Trọng Sinh Ta Thành Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân

Chương 21: Nhìn Rõ Ràng

*Chú ý một chút: Sẽ có 2 nhân vật Sở Nhu Uyển. Sở Nhu Uyển vốn dĩ là con nuôi của nhà họ Sở. Vì dịch đến đây nên hiện tại mình không biết ai là con ruột ai là con nuôi, nên mình sẽ ghi Sở Nhu Uyển* để đánh dấu cho Sở Nhu Uyển thứ 2 nhé.

Đợi đến khi tất cả mọi chuyện bụi bặm lắng xuống, kỳ thật Mộ Hoài Trần càng thêm khϊếp sợ chính là tư tưởng Sở Xu Hoa này thay đổi thật lớn.

Mộ Hoài Trần suy nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định lại một lần nữa cùng Sở Xu Hoa một mình ở cùng một chỗ với Sở Xu Hoa đem chuyện này hỏi rõ ràng.

"Hôm nay sao hắn lại rảnh lại đây, đến bên ta ôn tồn với ta đây?"

Nhìn Mộ Hoài Trần đột nhiên lại đây ôm mình, Sở Xu Hoa trong lòng có một chút nghi hoặc, nhưng vẫn là phi thường hưởng thụ Mộ Hoài Trần đối với mình một ít hành động ấm áp như vậy.

"Ai... Ta cũng rất nhớ. ”

Mộ Hoài Trần đem cằm của mình đặt ở trên đầu Sở Xu Hoa, gắt gao đem Sở Xu Hoa ôm vào trong ngực mình.

Sở Xu Hoa cũng không biết vì sao hôm nay Mộ Hoài Trần lại đột nhiên trở nên yêu thương mình như vậy, hơn nữa còn dị thường có chút dính người.

Bất quá Sở Xu Hoa cũng là phi thường thích một thời gian như vậy, cho nên cái gì cũng không có nói, chỉ là yên lặng một mình nằm ở trong ngực Mộ Hoài Trần.

Qua một lúc lâu, Mộ Hoài Trần chậm rãi thu hồi cảm xúc của mình, muốn cùng Sở Xu Hoa đem tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.

"Kỳ thật ta vẫn có một chuyện cảm thấy thập phần kỳ quái."

Ôm Sở Xu Hoa Mộ Hoài Trần có một chút bộ dáng giống như nói chuyện phiếm, chậm rãi đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.

"Có ý nghĩ gì, tức giận có thể nói cho ta biết."

Sở Xu Hoa chậm rãi từ từ tựa vào ngực Mộ Hoài Trần, đem lời mộ Hoài Trần lặp đi lặp lại muốn giải thích rõ ràng.

"Ta muốn biết vì sao đột nhiên suy nghĩ của hắn lại phát sinh thay đổi lớn như vậy, rõ ràng hắn đối với Mộ An Thịnh hẳn là..."

Nói đến đây sau đó, Mộ Hoài Trần liền có một chút nghẹn ngào, hắn không biết mình nên nói với Sở Xu Hoa như thế nào, bởi vì trong suy nghĩ của Sở Xu Hoa, Mộ An Thịnh hẳn là là tốt nhất.

Cho dù hiện tại đã không ái mộ Mộ An Thịnh, vậy hẳn là đối với Mộ An Thịnh cũng chỉ là sùng bái mà thôi, mà hiện tại lại trực tiếp đem tất cả những gì Mộ An Thịnh làm phân tích thấu triệt như thế, thật sự là làm cho Mộ Hoài Trần có chút kỳ quái.

"A..."

Sau khi Mộ Hoài Trần hỏi ra vấn đề này, Sở Xu Hoa lúc này mới phát hiện kỳ thật mình nói có chút quá mức nhiều, thật sự là sẽ làm cho người ta có một chút tò mò.

Mộ Hoài Trần lúc này buông Sở Xu Hoa ra, vẻ mặt tò mò nhìn Sở Xu Hoa.

Ký ức kiếp trước không lúc nào cũng nhắc nhở Mộ Hoài Trần, kỳ thật Sở Xu Hoa cùng Mộ An Thịnh hai người đã từng có quá khứ kia, kiếp trước Sở Xu Hoa và Mộ An Thịnh lang bạt lưu lạc, đủ loại chuyện đều đã làm hết...

Mặc kệ nói như thế nào, nội tâm Mộ Hoài Trần vẫn phi thường kinh ngạc, không rõ vì sao Sở Xu Hoa đột nhiên trưởng thành nhiều như vậy.

Trong từng dòng chữ cũng phi thường thành thục, hoàn toàn không giống lúc trước.

Huống chi Mộ Hoài Trần còn có được ký ức kiếp trước, Sở Xu Hoa được một đời, hoàn toàn là toàn bộ nghe lệnh cho Mộ An Thịnh, nhưng mà...

