Bên cạnh Lục Uyển Dư là một cô gái xinh đẹp. Cô ấy có một làn da trắng sáng, hai mắt long lanh có hồn, tóc thả nhẹ trên vai, cảm giác trong sáng, dịu dàng khiến con người ta chỉ muốn che chở. Cô ấy nhút nhát không dám ngẩng mắt lên. Có lẽ do lần đầu tới một nơi sang trọng như vậy, lại đối diện với những con người quyền quý nên nhất thời khí chất đã giảm đi ít nhiều.Lục Uyển Dư thấy vậy liền vỗ khẽ lên bàn tay đang căng chặt của cô ấy.
Cô lấy ra một xấp tài liệu đặt lên bàn, đẩy về phía hai ông bà Hàn gia.
"Ba, mẹ, con không dài dòng nữa. Cô gái ngồi cạnh con đây chính là con gái ruột của hai người."
"Hồ đồ! Con đang xằng bậy chuyện gì vậy?". Vẻ không kiên nhẫn hiện lên trên gương mặt đã có nếp nhăn mờ của Hàn Thành.
Lục Uyển Dư vẫn duy trì một nụ cười trên mặt, cô chỉ khẽ đáp:
"Hãy nghe con nói hết, thưa ba."
"Đây là giám định ADN của bệnh viện. Trong thẻ này có số tiền con đi làm thêm bên ngoài để có được. Hai người nuôi con từ nhỏ đến lớn, từ tiền học, tiền ăn con đều đã sao kê rồi, hai người có thể xem xét. Còn đây là số tiền tiêu vặt hàng tháng, con không dùng nhiều, vẫn còn khá nhiều, số đã dùng con đã bù trong thẻ còn lại."
Hàn phu nhân cùng chồng không hẹn mà cùng nhìn qua Hàn Giai Ý, trong lòng khẽ động. Hiện giờ họ nhìn kĩ mới phát hiện, người con gái này cửu phần giống Hàn phu nhân bà, còn lại đều giống Hàn Thành. Gen nhà họ Hàn rất tốt, con cháu mấy đời đều di truyền nét đẹp của người đi trước. Họ lại nhìn sang Lục Uyển Dư - một thiếu nữ sắc hơn họ, không có nét nào giống hai vợ chồng.
Đem theo hoài nghi cầm lên tờ xác định ADN, Hàn Thành không tin vào mắt mình, lập tức cho người xét lại. Mà Lục Uyển Dư cũng đâu có thời gian chờ đợi? Cô nói:
"Mọi người từ từ xem xét, nếu không có chuyện gì nữa thì..."
"Câm miệng! Cho dù cô gái này có là con gái ruột của chúng ta, thì con cũng vẫn là con của Hàn Thành ta, há có chuyện tự ý quyết định như vậy? Còn nữa, con từ lúc nào ra ngoài làm việc cũng không nói với chúng ta một tiếng, con đây là sao?"
Lục Uyển Dư sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt thản nhiên:
"Được, là con sai, nhưng đâu phải con không nói, là do hai người không quan tâm, tại sao lại đổ lỗi cho con?"
"Hai người đối với con chỉ là nghĩa vụ, chỉ là trách nhiệm, chỉ là bộ mặt của Hàn gia, hai người đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của con, có biết con thích gì, ghét gì hay không? Thành tích của con ở trường kém, hai người liền mắng chửi, chỉ biết trách con hư hỏng. Thành tích con tiến bộ, lại coi đó là hiển nhiên, là điều con vốn phải làm để giữ mặt cho Hàn gia mà thôi..."
"Con gái? Hai người tự hỏi mình mà xem, có người ba mẹ nào chưa từng động viên, chưa từng ôm con dù chỉ một cái từ nhỏ đến lớn hay không?"
"Ba, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người một tiếng ba mẹ, thứ cho con bất hiếu, không có phúc phận làm người của Hàn gia. Chỉ trách trong người không mang dòng máu nóng của Hàn gia, nên tất cả đều không xứng. Con xin lỗi."
Lục Uyển Dư gập người chín mươi độ, dứt khoát dời đi. Họ không được trách cô, không có tư cách trách cô bất hiếu. Cô đã trả lại mọi thứ đã nợ Hàn gia, chỉ có tiền mà thôi. Nhớ lại kết của của "Hàn Hâm Dao", Lục Uyển Dư không dám yếu đuối, chỉ có mạnh mẽ mới cứu được cô lúc này mà thôi.
