Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Mọi người đều là người quen cũ, lần này gặp lại, việc tự giới thiệu cũng được lược bớt. Diêm Thú có một cánh tay bị phế trong tay Thẩm Kiều, thấy Thẩm Kiều xuất hiện nhất thời sát ý ngập tràn hai mắt, ác ý gϊếŧ người để tiết mối hận trong lòng hơn hẳn so với bất kỳ người nào ở đây.
Trần Cung lại vẫn có thể nở nụ cười: “Từ biệt ở Xúc Khương, nhiều ngày không gặp, Thẩm đạo trưởng vẫn khỏe chứ?”
Thẩm Kiều tựa hồ không muốn nói chuyện cùng hắn, cho nên ngay cả nửa câu khách khí cũng lười mở miệng.
Nếu đổi lại là Trần Cung ngày trước, lòng tự trọng cao hiếm thấy, thấy người nào coi thường mình, chỉ sợ tức bể phổi, không nói hai lời liền xắn tay áo lao vào đánh nhau. Nhưng thời thế thay đổi, hắn của bây giờ, quyền cao chức trọng, tầm mắt và lòng dạ cũng dường như thuận theo đó mà rộng rãi lên. Không những không tức giận vì Thẩm Kiều làm ngơ, ngược lại còn mang vẻ mặt ôn hòa khuyên bảo đối phương: “Thẩm đạo trưởng, phật đạo bị cấm đã lâu, nhưng bệ hạ hiện giờ đăng cơ, liền bãi bỏ lệnh cấm này, đạo trưởng cũng biết điều đó có ý nghĩa gì chứ?”
Thẩm Kiều còn nhớ lần đầu gặp nhau trong căn miếu đổ, ngay cả một cái bánh kẹp thịt lừa đối với Trần Cung cũng như bảo bối, chữ nghĩa cũng không biết được mấy chữ, hiện tại lại đứng đây nói với hắn mục đích hoàng đế cấm phật cấm đạo. Chỉ sợ kế mẫu từng đuổi Trần Cung khỏi cửa, có nằm mơ cũng không nghĩ được đứa con riêng này lại có ngày hôm nay. Tương quan so sánh, Thẩm Kiều chỉ cảm thấy nhân sinh gặp gỡ, thật sự khó lường, đặc biệt ở trong loạn thế, chỉ cần nguyện ý buông bỏ nhân phẩm, rồi có đủ tâm cơ cùng can đảm, liền có thể được như Trần Cung vậy, tính ra không khỏi hơi giống như đang coi người ta là điển hình cần khích lệ hướng tới luôn rồi.
“Ý nghĩa gì đây?” Hắn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Trần Cung cười nói: “Ý nghĩa là bệ hạ không còn có cái nhìn phiến diện với phật đạo nữa. Bất kể là Phật Môn hay Đạo Môn, chỉ cần nguyện ý quy thuận triều đình, bệ hạ đều sẽ đối xử bình đẳng. Thẩm đạo trưởng xuất thân từ Huyền Đô Sơn, vốn phải là ứng cử viên tốt nhất cho chức chưởng giáo, lại bị người gian thừa dịp đoạt mất vị trí này. Nếu như ngươi nguyện ý, bệ hạ nguyện ý toàn lực ủng hộ ngươi ngồi lại vị trí cũ. Hiện giờ địa vị của Huyền Đô Sơn trong Đạo Môn dần dần bị núi Thanh Thành thay thế. Nếu như có ý muốn nhờ triều đình nâng đỡ, khôi phục phong quang Đạo Môn đệ nhất thiên hạ, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Không biết ý của Thẩm đạo trưởng như thế nào?”
Đậu Ngôn là người thông minh, nhưng nội dung câu chuyện liên quan đến phân chia thế lực trên giang hồ, nàng cũng không thể nghe hiểu được hết. Nhưng nàng có thể nghe ra được tâm ý dụ dỗ trong giọng nói của Trần Cung. Mặc dù đối phương có tới ba người, nhưng hình như rất kiêng kỵ thực lực của vị đạo trưởng đang ôm lấy mình này, cho nên thà rằng lấy lợi dụ địch trước, cũng không muốn động võ.
Hắn sẽ bị thuyết phục sao? Đậu Ngôn hơi lo lắng, lực nắm vạt áo đối phương cũng không khỏi lớn hơn một chút.
Nàng liếc nhìn thoáng qua, thấy Vũ Văn Tụng được Thẩm Kiều nắm tay, tuy rằng vẫn mang gương mặt cứng đơ, nhưng sự căng thẳng cũng tiết lộ trong ánh mắt, hiển nhiên cũng có lo lắng tương tự như nàng.
