Editor: Thiếu Quân
Ba chữ Yến Vô Sư này có uy lực như thế nào, nhìn phản ứng của tất cả mọi người ở đây là biết.
Năm đại cao thủ vây công Yến Vô Sư kia, tùy tiện xách ra một người cũng đủ để nghiền nát tất cả mọi người ở đây. Huống hồ là một Yến Vô Sư có thể bị năm đại cao thủ vây công, sau đó bên ngoài đồn đãi là đã qua đời, cuối cùng vẫn hoàn hảo không chút thương tổn tưng bừng nhảy nhót xuất hiện trước mặt người đời. Người này quả thực đã trở thành quái vật trong truyền thuyết rồi.
Chưởng quỹ cũng là người tinh mắt, thấy một câu nói của Triệu Trì Doanh đã tạo thành hiệu quả lớn như vậy, khiến khung cảnh ồn ã ngưng trệ trong nháy mắt, vội vàng khom lưng cúi đầu cười nói: “Là tiểu nhân quên mất, tiểu nhân sẽ dặn dò nhà bếp đưa lên, xin ngài chờ chút, chờ chút!”
Ngón tay Yến Vô Sư vuốt nhẹ lên miệng chén một cái, lại bị Thẩm Kiều vươn tay ấn xuống.
Người sau liếc mắt liền nhận ra ý đồ của y, đây là biểu thị ý tứ ngăn cản.
Tuy rằng người ta muốn cướp chỗ ngồi, nhưng dù sao cũng chưa tạo thành thương tổn thực chất gì. Nếu như Yến Vô Sư ra tay, đối phương tất nhiên không chết cũng bị thương, đến lúc đó đồng bạn của hắn nhất định muốn báo thù cho hắn. Bọn họ đang có việc, hà tất phải tự gây phiền phức?
Yến Vô Sư rõ ràng nhìn thấy ý nghĩ này ở trong mắt Thẩm Kiều, y lười nhác cười nói: “Coi như là nể mặt ngươi, lần này bỏ qua cho hắn.”
Vừa rồi y mới nói được nửa câu, đã bị cái tên lỗ mãng này cắt ngang, thời điểm đặt tay lên chén, Yến Vô Sư thực sự đã nổi lên sát tâm, nhưng giờ khắc này y thay đổi chủ ý, miệng chén bị y nhẹ nhàng bắn ra ngoài, vừa vặn khảm trước mũi giày Nhĩ Đức Minh đang muốn bước đi kia.
Nhĩ Đức Minh nghe thấy ba chữ Yến Vô Sư to rõ ràng, sắc mặt vốn đã cứng đờ, không thể nhúc nhích, lúc này mặt đúng là không còn chút máu.
Đồng bạn phía sau cuối cùng cũng không phải là loại không có mắt, thấy thế vội vàng tiến lên một bước chắp tay: “Yến tông chủ, xá đệ trẻ người non dạ, lỗ mãng thất lễ, có chỗ nào đắc tội kính xin tha cho.”
Yến Vô Sư ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích, khí định thần nhàn, riêng phong thái này, đã khiến cho người ta không thể nào hoài nghi thân phận của y.
Muốn giả mạo tông chủ Hoán Nguyệt tông cũng cần phải đủ dũng khí. Dù sao trên đời này không phải ai cũng có thể làm được như y, đắc tội với gần hết các đại môn phái, cố tình người ta lại chẳng làm gì được y.
Người khác nhìn thấy bộ mặt đầy râu quai nón của Nhĩ Đức Minh, sau đó nghe thấy bốn chữ “Trẻ người non dạ”, đều cố mà nhìn cười.
“Trẻ người non dạ?” Yến Vô Sư ý vị thâm trường lặp lại một lần, “Bản tọa thấy hắn hình dáng cao lớn thô kệch, hẳn là tâm trí có chỗ thiếu sót, đầu óc có vấn đề?”
Phụt! Lúc này đã có người không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Ngươi nói…” Nhĩ Đức Minh rõ ràng đang muốn bạo phát, lại bị huynh trưởng nhà mình lập tức điểm huyệt đạo, vai bị đè xuống, không cho hắn lộn xộn.
Người kia cười làm lành với Yến Vô Sư: “Không sai, xá đệ tâm trí thật sự có chút vấn đề, Yến tông chủ đại nhân đại lượng, xin đừng nên chấp nhặt với hắn!”
