Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 144: C144: 162

Chương 162

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Có điều cô không thích về nhà họ Tô cho lắm. Cô đã từng đến đó vào tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Tô. Lúc đó Tô Minh Châu được đưa về nhà họ Tô chưa được bao lâu. Tô Minh Châu được ông cụ Tô kéo đến tiếp đón quan khách, suýt chút nữa mấy đứa nhỏ nhà họ Tô đã nhốt cô ở trong phòng.

Bây giờ đã mười năm trôi qua, đám trẻ nhà họ Tô vẫn khinh thường cô.

Cơ Thập Nhất không hiểu bọn họ lấy đâu ra cảm giác ưu việt hơn người này. Có điều, bây giờ cô không còn là người dễ bị bọn họ ức hϊếp nữa.

Nhưng mà ông cụ Tô đã tài trợ chi phí cho cô trong suốt mười năm qua, cô vẫn phải đến mừng thọ ông ấy, dù sao ông ấy cũng là trưởng bối.

Cô trả lời: “Đi.”

Tô Minh Châu vui mừng: “Vậy ngày mai em đến đón chị, quần áo gì đó chị không cần phải chuẩn bị gì cả.”

Cơ Thập Nhất bị anh chọc cười: “Em đừng tìm quần áo kỳ lạ gì đó.”

Cách đây không lâu cô mới đọc được một bài viết về khiếu thẩm mỹ của thẳng nam trên Weibo. Cuối cùng là chọn ra bộ quần áo không thể nhìn nổi, mấy cậu bạn trai ấy cứ thấy hợp mắt là chọn, căn bản là không hề cân nhắc các loại yếu tố như thân hình của con gái bọn họ.

“Sẽ không đâu.” Tô Minh Châu cam đoan.



Sau khi cúp điện thoại, Cơ Thập Nhất cũng đã đi ra con đường trước cửa đồn cảnh sát.

Tất nhiên bây giờ bọn họ rời khỏi đây không thể gọi Liên Diệc chở bọn họ được. Tưởng Tuyết cũng đã ngủ rồi, Cơ Thập Nhất nghĩ, vẫn nên nói Tô Minh Châu đến đón bọn họ, vừa hay lúc nãy anh nói muốn đến căn hộ.

Liễu Uý không có tâm trạng háo hức, mặc dù không thấy rõ, nhưng so với dáng vẻ cười hì hì thường ngày của cô ấy, quả thực là vẻ mặt bình tĩnh như bây giờ rất ít thấy.

Nghĩ đến đây, Cơ Thập Nhất nắm lấy cánh tay cô ấy: “Chị Liễu Uý, chị đừng suy nghĩ nhiều.”

Liễu Uý hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không có chuyện gì, chị chỉ đang suy nghĩ một chuyện.”

Lúc nãy vào phòng thẩm vấn, anh ta không nói gì, chỉ xin lỗi, là vì việc mà mẹ anh ta đã làm hay là vì bản thân anh ta? Rốt cuộc là có phải anh ta cố tình tiếp cận cô ấy hay không?

Nhưng nghĩ kỹ lại, là cô ấy chủ động đến nhà hàng lẩu này. Nếu lúc đầu không phải do cô ấy nửa đêm nổi hứng muốn ăn lẩu thì hai người họ cũng sẽ không quen biết nhau.

Nhưng hai người không quen biết nhau, con gái của ông bà chủ quán bar sẽ không về nước. Theo lời Thập Nhất nói, cô ấy sẽ không nằm mơ, cũng sẽ không tìm được hung thủ gϊếŧ hại mẹ cô ấy.

Dường như mọi thứ lại đi vào ngõ cụt.

Liễu Uý xoa trán, thật sự thì tinh thần của cô ấy hai ngày nay rất tệ. Buổi concert sắp diễn ra, cho dù xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể phá tan hy vọng của nhiều người được.

Tô Minh Châu đến rất nhanh. Lúc xuống xe, sắc mặt anh vẫn không tốt lắm.

Cơ Thập Nhất nháy mắt với anh: “Vất vả cho em rồi, Châu Châu.”