Bảo Vân cũng thuận theo Trần Cung mà nói: “Không sai, Thẩm đạo trưởng, cõi đời này không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Hợp Hoan tông trước kia có điều đắc tội, cũng bởi vì chúng ta có lập trường bất đồng, mỗi người một chủ riêng. Tang Cảnh Hành từng nói với ta, ngày đó sở dĩ ngươi rơi vào tay hắn, toàn bộ đều vì Yến Vô Sư chế trụ ngươi, hai tay dâng tặng, lại dùng ngôn ngữ dụ dỗ, hắn mới có thể nhất thời hồ đồ. Xét cho cùng, chúng ta vẫn có cùng chung kẻ địch là Yến Vô Sư mới đúng. Bệ hạ quảng nạp người mới trong thiên hạ. Hợp Hoan tông ta và Phật Môn vốn bất hòa, hiện giờ không phải đều nguyện ý cống hiến vì bệ hạ sao. Nếu như có cả Đạo Môn tham gia vào nữa, vậy đó thật đúng là giai thoại một đời rồi. Chờ thiên hạ thống nhất, địa vị của Đạo Môn tự nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên. Với sự coi trọng đối với Đạo Môn của bệ hạ, nếu ngươi muốn vị trí quốc sư, bệ hạ tất nhiên sẽ rất sảng khoái mà chấp nhận.”
Ngày đó hắn từng nếm qua sự lợi hại của Thẩm Kiều. Cánh tay bị chém của Diêm Thú càng như chuyện phát sinh trước mắt. Bảo Vân ước tính, coi như người đối đầu với Thẩm Kiều là mình, kết cục cũng sẽ không tốt hơn so với Diêm Thú.
Diêm Thú muốn báo mối thù đoạn tay, nhưng hắn không có bị cừu hận che mờ hai mắt. Kẻ địch lợi hại như vậy, nếu có thể không kết thù thì vẫn tốt hơn.
Nếu như Bạch Nhung có ở đây, chắc chắn sẽ sinh lòng thán phục. Nhớ lần đầu tiên nàng gặp gỡ Thẩm Kiều, người kia mắt mù sa sút, một chút võ công cũng không có, chỉ có thể như con cá mặc người làm thịt. Nhưng chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, Thẩm Kiều đã từ cảnh tay trắng không có gì, ai ai cũng có thể gạt, từng bước từng bước đi tới. Hiện giờ ngay cả trưởng lão của Hợp Hoan tông cũng không thể tùy ý mà sẵn sàng đứng ở vị trí đối địch với hắn.
Thẩm Kiều: “Lúc tiên đế còn tại thế, ta từng vào cung gặp mặt một lần. Lúc đó tiên đế cũng đã từng nguyện ý giúp ta chút sức, khiến Huyền Đô Tử Phủ có thể trở thành trụ cột cho Đạo Môn. Nếu ta muốn đáp ứng, thì đã đáp ứng từ lúc đó rồi, sao còn phải đợi đến hôm nay. Bàn về uy vọng tín nghĩa, chẳng lẽ tiên đế không đáng tin hơn so với Vũ Văn Uân sao?”
Ý là, Vũ Văn Uân không đáng lọt vào mắt.
Trần Cung: “Cũng được, xem ra hôm nay Thẩm đạo trưởng vì hai đứa nhóc không có chút liên hệ nào với mình này, tình nguyện đặt mình vào nơi nguy hiểm. Nể phần tình cảm lúc xưa của ngươi và ta, Trần mỗ xin nhắc ngươi một câu. Ngươi làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là muốn đối địch cùng triều đình. Từ nay về sau, Phật Môn, Hợp Hoan Tông, thậm chí cả người của triều đình, đều sẽ không tha cho ngươi. Đợi đến sau này triều Chu nhất thống giang sơn, ngươi chính là địch của toàn thiên hạ. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Kiều hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Tình cảm? Ta và ngươi có tình cảm gì? Là tình cảm ngày đó ngươi vì tránh né sự coi trọng của Mục Đề Bà, mà bán bạn cầu vinh, đem mầm tai vạ dẫn tới trên người ta sao?”
Quân tử đôn hậu, cuối cùng cũng sẽ có ngày châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác. Nếu không phải Trần Cung thực sự quá trơ trẽn, ấn tượng của hắn với người của Hợp Hoan tông cực kém, thì Thẩm Kiều cũng không nói ra những lời ấy.