Đối phương chính là ổ chủ của Hoa Đào Ổ đã đầu nhập vào Hợp Hoan tông, gần đây ở trên giang hồ danh tiếng phất cao. Chỉ là hắn biết rõ, ai có thể chọc, ai không thể chọc. Hoán Nguyệt tông hiện giờ bị danh tiếng của Hợp Hoang tông đè xuống, ở trong Ma Môn giảm mạnh thực lực, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chọc phải Yến Vô Sư, không cần biết sau này Hợp Hoan tông có thể ra mặt cho hai huynh đệ bọn họ hay không, hôm nay mạng nhỏ của bọn họ đã đi mất tiêu rồi.
Yến Vô Sư tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, khẽ mỉm cười nhìn đối phương, nhất thời cười đến lông mao khắp người ổ chủ Hoa Đào Ổ dựng đứng.
“Nếu tâm trí có vấn đề, nên ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không có chuyện gì đừng xông ra ngoài chạy loạn khắp nơi, thay người huynh trưởng như ngươi đắc tội với người. Chắc ngươi cũng mệt đến hoảng rồi nhỉ.”
Ổ chủ Hoa Đào Ổ giật giật khóe miệng, lại không thể không tiếp tục lên tiếng: “Yến tông chủ dạy rất phải, tại hạ trở về sẽ giáo huấn nó, nhất định sẽ khiến cho nó ngoan ngoãn tỉnh ngộ, chắc chắn sẽ không để nó tự tiện chạy ra ngoài nữa!”
Dứt lời, chỉ lo Yến Vô Sư đổi ý, cũng không để ý đến ánh mắt trừng như muốn đυ.c hẳn một lỗ trên người mình của huynh đệ, nhanh chóng kéo người đi.
Đoàn người của đối phương gió vũ mây vần tiến vào, không tới chốc lát đã chạy trối chết, chênh lệch quá lớn, khiến tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Kiều lắc đầu một cái, kỳ thực có rất ít người nhìn ra được, miệng chén vừa rồi bị Yến Vô Sư bắn ra kia, trong đó có một mảnh sứ nhỏ cũng vỡ từ trên chén, bắn trúng vào một huyệt đọa trên người Nhĩ Đức Minh, vị trí cực kỳ xảo quyệt, chỉ sợ ngay cả bọn chúng cũng không giải được, nói không chừng đến thời điểm đó còn phải quay lại tìm kiếm Yến Vô Sư.
“Nếu bọn họ quay đầu tới tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giải huyệt cho hắn, việc gì phải làm điều thừa?”
Yến Vô Sư cười nói: “Bọn chúng sẽ không tới tìm ta, mà sẽ đi tìm Hợp Hoan tông khóc lóc kể lể, như vậy không phải ta đỡ mất công tìm chúng hay sao?”
Lời nói vừa dứt, y cũng đứng dậy theo, còn chưa đợi người bên ngoài kịp phục hồi tinh thần lại, Yến Vô Sư đã phiêu nhiên rời đi. Mọi người thấy chắc là đi truy tìm đám người Hoa Đào Ổ kia rồi, trong lòng không khỏi vì đám người Hoa Đào Ổ mà kêu lên một tiếng xui xẻo, đắc tội ai không đắc tội, lại cố tình đắc tội một tên hung thần!
Tuy là nói thế, nhưng vì vừa rồi Nhĩ Đức Minh rõ ràng đã để lại ấn tượng hung hăng trong mắt mọi người, cho nên trong lòng mọi người cũng âm thầm sảng khoái.
Ăn cơm xong, hai người trẻ tuổi Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết cũng có chút đứng ngồi không yên. Hai người xin phép Triệu Trì Doanh, cùng nhau ra cửa đi dạo. Chu Dạ Tuyết chủ động tới mời Lý Thanh Ngư, không ngờ lại bị Lý Thanh Ngư lạnh nhạt từ chối, nói mình muốn ở trong phòng luyện công, nhất thời cảm thấy mất mặt mũi, thời điểm đi ra ngoài còn mang theo mấy phần hờn giận.
Triệu Trì Doanh còn chưa biết dự định của Yến Vô Sư, thấy y một đi không trở lại, không khỏi kỳ quái: “Yến tông chủ muốn đi nơi nào vậy?”