“Lên xe đi.” Nghe thấy giọng nói của cô, Tô Minh Châu vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, chủ động mở cửa xe.

Liễu Uý bị cô kéo ngồi vào ghế sau.

Trước tiên là đưa Liễu Uý về nhà, cũng may là cô ấy đã khôi phục lại tinh thần, dù chỉ là chút ít. Sau khi xuống xe còn có tâm trạng trêu chọc một chút, mới đi vào trong tiểu khu.

Sau đó Tô Minh Châu đưa Cơ Thập Nhất trở lại căn hộ, chờ sau khi đi vào, anh mới không tình nguyện rời đi.

Cơ Thập Nhất biết, nhất định là anh cảm thấy cô gặp nguy hiểm. Cô đã sớm biết, phương thức anh lo lắng không giống như người khác.

Dù sao thì trong căn hộ cũng có sắp xếp phòng ốc, chẳng không phải một, hai lần đầu.

Tâm trạng của Tô Minh Châu tốt hơn, cười hì hì gọi đồ ăn khuya cho cô. Một bát cháo đặc thơm ngon, ăn vào buổi tối tốt cho dạ dày và hệ tiêu hóa.

Sau khi ăn xong, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn một chút. Tô Minh Châu không quấy rầy cô nữa, thúc giục cô đi ngủ, còn mình thì lặng lẽ dọn dẹp.

Trước khi đóng cửa, Cơ Thập Nhất nhìn thấy bóng lưng hơi cong cong của anh, trong lòng chợt trào dâng cảm giác kỳ lạ. Cô cũng không biết rốt cuộc chuyện bây giờ là như thế nào, nghĩ cả nửa ngày rồi cuối cùng cảm thấy, vẫn nên đi ngủ thôi.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học giúp cô thức giấc đúng giờ.

Cô thuần thục mở điện thoại di động lên. Vừa mới kết nối Internet, Weibo của cô không ngừng rung lên, không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì đó.

Sau khi cô mở ra mới phát hiện, vậy mà có rất nhiều người tag cô hỏi chuyện của Liễu Uý.

Có lẽ là bởi vì bây giờ cô đang hợp tác với Liễu Uý, mà hai người còn bị chụp ảnh đi ra ngoài cùng với nhau, cho nên đa số mọi người đều cảm thấy quan hệ giữa hai người không tệ.

Cô kéo xuống dưới, từ những bình luận này, cô xác định có người trên Weibo đã tiết lộ đã tìm thấy hung thủ gϊếŧ hại Liễu Mạn.

Trên thực tế, chuyện này đã được tiết lộ vào lúc 5 giờ sáng.

Khi ấy, cả giới giải trí lập tức chấn động.

Những bộ phim của Liễu Mạn năm đó đã trở thành kinh điển. Mỗi năm đều có vô số người xem lại. Bà ấy còn được tôn vinh là nữ minh tinh xinh đẹp nhất những năm đó. Hơn nữa, bởi vì Liễu Uý thường xuất hiện trên hot search nên bà ấy cũng thường được nhắc đến.

Cho dù là những học sinh sinh viên sau này cũng biết một vài thông tin về Liễu Mạn.

Mà vụ án sát hại Liễu Mạn năm đó được liệt vào danh sách các vụ án nổi tiếng chưa được giải quyết trong nước. Một vài chủ Weibo nghiên cứu chuyên môn thường lợi dụng bà ấy để tranh chủ đề.

Có thể nói, Liễu Mạn và chuyện bà ấy bị gϊếŧ có phạm vi liên quan không nhỏ.

Chuyện này bị một Weibo chuyên nghiên cứu những vụ án chưa được giải quyết bóc trần. Người theo dõi anh ta không ít, bình thường có rất nhiều bình luận. Anh ta cũng được xem là người rất chăm chỉ viết bài, cho nên, chỉ cần một bài mới đăng lên thì sẽ nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Đặc biệt là dòng chữ ngắn gọn khiến người hâm mộ nhìn thấy đã ngẩn người.

“Chủ Weibo này sao vậy? Không tiết lộ tên thì làm sao chúng tôi tin chuyện này là thật hay giả?”