Nhắc đến chuyện cũ, trên mặt Trần Cung xẹt qua một tia kinh dị, có lúng túng, có chột dạ, cũng có tức giận, giống như da mặt sống sờ sờ bị người ta bóc xuống, nóng rát đau đớn.
“Thẩm Kiều, ngươi vẫn cứ không thức thời như vậy.” Hắn cười một cái, “Đã như vậy, thì đừng trách ta.”
Diêm Thú sớm đã hận Thẩm Kiều đến nghiến răng nghiến lợi. Dưới cái nhìn của hắn, những lời Bảo Vân và Trần Cung nói đều là phí lời. Trên giang hồ, có thể làm chủ vẫn là nắm đấm, quyền của ai cứng, võ công của ai cao, lời người đó nói chính là chân lý. Mối thù đoạn tay ngày đó, hắn vẫn luôn coi là nhục, suốt đời khó quên. Chẳng cần biết hôm nay Thẩm Kiều có đáp ứng sự chiêu hàng của Trần Cung hay không, hắn đều muốn gϊếŧ chết đối phương. Cho nên Trần Cung vừa dứt lời, hắn liền thả người nhảy lên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh về phía Vũ Văn Tụng bên người Thẩm Kiều.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là muốn ra tay với Vũ Văn Tụng. Thẩm Kiều không thể không phân tâm đi bảo vệ Vũ Văn Tụng, mà nếu như thế, chính hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Tốc độc của Diêm Thú cực nhanh, ý niệm này vừa nổi lên, tay hắn đã đến trước mặt Vũ Văn Tụng, sắp chạm đến mái tóc của đối phương. Thẩm Kiều quả nhiên nâng kiếm lên che chắn. Diêm Thú sớm đã có dự liệu, chợt ngiêng thân, một chưởng vỗ về phía Đậu Ngôn trong ngực Thẩm Kiều.
Một chưởng này đánh xuống, nếu trúng giữa đỉnh đầu Đậu Ngôn, nữ hài nhất định đầu óc vỡ toang, thất khiếu chảy máu mà chết.
Bảo Vân và Trần Cung tự nhiên cũng không nhàn rỗi, thời điểm Diêm Thú ra tay, bọn họ cũng động.
Hai người chia làm hai đầu, tấn công về phía Thẩm Kiều.
Cách một thời gian với Xúc Khương, võ công của Trần Cung tựa hồ có chút tăng tiến. Kiếm của hắn như làn sóng biếc xanh, nhanh như lôi xà, kèm theo đó là từng tầng chân khí dập dờn toát ra. Nếu như quan sát kỹ càng, không khỏi phát hiện võ công của hắn vô cùng hỗn tạp, gần như bao quát toàn bộ sở trường của các nhà.
Trần Cung lập nghiệp từ sủng thần. Người đưa hắn vào con đường võ đạo chính là Thẩm Kiều. Nhưng người chân chính dắt tay giáo dạy võ công cho hắn lại là Mục Đề Bà. Mà võ công của Mục Đề Bà chỉ có thể coi là hàng nhị lưu, rất nhanh Trần Cung liền phát hiện thứ mình có thể học được từ trên người Mục Đề Bà là có hạn. Hắn mang thiên phú hơn người, qua tai không quên, cho nên hắn bắt đầu đem mục tiêu đặt lên càng cao. Sau khi leo lên được người Tề đế Cao Vĩ, Trần Cung tự nhiên tiếp xúc được nhiều hơn với các cao thủ Tề quốc, trong đó bao gồm cả Mộ Dung Thấm, đám người Hợp Hoan Tông. Trần Cung đem võ công hắn học được dung hợp với tàn quyển “Chu Dương Sách” mà hắn trong lúc vô tình có được, bất giác trên con đường võ đạo càng lúc chạy càng xa.
Lương tài mỹ ngọc bậc này, so với Thẩm Kiều, Yến Vô Sư, cũng chỉ có hơn chứ không kém. Cho dù Đào Hoằng Cảnh còn ở trên đời, cũng phải tán thưởng một câu kỳ tài ngút trời, loạn thế xuất anh hùng. Thiên hạ này có đầy đủ chỗ trống để cho Trần Cung thi triển. Đời này của hắn nhất định không dính với hai chữ phàm tục.
