giả bá chủ trọng trấn.

Thái Tố thánh địa tổng cộng có mười tám tòa linh phong.

Có tam đại phong chiếm vị trí đầu, lần lượt là Thiên Hình phong, Vân Hào phong, Thiên Kiếm phong bởi vì tam đại phong chủ đều là Đại Thánh cường giả.

Còn mười bốn phong khác, tất cả phong chủ chỉ là Tiểu Thánh cường giả.

Cuối cùng là Thái Tố phong, nơi ở của thánh chủ, đồng thời cũng là nơi thương nghị đại sự của Thái Tố thánh địa.

Cấp bậc địa vị chia theo kim tự tháp từ dưới lên trên.

Lần lượt là.

Đệ tử ngoại môn hơn trăm vạn, đệ tử nội môn hơn mười vạn người, đệ tử thân truyền mấy vạn người, trưởng lão các phong, đệ tử chân truyền mấy trăm người, thập tứ phong chủ, thánh tử cùng thánh nữ tam đại phong chủ, thánh chủ, thái thượng trưởng lão "Thánh chủ thoái vị" cùng với một ít lão bất tử!

Vân Hà phong.

Ở bên trong đại động phủ dành cho đệ tử thân truyền.

Trên bồ đoàn, một thanh niên tóc đen áo đen hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng, chậm rãi mở mắt ra, huyết mang trong đồng tử chợt lóe rồi biến mất.

Khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy thái độ đùa cợt, khóe miệng khẽ nhếch lên, tà mị cười.

"Không thể không nói, đôi khi, thất bại cũng là một loại thủ đoạn đạt tới mục đích"

"Ta quả nhiên là nam nhân vô địch thế gian."

"Các lão già, các ngươi chờ tiểu gia ta, mối thù vây gϊếŧ ta ba năm, tương lai nhất định nhất định sẽ hoàn trả."

"Bây giờ để ta nhìn xem xem, ký ức của người công cụ."

"Hừ, hóa ra là đang ở Thái Tố thánh địa."