“Chuyện này hẳn là giả. Bạn xem, trước đây có không ít người cọ nhiệt chuyện này. Nhưng thực tế vẫn chưa tìm ra được hung thủ thật sự.”

“Dù sao thì tôi cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái và thần bí. Có điều, hơn hai mươi năm trôi qua mà không tìm thấy hung thủ, đây cũng là chuyện rất bình thường.”

“Thật đáng tiếc, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy cơ mà, nếu bây giờ còn sống thì chỉ cần nháy mắt một cái, nhất định sẽ gi3t ch3t một đám tiểu hoa đán. Nói vậy, chủ Weibo nói đã tìm ra được hung thủ là thật sao?”

“Từ trước đến nay chủ Weibo chưa bao giờ đưa ra tin đồn. Chuyện này nhất định là thật rồi. Có thể Weibo lấy được tin tức, nhưng không biết hung thủ là ai.”

Đám người phía dưới bình luận sôi nổi náo nhiệt, cuối cùng, họ suy nghĩ nửa ngày trời cũng không biết rốt cuộc chuyện này là thật hay là giả.

Lúc bọn họ đang cảm thấy đây là lừa đảo, thì một đoạn bình luận mới đã thu hút sự chú ý của bọn họ: “Trời, mọi người nhanh đến @ Đồn cảnh sát khu Uyển Tân ở thủ đô đi. Trời trời, thật sự đã tìm ra hung thủ gϊếŧ Liễu Mạn rồi!!!”

Có ba dấu chấm than liên tiếp, đoán chừng đó là sự thật. Mọi người theo đường dẫn thì nhìn thấy bài viết mới nhất cách đây 5 phút.

[Đồn cảnh sát khu Uyển Tân V: Sau hai mươi ba năm, với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mọi người trong đồn, cuối cùng cũng bắt được hung thủ trong vụ án Liễu Mạn bị gϊếŧ. Chân tướng năm đó cũng đã được phơi bày. Trước mắt, chúng tôi đã giao vụ án cho cơ quan tư pháp. Chúng tôi tin rằng, từ nay về sau sẽ có càng nhiều vụ huyền án được giải quyết. Thế giới sẽ ngày càng tươi sáng # Cố lên # Hình ảnh]

Bức ảnh đính kèm bên dưới bài Weibo là một bức ảnh chụp nửa người trên của một người phụ nữ, gương mặt bị làm mờ.

Dù vậy, lời nói của đồn cảnh sát cũng không ảnh hưởng gì đến sự phấn khích của cư dân mạng.

Lúc chuyện này lan rộng là vào lúc 8 giờ sáng, không biết là ai để lộ thông tin, chi tiết về hung thủ gϊếŧ người đã bị công bố. Mặc dù nhiều người đọc lướt qua, nhưng cũng đủ để mọi người bổ não cảnh tượng năm đó.

Đặc biệt là hung thủ năm đó chỉ mới mười lăm tuổi, thế nên, tin tức này có thể nói là gây chấn động toàn cõi mạng.

Không ai nghĩ rằng hung thủ chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi. Lúc mười lăm tuổi bọn họ còn đang loanh quanh ở nhà, cả ngày đi đánh lộn, còn người ta đã biết đi gϊếŧ người rồi, mà hai mươi ba năm trôi qua không bị ai phát hiện, cộng đồng mạng vừa khϊếp sợ cũng vừa tức giận.

Người ta đã làm sai chuyện gì mà phải hại người ta thảm thiết như vậy, lại còn cố ý làm ra hành vi dâʍ ɭσạи, thật là b3nh hoạn.

Theo quy định của pháp luật, người ở độ tuổi vị thành niên dưới mười sáu tuổi nếu cố ý gϊếŧ người, mặc dù sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng có thể nhận hình phạt nhẹ hơn hoặc là sẽ được giảm nhẹ.

Trong tình huống như vậy, cư dân mạng đã bắt đầu kêu gọi nhất định không được giảm nhẹ hình phạt. Sau bao nhiêu năm như thế mà chưa bao giờ nghĩ đến việc đầu thú, nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc. Tóm lại, gϊếŧ người là phải trả cái giá thật lớn.