Vào giờ phút này, trong chiêu kiếm tấn công Thẩm Kiều này của hắn, vừa như là cải biến từ đao pháp của Mộ Dung Thấm, lại vừa như là một chiêu kiếm pháp trong Chung Nam kiếm pháp. Đao pháp ác liệt bạo ngược, dung hợp với sự linh động mờ ảo của Chung Nam kiếm pháp, kiếm khí lượn lờ, như tuyết trắng phất phơ, từng tầng hạ xuống, tựa như khắp chốn, lại chẳng thể nhìn, khiến đối phương rất khó nắm được mấu chốt.
Diêm Thú ngập tràn thù hận, Bảo Vân tùy thời hãm hại, Trần Cung từng bước ép sát, ba người đều không dễ dàng buông tha, mà Thẩm Kiều lại một tay nghênh địch, một tay khác ôm Đậu Ngôn, còn phải bảo vệ Vũ Văn Tụng. Bốn phương tám hướng đối mặt với công kích đánh tới, gần như là rơi vào thiên la địa võng, không nơi trốn tránh.
Nhưng mà Thẩm Kiều cũng không có trốn.
Hắn thậm chí ngay cả lùi về cũng chưa từng.
Kiếm rút khỏi vỏ, đối với ba địch nhân từ ba hướng khác nhau đánh tới, Sơn Hà Đồng Bi Kiếm quét ngang một đường.
Chỉ một chiêu, không hề hoa mỹ, an tĩnh như thường.
Nhưng mà thân đứng ở trên cửa thành, Phổ Lục Như Kiến vốn vì Thẩm Kiều đổ mồ hôi lo lắng, lại mơ hồ nghe thấy động tĩnh như sóng lớn ngập trời, phảng phất như từ chân trời xa xa cuồn cuộn kéo tới, lại như từ dưới lòng đất sâu ầm ầm dội lên.
Hắn rõ ràng nhìn thấy, theo một kiếm quét ngang kia của Thẩm Kiều, thân kiếm gần như hóa thành sóng bạc, trong nháy mắt tầng tầng khuếch tán.
Chân lực đủ đầy, vạn tượng ở bên, đại xảo nhược chuyết, chí phồn chí giản*.
*Chí phồn chí giản: vừa rất phức tạp lại rất giản đơn.
Ba người Trần Cung, Diêm Thú, Bảo Vân bị nhấn chìm trong làn “sóng bạc”. Mà Thẩm Kiều rõ ràng chỉ có một, lại giống như hóa thân thành vô số. Mỗi người đều cảm thấy không chịu nổi áp lực, thế công của bọn họ không chỉ hóa thành hư không, mà còn phản phệ ngược về, lấy đạo của người, trả về chính họ.
Lưu Phưởng không rành võ công, lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Thẩm Kiều kia là yêu quái sao, sao có thể đột nhiên hóa thân thành vô số?”
Phổ Lục Như Kiên giải thích: “Đó là một loại ảo giác, diễn sinh từ kiếm cảnh. Trình độ của Thẩm Kiều trên kiếm đạo, hẳn đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Chỉ sợ so với Kỳ Phượng Các năm đó, cũng đã trò giỏi hơn thầy rồi!”
Cái tên Kỳ Phượng Các, ngay cả Lưu Phường cũng từng nghe tới. Cao thủ cấp bậc tông sư trên thế gian này lác đác không có mấy. Mà mỗi một cao thủ cấp bậc ấy, không thể nghi ngời đều có thể từ trong thiên quân vạn mã lấy đi thủ cấp của người, mà vẫn có thể thong dong trở ra. Cho nên triều đình cực kỳ muốn lôi kéo họ. Cho dù là người bảo thủ như Vũ Văn Ung, cũng rất ỷ lại vào Yến Vô Sư, ở trước mặt y chưa từng bày ra bộ dạng hoàng đế.
Trước mắt, e rằng Thẩm Kiều cách cao thủ cấp độ tông sư còn thiếu một chút nữa, nhưng một chút ấy cũng không cần phải mất mười năm tám năm mới có thể đạt tới. Lưu Phưởng nghe vậy cũng có chút sợ sệt, vội nói: “Vừa rồi ta cũng không có hạ lệnh bắn tên với Thẩm Kiều, Tùy quốc công ngươi cũng thấy đấy, chúng ta mang hoàng mệnh trên người, cũng chỉ là bấc đắc dĩ. Nếu như Thẩm, khụ, Thẩm đạo tôn có chỗ hiểu lần, ngươi có thể nói giúp ta một chút được chứ!”
Phổ Lục Như Kiên lên tiếng: “Được, đại đô đốc làm việc trong chức trách, tuyệt không tư tâm, Như Kiên tất nhiên thấy rõ.”