Thoáng chốc, trong phòng khách to lớn của dinh thự, thứ không khí kì lạ bao trùm tới từng ngóc ngách. Hàn Giai Ý thâm tâm không tránh khỏi hoảng hốt. Chỉ mấy ngày trước thôi, "Hàn Hâm Dao" còn một thân một mình tới gặp cô, hỏi cô có muốn tìm lại ba mẹ ruột không, cô còn gật đầu đồng ý. Thật không ngờ, cô ấy lại đưa cô tới Hàn gia - gia tộc quyền quý giàu có trong thành phố, bất ngờ hơn, họ còn là ba mẹ của "Hàn Hâm Dao", nay là ba mẹ cô!
Hai vợ chồng Hàn gia còn chưa thoát khỏi kinh hãi, sau khi nhận được kết quả giám định liền tức tốc chuẩn bị phòng ấp cho cô ấy, đồng thời mở một cuộc họp gia, họp họ.
Tin tức Hàn gia nuôi người ngoài gần hai mươi năm đã bùng nổ, không ít người có ý định xoáy sâu, đâm chọc thâm độc, song sau khi nghe cô tiểu thư giả kia đã chủ động rời đi, ai nấy đều cảm thấy hết chuyện, không còn bàn tán nữa.
Buổi tối hôm đó, chính Hàn Cận Ngôn đã bay về nước, khi thấy trên bàn ăn vắng bóng của "em gái", hắn không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng không thể làm gì hơn. Đó là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm nay hắn cảm thấy sự tồn tại của một người quan trọng đến cỡ nào.
Lái xe ra bờ biểm, cảm thụ cái lạnh của gió phả vào mặt, tâm trạng đã phức tạp không thể giải tỏa. Hắn nhớ người em gái luôn quấn lấy hắn mỗi khi hắn về nhà, nhớ đến người đã cùng chung sống, nô đùa khi còn nhỏ, nhớ đến nụ cười méo mó của cô ngày hôm ấy, cái ngày mà cô nói đó là lần cuối cô gọi anh hai tiếng "anh trai"...
Chỉ là một tuần trước, sao hắn lại cảm thấy như mới ngày hôm qua thôi, cô còn tới tận nơi làm việc của hắn "quấy phá". Ngày đó, "Hàn Hâm Dao" đã hỏi hắn : "Nếu đây là lần cuối em gọi anh hai tiếng "anh trai", vậy sau này phải gọi là gì nhỉ?". Nhưng khi đó, hắn không trả lời, vì tâm trạng không tốt, hắn lại chỉ cau mày nhìn, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt... Nếu bây giờ hắn có câu trả lời rồi, thì trả lời cho ai nghe, cô còn muốn gặp hắn sao? Buổi sáng, cô còn gọi điện kêu hắn về nhà một chút, hắn không về. Buổi tối, hai người trở thành người dưng nước lã!
***
"Uyển Uyển bắt đầu từ hôm nay sẽ là thành viên mới của Lục gia, bao nhiêu đồ ăn thứ ngon vật lạ đều ưu tiên đem tới cho tiểu thư, nghe rõ chưa?"
Ba Lục cùng mẹ Lục nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lục Uyển Dư, trước mặt bao người hầu trong nhà đưa ra thông báo. Quản gia cùng những người khác thấy vậy liền cười tươi vâng dạ. Cuối cùng, sau chừng ấy năm, Lục gia đã có một vị tiểu thư, ai nấy đều vui mừng không thôi. Phải biết, Lục gia giàu có và kéo dài nghìn đời nay chính một phần nguyên nhân do gen nhà quá tốt, đời này qua đời khác đều sinh con trai, từ nhánh chính tới nhánh phụ, số con gái đếm trên đầu ngón tay. Lần này, người bà hai người yêu thương, nhất định là một cô gái tốt!
"Chào anh trai ạ, em là Uyển Dư..."
Lục Uyển Dư cười cười nhìn người anh trai tuấn tú và cuốn hút trước mắt chào hỏi. Anh ấy lạnh lùng, một đoi mắt sắc bén và ngủ quan đẹp như tạc tượng.
"Chào em, anh là Lục Tiêu mặc, là người sẽ bảo vệ em suốt đời."