Thẩm Kiều: “Y còn có chuyện khác phải làm, sẽ không cùng chúng ta đi chung nữa.”
Triệu Trì Doanh gật gật đầu. Lòng nàng đang sầu lo nhiều thứ, cho nên cũng không để tâm hỏi thêm nữa.
Hiện giờ, thế lực của Hợp Hoan tông và Phật môn tuy lớn, nhưng các môn phái trong thiên hạ, còn nhiều nơi không chịu dựa vào hai phái này. Hợp Hoan tông mang thanh danh bất hảo, mà Phật Môn, dù có Tuyết Đình thiền sư tọa trấn, sau lưng lại có triều Chu chống lưng, nhưng với Đạo Môn, đặc biệt là đại phái bậc này như Thuần Dương Quan, tự nhiên tuyệt đối không thể không biết xấu hổ mà bám vào. Cho nên đại hội thử kiếm cử hành vừa đúng lúc, rất nhiều người sau khi nghe tin tức, đều từ bốn phương tám hướng quy tụ tới. Rất nhiều nhân tài mới xuất hiện muốn mượn cơ hội này nâng cao danh tiếng. Chưởng môn lão luyện thành thục của các phái lại muốn kết minh cùng Thuần Dương Quan, để tránh bị như Chung Nam Phái, chỉ trong khoảnh khắc đã bị người ta tiêu diệt.
Trải qua biến cố lần trước, thực lực Bích Hà tông giảm mạnh, thế đơn lực bạc. Triệu Trì Doanh cũng không có thực lực áp được dã tâm của quần hùng. Nhưng môn phái của nàng hiện đang thiếu thốn nhân tài, cho nên hy vọng có thể ở trong đại hội thử kiếm lần này hót lên tiếng vang kinh người, khiến danh tiếng của Bích Hà tông được vang xa, chấn chỉnh lại môn phái. Nhưng nguyện vọng này phải thực hiện như thế nào, sợ là còn phải bàn bạc kỹ càng.
Võ công của Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết cũng chỉ tương đương nhau, điều này so sánh với Lý Thanh Ngư là có thể nhìn ra được. Người sau tuy rằng tuổi tác không cách biệt lắm với họ, nhưng lại đã nghiễm nhiên bước lên hàng ngũ cao thủ nhất lưu. Nếu như có thời gian, viên ngọc này tất sẽ vượt qua mong mỏi. Điều này không khỏi khiến Triệu Trì Doanh một lần nữa ao ước vận may của Dịch Ích Trần.
Là một tông môn có chút lịch sử, Bích Hà tông cũng không phải không có võ công cao thâm, nhưng thiếu lại là tài năng có thể lĩnh ngộ nó để mài giũa.
Một ngày đẹp trời cứ như vậy dưới tâm sự trùng trùng của Triệu Trì Doanh mà lướt qua. Sáng sớm hôm sau, mọi người tự mình rửa mặt, ở dưới lầu dùng cơm, sau đó liền tiến về phía núi Thanh Thành.
Lần này mọi người không dừng lại lâu ở ven đường, mà nhanh chóng phi ngựa tới trấn Thanh Thành dưới núi Thanh Thành.
Vì đại hội thử kiếm được tổ chức, cho nên trên trấn đã sớm bị đám võ lâm nhân sĩ quây chật ních. Thuần Dương Quan đặc biệt phái người tới trấn Thanh Thành trấn thủ, chờ đợi tiếp đón, thấy khách đến, hỏi rõ môn phái lai lịch, đăng ký vào trong danh sách, sau đó dẫn từng tốp lên núi. Nhưng vì người tới thật sự quá nhiều, rầm rộ ngoài ý muốn, cho nên rất nhiều người không thể không xếp hàng chờ đợi trước cửa môn phái.
Lý Thanh Ngư dẫn đám người Thẩm Kiều tới trước cửa phái, dùng bao kiếm gõ chánh phục đang vùi đầu viết tên người tới trước bàn.
Đối phương ngẩng đầu, ngay sau đó a lên một tiếng, lập tức vội vàng đứng lên: “Lý sư đệ, ngươi trở lại rồi!”
Không chỉ mình hắn, mấy đệ tử phụ trách đưa khách tới Thuần Dương Quan cũng đi tới chào hỏi Lý Thanh Ngư.