Lưu Phưởng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục bị trận đánh dưới chân thành hấp dẫn ánh mắt: “Ngươi thấy cuộc chiến hôm nay, đám người Trần Cung có thể thắng được hay không?”
Đứng xem chiến không phải chỉ có hai người họ, binh lính trên cửa thành cũng đều nhìn chằm chằm trận giao thủ đặc sắc tuyệt luân này. Mắt thấy dưới ánh đao bóng kiếm, sát khí khắp nơi, mà Thẩm Kiều mang theo hai tiểu hài, trói buộc quanh thân, lại có thể di chuyển như thường ở trong đó, không khỏi đều mang vẻ mặt khâm phục thật sâu.
Người đương thời sính anh hùng, mặc dù vì hoàng mệnh quấn chân, mọi người không thể không ra tay với Vũ Văn Tụng. Nhưng Vũ Văn Hiến ở trong quân vẫn còn uy vọng, Thẩm Kiều vốn là việc không liên quan đến mình, lại nguyện ý vì hai đứa nhỏ mà hãm thân hiểm cảnh. Cỡ lòng dạ này, làm sao có thể không khiến người ta nổi lòng tôn kính?
Ngày đó gϊếŧ Côn Tà, chỉ có người của Bích Hà Tông ở đó. Chỉ là tình cảnh kinh thiên động địa đó, người biết có hạn. Nhưng hiện giờ, dưới con mắt của bao nhiêu con người, dùng một địch chúng, lấy ít thắng nhiều.
Trận chiến này, nhất định vang danh thiên hạ!
Thẩm Kiều đem Vũ Văn Tụng che ở phía sau, mình thì ôm Đậu Ngôn, xây lên từng tầng kiếm pháp, nhất thời ngăn trở Trần Cung và Bảo Vân. Kiếm phong lay động, như minh nguyệt phá mây, hào quang khắp chốn, xông thẳng tới phía Diêm Thú, phủ lên đầu hắn.
Diêm Thú đánh ra ba chưởng, lại bị kiếm khí phản phệ lại hết. Hắn không thể không lui lại vài bước, chỉ cho là có Trần Cung và Bảo Vân gia nhập, Thẩm Kiều tất nhiên là không thể phân thân, không rảnh quản chuyện khác. Lại không ngờ rằng, đối phương hoàn toàn bỏ quan hai người kia, kiếm khí bắn ra, phiên giang đảo hải, đánh thẳng về phía mình.
Hắn vội vàng nâng tay đón lấy, nhưng vừa nhấc lên, liền đau nhói không chịu nổi, ánh kiếm lại đã đến trước mắt!
Mà tay hắn, đều bị cuốn vào trong đó, đi vào trong bạch quanh mênh mông, đau đớn tựa như ngày mất đi cánh tay đó hiện lên, khiến hắn không tự chủ được sinh lòng sợ hãi, lần đầu tiên trong đời muốn quay đầu bỏ chạy.
Chiến ý không còn, sát khí lại bị cưỡng ép san bằng, giờ khắc này Diêm Thú chỉ muốn toàn thân trở ra, nhưng hắn đã quên, một khắc kia, khi ý định lui về nảy sinh trong lòng hắn, kỳ thực hắn đã thua rồi.
Ánh kiếm đầy trời che kín tầm mắt, nhưng kiếm lại chỉ có một, thanh kiếm đâm vào sau lưng Diêm Thú, ngay vị trí trái tim, cũng chỉ có một cái.
Diêm Thú cúi đầu, hắn thấy mũi kiếm Sơn Hà Đồng Bi, trên ngực đã tràn một màu đỏ máu.
Đó là máu của hắn.
Sơn Hà Đồng Bi Kiếm nhuốm máu vẫn như trước vang lên ong ong, thanh âm cực nhỏ, nhưng thật kỳ quái là Diêm Thú lại có thể nghe thấy, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.
Có lẽ là vì thân kiếm hiện đang nằm trong cơ thể hắn.
Còn chưa chờ hắn xác nhận lại, kiếm đã bị Thẩm Kiều rút ra từ phía sau, Diêm Thú lảo đảo bước về phía trước vài bước, rồi ngã quỵ xuống đất.
Ở phía sau hắn, giao chiến vẫn tiếp tục ở chỗ cũ, nhưng lúc này đã không cần hắn tham dự nữa.
“Chân anh hùng là đây!” Phổ Lục Như Kiên ở trên cửa thành, không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Mặc dù những người khác không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng chứng minh họ cũng có cảm giác y như hắn.