Chuyện này ngày càng sục sôi, chẳng mấy chốc đã lên hot search, người biết chuyện này càng ngày càng nhiều, số lượng bình luận và lượt chia sẻ cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Cơ Thập Nhất đã xem xong tất cả, xác định không có chuyện gì khác mới yên tâm.

Cô sợ nhất là sẽ có người đến công kích Liễu Uý. Liễu Uý vốn là người bị hại, không nên bị tấn công. May mắn là không có.

Sau khi ôm suy nghĩ này đi đánh răng rửa mặt, Cơ Thập Nhất mở cửa, mọi thứ trước mắt khiến cô kinh hãi.

Trên bàn là bữa ăn sáng, cả màu sắc lẫn mùi vị đều ngon. Nếu không phải cô chắc chắn không có người nào vào căn hộ, thì e là sẽ nghĩ có đầu bếp đẳng cấp năm sao đến.

Cô còn đang ngẩn người thì nhìn thấy Tô Minh Châu đang mang tạp dề đi ra. Tạp dề in hình hoạt hình dễ thương đeo trên người một người đàn ông cao lớn, ấy thế mà lại có một sự tương phản đáng yêu.

Cơ Thập Nhất nhìn con mèo giương nanh múa vuốt in trên tạp dề, đột nhiên bật cười, khóe mắt ánh lên sắc màu xinh đẹp.

Tô Minh Châu âm thầm in hằn nụ cười của cô vào đáy lòng, dịu dàng nói: “Nhanh đến ăn sáng.”

Cơ Thập Nhất lẳng lặng ngồi xuống đối diện với anh, thử một miếng, hai mắt sáng bừng lên, mùi vị không thua kém gì mấy đầu bếp.

“Em luyện được bao lâu rồi?” Cô đột nhiên hỏi, nhìn anh: “Lần trước còn chưa đạt tới trình độ này.”

Tô Minh Châu đột nhiên bị hỏi, lắp bắp nói: “Không, không bao lâu.”

Nhìn một cái là biết anh đang nói dối. Lúc anh nói dối thì đôi mắt xanh của anh không ngừng nhấp nháy. Cơ Thập Nhất biết rất rõ: “Chuyện này có gì không thể nói đâu. Lần sau đừng làm như vậy. Nếu em thích thì có thể, chứ không cần vì chị mà làm nhiều chuyện như vậy đâu.”

Tô Minh Châu nóng nảy, đứng lên sáp lại gần, nói: “Là em thích!”

Cơ Thập Nhất ấn anh ngồi xuống: “Chị biết em muốn làm gì. Chờ chị nghĩ thông đã rồi sẽ trả lời em.”

Chuyện này không thể trì hoãn lâu hơn nữa, cô phải làm rõ mới được.

Nghe vậy Tô Minh Châu vừa vui vừa buồn, sợ đến lúc đó anh sẽ buồn đau một trận. Nhưng mà anh vẫn có thể tiếp tục cố gắng mà, đúng không?

Ăn sáng xong, hai cùng nhau rửa bát, rồi chuẩn bị đi đến nhà họ Tô.

Trước khi đến biệt thự nhà họ Tô, Tô Minh Châu nói anh có thứ cần đi lấy.

Sắp đến mùa đông, hầu hết cây cối trên núi Dương Thanh đều rụng hết lá. Dẫu vậy thì vẫn có rất nhiều dãy núi xanh tươi tốt tô điểm cho ngọn núi đặc biệt này.

Gần nửa năm không đến đây, Cơ Thập Nhất ngây ngẩn khi nhìn thấy ngôi nhà nằm khuất bóng giữa sườn núi.

Mặc dù trên núi Dương Thanh có rất nhiều người giàu có, nhưng chắc chắn nhà họ Tô chiếm vị trí đẹp nhất ở đây. Từ phía dưới đã có thể nhìn lên trên, giống như một tòa thành hoa viên được xây dựng trên không trung, thiết kế tinh xảo khiến người ta hâm mộ.

“Chúng ta đến đây lấy đồ rồi đi.” Tô Minh Châu nói xong xoay người khom lưng: “Buổi tối mới bắt đầu yến tiệc.”

- -----oOo------

*** 162 ***