Lý Thanh Ngư chắp tay: “Triệu sư huynh, Tùng sư huynh, sư tôn có ở trên núi không?”
Triệu sư huynh: “Có, Lâm Xuyên Học Cung và Hội Kê Vương gia đều đã tới, quan chủ đang tự mình chiêu đãi.”
Lý Thanh Ngư gật gật đầu, cũng không nói gì, trực tiếp mang người đi vào sư môn trước.
Triệu sư huynh lớn tiếng gọi hắn lại: “Lý sư đệ, không biết lai lịch mấy vị này ra sao? Kính xin báo qua, cũng để ra lên danh sách, việc trong chức trách, vẫn nhờ sư đệ thông cảm cho.”
Lý Thanh Ngư trên lĩnh vực võ đạo đạt thành tựu khá cao, hiện giờ đã gần như là nhân vật dẫn đầu trong đám trẻ tuổi của Thuần Dương Quan, ngay cả hai vị sư huynh này cũng phải khách khí với hắn.
Chỉ là võ công của hắn cao, nhưng đạo lí đối nhân xử thế lại không khỏi hơi kém một chút.
Lý Thanh Ngư khẽ cau mày: “Đây là khách nhân do sư tôn bảo ta dẫn tới.”
Ý là, các ngươi không cần biết nhiều như vậy.
Thẩm Kiều sợ hắn đắc tội người ta, liền chủ động lên tiếng: “Vị này chính là Triệu tông chủ của Bích Hà tông, phía sau là hai vị đệ tử của nàng. Bần đạo là Thẩm Kiều, một đạo nhân hương dã.”
Nghe thấy Bích Hà tông, Triệu sư huynh vẫn không có phản ứng gì, nhưng hai chữ Thẩm Kiều vừa vào tai, sắc mặt hắn liền hơi động, hỏi: “Xin hỏi có phải Thẩm đạo trưởng của Huyền Đô Sơn?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Không sai.”
Sắc mặt Triệu sư huynh lập tức sáng bừng, vội vàng chắp tay nói: “Hóa ra là Thẩm đạo trưởng, tại hạ bất kính. Mời Thẩm đạo trưởng cùng chư vị vào trong, ta đi trước một bước, bẩm báo lên sư tôn!”
Lý Thanh Ngư: “Triệu sư huynh, ta mang mấy người Thẩm đạo trưởng lên núi là được rồi.”
Triệu sư huynh cười nói: “Lý sư đệ có điều không biết, sư tôn đã sớm bàn giao, nếu thấy Thẩm đạo trưởng và Triệu tông chủ, liền sai người báo trước một tiếng, để cho lão nhân gia người tự mình tiếp đón. Ngươi dẫn mấy vị đi vào đường chính, chậm rãi ngắm cảnh, ta bảo người đi đường nhỏ, tới trước bẩm báo một tiếng là được.”
Tuy rằng hắn nói là “Thẩm đạo trưởng và Triệu tông chủ”, nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra được lễ ngộ của hắn đều hướng về phía Thẩm Kiều. Mà Triệu Trì Doanh cũng rất thoải mái, không vì vậy mà sinh lòng bất mãn.
Nghe thấy sư phụ đã dặn dò, Lý Thanh Ngư tự nhiên không nói thêm gì nữa.
Đám người xếp hàng bên cạnh thấy hắn và đệ tử Thuần Dương Quan nói vài câu liền được ưu tiên dẫn người vào núi, khó tránh khỏi có chút ầm ỹ: “Chúng ta ở chỗ này chờ bao lâu như thế, lẽ nào không bằng người này có quan hệ tay trong? Nếu như ngay cả quy củ trước sau cũng không hiểu, Thuần Dương Quan còn tổ chức đại hội thử kiếm làm gì?”
Triệu sư huynh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vị nhân huynh này hiểu lầm rồi, đại hội thử kiếm không phải do Thuần Dương Quan tổ chức, mà là Thuần Dương Quan cung cấp sân bãi cho Lưu Ly Cung tổ chức. Chúng ta cũng chỉ ra tay giúp đỡ duy trì trật tự mà thôi. Nếu chư vị đã đến núi Thanh Thành, tất nhiên phải tuân thủ quy củ núi Thanh Thành. Còn mấy vị vừa rồi kia, một vị là Thẩm Kiều Thẩm đạo trưởng của Huyền Đô Sơn, một vị là Triệu tông chủ của Bích Hà tông, còn có một vị là sư đệ Lý Thanh Ngư của bản môn. Lý sư đệ phụng mệnh sư tôn, tự mình mời khách quý tới. Nếu chư vị có gì thắc mắc, không ngại chờ gặp mặt sư tôn ta, sau đó tự mình nói với lão nhân gia người.”