Bất cứ lúc nào nơi nào, nhân vật kiệt xuất như vậy, luôn khiến người ta than thở.
Dưới chân thành bên kia, Diêm Thú bị gϊếŧ khiến Bảo Vân cùng Trần Cung cảm thấy khϊếp sợ, nhưng thế công của bọn họ cũng không có vì như vậy mà dừng lại, trái lại, giống như gió táp mưa sa, càng thêm sắc bén. Hai người không hẹn mà cùng lựa chọn không giao phong chính diện với Thẩm Kiều nữa, mà đem mục tiêu tấn công đặt lên người Đậu Ngôn và Vũ Văn Tụng.
Nếu Thẩm Kiều đã chọn hai đứa nhóc này làm nhược điểm của mình, vậy thì bọn họ chọn chúng để bắt chuyện cũng là điều nên làm. Thời khắc sống còn, chỉ bàn luận thắng thua, không quan tâm thủ đoạn.
Hôm nay, nếu như không gϊếŧ được Thẩm Kiều, ngày sau người này nhất định sẽ biến thành đại họa!
Trong đầu Trần Cung và Bảo Vân không hẹn mà cùng hiện lên câu nói này.
Thế kiếm của Trần Cung cực nhanh, lối đánh của Bảo Vân lại vô cùng quỷ quyệt. Hai người một trái một phải, phối hợp với nhau. Bọn họ biết kiếm khí của Thẩm Kiều dù lợi hại đến đâu, cũng không thể mãi kéo dài không dứt, vĩnh viễn không khô cạn được.
Thẩm Kiều cũng chạy về phía Vũ Văn Tụng, nhưng không phải bởi vì muốn che ở trước người nó, mà là đem Đậu Ngôn ở trong tay ném ra ngoài.
Không cần hắn dặn dò, trong nháy mắt đó Vũ Văn Tụng đã hiểu được ý của hắn. Nó duỗi hai tay ra, đón lấy Đậu Ngôn thấp hơn nó cả một cái đầu.
Thẩm Kiều vung ống tay áo lên, lập tức đem hai đứa nhỏ đẩy ra xa mấy trượng, sau đó xoay người quét ngang một đường.
Thế tới như sóng lớn cuộn trào, thân đứng hiên ngang, sục sôi cuồn cuộn, mơ hồ có tư thái quân lâm thiên hạ, ngược hẳn với kiếm phong ôn hòa bình thản trước đó.
Thế công sắp đến của Trần Cung hóa giải toàn bộ, thân kiếm đâm thẳng vào màn kiếm của đối phương, một đường thông suốt. Đang lúc tâm sinh kinh hỉ, lại phát hiện mục tiêu của mình chẳng biết từ lúc nào biến thành Bảo Vân.
Sau lưng mình!
Trong lòng hắn này sinh cảnh giác, bỗng dưng quay đầu lại, kiếm khí cũng theo đó mà tan biến một nửa.
Mà Bảo Vân cũng đυ.ng phải nghi trận tương tự như hắn, nhưng lại không kịp thu tay, một chưởng đánh thẳng về phía Trần Cung.
Một nửa thế kiếm còn lại Trần Cung không thể không vội vã thu về, nghiêng người tránh qua một bên, né khỏi chưởng phong của Bảo Vân.
Thẩm Kiều lại không hề thay đổi phương hướng, người kiếm hợp nhất, xông thẳng về phía Bảo Vân.
Hai hổ tranh đấu, tất có một người bị thương.
Một chưởng này của Bảo Vân dùng tới đủ mười thành công lực, trên đường lại vì mục tiêu chuyển thành Trần Cung mà không thể không đương trường rút lại một nửa nội lực. Nhưng thế đi đã thành, không thể lui về, Thẩm Kiều ôm theo ánh kiếm, sóng dữ trút xuống, thế như vạn cân, đập thẳng vào mặt!
Máu tươi từ trên người Bảo Vân tung tóe phun ra, trong nháy mắt cuống họng của hắn đã nhiều thêm một lỗ máu.
Liên tiếp hai trưởng lão Hợp Hoan Tông đều là chết dưới kiếm của Thẩm Kiều.
Trần Cung thấy tình thế không ổn, sớm tại thời khắc kiếm Thẩm Kiều đâm về phía Bảo Vân, cũng đã quay người chạy về phía hai đứa nhỏ Vũ Văn Tụng.
Mục đích hôm nay của bọn họ vốn là muốn bắt lại Vũ Văn Tụng, là Diêm Thú tự chủ trương, không thể không gϊếŧ Thẩm Kiều. Hiện giờ có thể mang Vũ Văn Tụng đi, cũng coi như mình không phụ sứ mệnh.
Nhưng hắn không nghĩ tới, kiếm đạo của Thẩm Kiều lại đạt tới cảnh giới cao như vậy. Mới vừa gϊếŧ chết Bảo Vân, liền lập tức từ đầu kia chạy tới phía hắn, khinh công trác tuyệt, chân không dấu vết.
Dựa theo tốc độ đó, dù cho hắn bắt được Vũ Văn Tụng vào tay, cũng không thể tránh được việc phải chính diện giao thủ với Thẩm Kiều.
Một là nhổ cỏ tận gốc, một là nguy hiểm tới tính mạnh, không chút nghi ngờ đương nhiên là vế sau quan trọng hơn.
Trần Cung quyết định thật nhanh, buông tha Vũ Văn Tụng, trên đường đi miễn cưỡng chuyển hướng thân mình, chạy về phía trong thành. Hắn đem khinh công vận đến cực hạn, đạp lên miếng gạch nhô ra trên tường thành, đảo mắt đã lên được tới cửa thành.
Thẩm Kiều cũng không có ý định đuổi theo. Hắn mang Đậu ngôn và Vũ Văn tụng chạy về phía ngược lại.
Tra kiếm vào vỏ, mỗi tay ôm một đứa nhỏ, Thẩm Kiều một hơi chạy hẳn hai ba dặm, mãi đến tận khí cửa thành không còn trong tầm mắt, mới dừng chân lại.
Hắn thả hai đứa nhỏ xuống, thân hình hơi lảo đảo nghiêng về trước, lập tức phun ra một ngụm máu lớn.
“Thẩm đạo trưởng!” Đậu Ngôn kinh hãi thốt lên một tiếng, vội vã chạy lên phía trước đỡ lấy hắn.
Mặc dù Vũ Văn Tụng không có nói, nhưng cũng đỡ lấy cánh tay còn lại của hắn, cố hết sức chống đỡ nửa trọng lượng của Thẩm Kiều.
“Không đáng ngại…” Thẩm Kiều che ngực, khó khăn mà an ủi hai đứa nhỏ, trong miệng lại ngập mùi máu tanh.
Đám người Bảo Vân không phải là thứ mèo ba chân gì. Làm trưởng lão Hợp Hoan Tông, cho dù không đứng vào thập đại thiên hạ, nhưng cũng là cao thủ hiếm có trên giang hồ. Với thực lực hiện giờ của Thẩm Kiều, một hơi gϊếŧ chết hai người, nghe thì uy phong, nhưng hắn cũng tương tự phải trả giá không ít.
Thời điểm vừa mới giao thủ, hắn cũng tương tự thân hãm trong chưởng, nếu như Trần Cung không bị biểu hiện cường hãn bên ngoài của hắn lừa bịp kinh sợ, mà lưu tâm quan sát, sẽ không khó phát hiện, lúc đó kỳ thực Thẩm Kiều đã là nỏ mạnh hết đà.
Đậu Ngôn nước mắt lưng tròng, cố nén không để rơi xuống.
“Không được khóc!” Vũ Văn Tụng nói với nàng, “Phía trước có một ngôi đình, ta đã từng tới đó, chúng ta đi đến đấy nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Kiều nghĩ thời điểm vừa rồi khi mấy người họ giao thủ, trong thành không hề phái truy binh đuổi theo, chắc chắn sự tình Vũ Văn Hiến cũng có không ít người đồng tình âm thầm hỗ trợ, trong thời gian ngắn không đến nỗi gặp phải nguy hiểm, cho nên cũng không vội vàng cưỡng ép chân khí dẫn bọn họ chạy.
Đậu Ngôn vội vàng gật đầu, hai người đỡ Thẩm Kiều đi về phía trước.
Đi được không bao xa, quẹo qua một góc cua, quả nhiên nhìn thấy một tiểu đình.
Chỉ là trong đình lại có hai người đang đứng.
Bên ngoài đình còn buộc một con ngựa.
“Là a đa!” Không đợi Thẩm Kiều phản ứng, Đậu Ngôn liền nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương, nhưng nàng cũng không bỏ lại Thẩm Kiều, trái lại vẫn như cũ đỡ lấy hắn, cho đến khi vào tới trong đình, mới chạy như bay vồ tới.
“A đa!”
“A Ngôn!”