Lý Thanh Ngư núi Thanh Thành, vị này là nhân tài mới xuất hiện đại danh đỉnh đỉnh từ lâu. Đầu tiên là giao thủ kiếm chiêu với chưởng giáo Úc Ái của Huyền Đô Sơn, mặc dù thua, nhưng chỉ dưới một kiếm, cho nên danh tiếng vang xa. Sau đó đi lại trong giang hồ, lại cùng đám cao thủ nhất lưu Đoạn Văn Ương so chiêu, tuy rằng không hẳn là trăm trận trăm thắng, nhưng cũng coi như là xấp xỉ nhau. Đối với cái tuổi này của hắn mà nói, đã là người có thành tựu cực kỳ rung động rồi. Hiện giờ, danh vọng của ba chữ Lý Thanh Ngư trên giang hồ, so với thập đại thiên hạ, chỉ sợ không kém bao nhiêu. Không ít các thiếu nữ khuê các, thế gia giang hồ, coi vị đệ tử tuổi trẻ tài cao của Thuần Dương Quan này là phu hiền rể quý.
Nhưng nếu lúc nói đến Lý Thanh Ngư, mọi người chỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì nghe thấy hai chữ Thẩm Kiều, thần sắc của bọn họ lại càng thêm chấn động. Đầu tiên là không thể tin tưởng, sau đó cũng có người như Triệu sư huynh vừa rồi, mắt sáng bừng bừng, tự nhiên không còn ai rảnh rỗi đi soi xét chuyện đám người Thẩm Kiều đi trước nữa.
Trong hơn nửa năm đó, kèm theo Hoắc Tây Kinh gϊếŧ người lấy da làm mặt nạ, là Côn Tà trên đỉnh Thái Sơn bị một kiếm mà mất mạng dưới Cửu Tuyền, rồi nhận ủy thác của Vũ Văn Hiến, gϊếŧ khỏi trùng vây, dẫn theo Vũ Văn Tụng thong dong thoát thân, còn gϊếŧ được hai chưởng lão của Hợp Hoan tông. Những sự tích ấy sau khi truyền ra, thanh danh của hắn bây giờ so với Lý Thanh Ngư không kém hơn bao nhiêu, thậm chí so với lúc còn làm chưởng giáo Huyền Đô Sơn còn cao hơn nhiều.
Tuy rằng cũng có người không tin vào năng lực của Thẩm Kiều, cho là tin đồn này khuếch đại quá mức. Nhưng mà bất luận là ngày đó Thẩm Kiều gϊếŧ khỏi Trường An, hay tại Vương thành của Thổ Cốc Hồn đánh đuổi đám người Úc Ái đều được tiến hành dưới con mắt của mọi người, có không ít người tận mắt chứng kiến.
Bây giờ thế lực của Hợp Hoan tông bành trướng khổng lồ, rất nhiều môn phái, du hiệp thế đơn lực bạc đều bị áp bức đến mức khổ không thể tả, cho nên đối với người có cam đảm mà đối nghịch với Hợp Hoan tông như Thẩm Kiều, họ càng thêm sùng kính ngóng trông. Trong khoảng thời gian Thẩm Kiều không biết này, thanh danh của hắn đã một phát hóa rồng, sớm đã không còn tư thái chật vật như ngày đó. Tuy rằng xếp hạng của Lưu Ly Cung còn chưa ra, nhưng trên giang hồ đã sớm có đồn đại, võ công của Thẩm Kiều kỳ thực đã khôi phục hoàn toàn, bước lên hàng ngũ thập đại thiên hạ cũng không thành vấn đề.
Những biến hóa này, Yến vô Sư luôn luôn nắm bắt tin tức từ bên ngoài, không ngừng liên hệ, nhất định biết rõ. Nhưng Thẩm Kiều ở trên Thái Sơn, toàn tâm toàn ý luyện công dạy đồ đệ, cách biệt trần thế, đương nhiên là không biết.
Lý Thanh Ngư thực sự không phải là một người dẫn đường tốt. Hắn dẫn đám người Thẩm Kiều đi dọc đường lên núi, tuy nói khi nhìn thấy cảnh trí, cũng sẽ dừng lại giảng giải. Nhưng hắn không giỏi nói năng, giảng giải cũng tẻ nhạt vô vị, không chút văn vẻ, cho nên người ngoài nghe được chỉ hận không thể trực tiếp che tai lại, thà để tự mình nhìn còn có khi thú vị hơn.
Thẩm Kiều và Triệu Trì Doanh thì thôi đi, hai người này tu dưỡng thâm sâu, sẽ không thất lễ, chờ đến lúc lên được Thuần Dương Quan trên núi, Chu Dạ Tuyết và Phạm Nguyên Bạch không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt thê thảm cùng với cảm giác thở phào một cái.
Một người trung niên mặc một thân đạo bào đang đứng trước lư hương trong quảng trưởng đạo quan, râu tóc đen láy, tay cầm phất trần, phía sau còn có mấy người đệ tử. Trận nghênh đón này, không thể nói là không lớn.
Người đứng đầu, tự nhiên chính là quan chủ Dịch Ích Trần của Thuần Dương Quan.
Thẩm Kiều thoáng nhìn qua, lại nhận ra đứng phía sau Dịch Ích Trần có một người quen cũ, là Triển Tử Càn của Lâm Xuyên Học Cung.
Người kia cũng nhìn thấy Thẩm Kiều, chắp tay với hắn, lộ ra nụ cười.
Thẩm Kiều cũng nhìn hắn gật đầu, mỉm cười chào hỏi.
Lý Thanh Ngư bước nhanh về phía trước, cúi đầu một cái: “Sư tôn, đệ tử đã trở lại!”
“Minh Thần miễn lễ, chuyến này cực khổ cho con rồi.” Dịch Ích Trần thân thiết gọi tên tự của hắn, đỡ ái đồ dậy, sau đó đi tới, chắp tay cười nói với đám người Thẩm Kiều và Triệu Trì Doanh: “Thẩm đạo trưởng, Triệu tông chủ đường xa đến đây, làm vẻ vang cho tệ quan rồi. Bần đạo vinh hạnh khôn xiết, kính mời mọi người vào trong.”
Với thân phận và địa vị hiện giờ của Dịch Ích Trần, có thể tự mình ra nghênh đón, đã là cho khách nhân mặt mũi lớn lao rồi. Vốn Triệu Trì Doanh còn lo lắng đối phương thất lễ, mặt mũi mình là chuyện nhỏ, mặt mũi Bích Hà tông mới là chuyện lớn. Hiện giờ thấy Dịch Ích Trần biết làm người như vậy, hoàn toàn trái ngược với Lý Thanh Ngư lạnh lùng, không khỏi âm thầm tán thưởng khí độ của Dịch Ích Trần.”
Mọi người hàn huyên một chút, Dịch Ích Trần liền giới thiệu Triển Tử Càn với họ.
Triển Tử Càn có địa vị không thấp trong Lâm Xuyên Học Cung, nhưng đệ tử được Lâm Xuyên Học Cung coi trọng nhất là Tạ Tương lần này lại chưa từng xuất hiện. Nhữ Yên Khắc Huệ chỉ phái mình Triển Tử Càn tới đây làm đại diện, việc này cũng có thể tỏ rõ một loại thái độ nào đó.
Dịch Ích Trần dẫn đám người Thẩm Kiều đi vào.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy trong phòng còn có mấy người đang ngồi.
Dịch Ích Trần nói: “Đây là nhị công tử và tam công tử của Hội Kê Vương gia.”
Hai người trẻ tuổi được giới thiệu cũng không đứng dậy, chỉ thoáng nhấc ông tay áo lên.
Vừa rồi bọn họ tới sớm hơn, đang cùng Dịch Ích Trần nói chuyện, nhưng nghe thấy tin tức đám người Thẩm Kiều đến, cũng chỉ có Triển Tử Càn và Dịch Ích Trần cùng ra nghênh đón. Hiển nhiên là Vương gia không cảm thấy Bích Hà tông hay Thẩm Kiều là nhân vật có giá trị đáng để bọn họ kết giao, tâm ý ngạo mạn, lộ ra rõ ràng.