Đậu Nghị ôm chặt lấy nữ nhi, vẻ mặt sốt ruột thoáng chốc hóa thành kinh hỉ.
Vũ Văn Tụng nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nhớ tới phụ thân đã chết thảm, nước mắt nhẫn nại thật lâu rốt cục lã chã rơi xuống.
Một bàn tay đặt lên đầu hắn, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, mang theo ấm áp.
Là Thẩm Kiều.
Vũ Văn Tụng không nói gì, không hề nức nở lên tiếng, chẳng qua chỉ là nhịn không được mà tới gần Thẩm Kiều hơn một chút, tựa sát vào bên cạnh hắn.
Trong thời gian ngắn ngủi, giữa bọn họ đã xây dựng lên một loại tín nhiệm cùng ngầm hiểu khó nói, đây là dùng thử thách sinh tử mà đổi lấy.
Đậu Nghị chắp tay cúi người với Thẩm Kiều: “Đa tạ Thẩm đạo tôn đã có ân cứu mạng với tiểu nữ, đại ân đại đức, Nghị suốt đời không quên!”
Cảm kích của hắn là phát ra từ nội tâm, cho nên tôn xưng cũng đổi lại thành xưng hô kính trọng nhất cho người trong Đạo Môn.
Năm đó, sư phụ Kỳ Phượng Các của Thẩm Kiều, cũng tương tự được gọi bằng một tiếng Kỳ Phượng đạo tôn.
“Đậu lang quân không cần khách khí!” Thanh âm của Thẩm Kiều có chút ám ách suy yếu.
“Tại hạ là Trưởng Tôn Thịnh của Chung Nam phái. Ngày đó tại tiệc mừng thọ của Tô gia, từng có duyên gặp mặt với Thẩm đạo tôn, không biết ngài có còn nhớ.” Người bên cạnh Đậu Nghị mở miệng nói, sau đó lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ. “Đây là Ngọc Lộ hoàn, Chung Nam phái dùng để trị nội thương, vẫn có chút tác dụng, xin Thẩm đạo tôn nhận lấy.”
Thẩm Kiều cũng không khách khí với hắn, sau khi cám ơn liền nhận lấy.
Trưởng Tôn Thịnh: “Oan của Tề vương, thiên hạ đều biết, nhưng đáng tiếc công cao chấn chủ, hiện giờ hoàng thượng làm điều ngang ngược, hãm hại trung lương, người người đều thấy. Thịnh vì phía sau còn có gia tộc cần phải chăm sóc, cho nên làm việc có nhiều điều kiêng kỵ. Hiện giờ thấy Thẩm đạo tôn như vậy, cũng tự cảm thấy xấu hổ, xin hãy nhận một cúi đầu của Thịnh!”
Thẩm Kiều vươn tay đỡ lấy hắn: “Đạo có ba ngàn, các người chọn con đường khác, vốn cũng không có gì để chê trách. Nếu như không có các ngươi ở sau lưng giúp đỡ, ta cũng không thể thoát thân dễ dàng như vậy. Tô gia không giống ta một thân một mình, không ràng buộc. Một nhà già trẻ Tô thị còn ở Trường An, vừa rồi lại cùng ta chính diện phản kháng Vũ Văn Uân, bọn họ không có việc gì chứ?”
Trưởng Tôn Thịnh: “Vâng, ngài yên tâm. Ta bái sư ở Chung Nam phái, nhà Trưởng Tôn ở Trường An cũng còn chút quan hệ, có thể âm thầm mang người nhà họ Tô tới núi Chung Nam tạm lánh. Không bằng ngài cũng theo Vũ Văn Thất lang lên núi, Chung Nam sơn tuy rằng không phải danh môn đại phái gì, nhưng vẫn còn chút dũng khí đối đầu với nanh vuốt của Chu chủ.”
Thẩm Kiều lại lắc đầu một cái: “Không được, Chung Nam sơn cách Trường An quá gần. Nếu như Vũ Văn Uân cố tình muốn truy cứu tới cùng, chung quy cũng không phải nơi có thể ở lâu. Ta muốn dẫn nó đi xa một chút, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm rồi nói sau.”
Trưởng Tô Thịnh và Đậu Nghị liếc mắt nhìn nhau, người trước than thở: “Cũng được, con ngựa này tuy không phải thiên lý mã gì, nhưng cũng là lương câu khó gặp. Hiện giờ thân thể đạo tôn không tiện, dùng thay đi bộ, chắc chắn cũng thuận tiện hơn nhiều!”