"Cái này..."

Sở Xu Hoa hiện tại không biết nên nói với Mộ Hoài Trần như thế nào, nếu như thẳng thắn đem chuyện mình là… trọng sinh chuyện này nói cho Mộ Hoài Trần, tất nhiên sẽ làm cho người ta có chút tiếp nhận không được.

Cho nên Sở Xu Hoa nghĩ tới nghĩ lui vẫn là chuẩn bị cùng Mộ Hoài Trần có chút mờ mịt nói đi.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn nói cho ta biết sao? Hay là nói những lời vừa rồi ngươi nói kỳ thật cũng không phải xuất phát từ lời lòng của ngươi? ”

Nhìn Sở Xu Hoa ở trước mặt mình do dự, Mộ Hoài Trần muốn biết Sở Xu Hoa rốt cuộc là có ý gì, cho nên trực tiếp lên tiếng bắt đầu giật thích Sở Xu Hoa.

"Không phải là không! Ta thực sự nghĩ như vậy, và mỗi từ ta nói với ngươi, đều là sự thật, ngươi phải tin tưởng ta! ”

Nhìn Mộ Hoài Trần hiện tại lại bắt đầu giống như có một chút hiểu lầm mình, Sở Xu Hoa vội vàng đi lên cùng Mộ Hoài Trần liều mạng giải thích.

Vốn trong lòng cùng Sở Xu Hoa vẫn là có chút tức giận, thế nhưng thấy đưa ra thời gian này dĩ nhiên bộ dáng này, Mộ Hoài Trần đột nhiên cảm giác mình cũng không có tức giận như vậy.

Bất quá vẫn rất muốn biết Sở Xu Hoa rốt cuộc nghĩ như thế nào, cho nên vẫn nghiêm mặt như trước.

"Được rồi, được rồi, nếu ngươi muốn biết như vậy, vậy ta nói cho ngươi biết cũng có thể."

"Kỳ thật chuyện lúc trước ngươi cũng biết, nhưng tại thời điểm đại hôn đã xảy ra một số chuyện, khi đó ta cũng đã rõ ràng hiểu được nam nhân này rốt cuộc là như thế nào. Sau đó ta cũng lén lút đi tìm hiểu một chút, về Mộ An Thịnh rốt cuộc là ai? ”

Nói đến đây Sở Xu Hoa lại đem chén rượu trước mặt mình rúc đầy rượu.

"Đây là muốn làm gì?"

Mộ Hoài Trần có chút không đành lòng để cho Sở Xu Hoa uống rượu, cho nên trực tiếp đoạt lấy chén rượu của Sở Xu Hoa.

"Ngươi không cần nói nữa, để cho ta uống đi, ta vừa uống vừa nói cho ngươi biết rốt cuộc ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Xu Hoa uống cạn rượu trong chén, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộ Hoài Trần.

"Bây giờ ta cũng đã thấy rõ ràng rồi, Mộ An Thịnh cũng không còn bị tình yêu che mắt như trước nữa, cho nên nói ta cũng rất muốn hắn cũng hiểu, Mộ An Thịnh người đó căn ngươi không phải là cái gì. Hắn thật sự là một người dã tâm như sói. ”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Sở Xu Hoa, Mộ Hoài Trần lần này cũng là tin tưởng Sở Xu Hoa cũng không có bởi vì những lời vừa rồi Sở Xu Hoa nói tiếp tục hoài nghi Sở Xu Hoa.

"Hiện tại ngươi cũng có thể xem như hiểu được, vì sao ta lại đột nhiên biến thành như vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy chuyện trước đây của ta là bởi vì mới muốn lừa gạt ngươi? ”

Mắt thấy hiểu lầm của hai người đã giải thích rõ ràng, Sở Xu Hoa liền đi tới trước mặt Mộ Hoài Trần, muốn cùng Mộ Hoài Trần cố ý trêu ghẹo nói.

"Chuyện lúc trước, kỳ thật ta cũng đã hiểu lầm ngươi, nhưng bây giờ ngươi nói rõ ràng với ta, ta tự nhiên cũng sẽ không hiểu lầm ngươi nữa, yên tâm đi, chút năng lực phán đoán này ta vẫn có."

Mộ Hoài Trần bất đắc dĩ sờ sờ trán Sở Xu Hoa, hy vọng Sở Xu Hoa cũng có thể hiểu được một phen khổ tâm của mình, sở dĩ vừa mới hỏi Sở Xu Hoa như vậy, đơn giản chính là kinh ngạc trước lời nói thành thục của Sở Xu Hoa mà thôi.

"Ta tự nhiên là đứng về phía ngươi, ta chính là phu nhân của ngươi a, làm sao có thể khuỷu tay rẽ ra ngoài đây?"

"Đúng rồi, ta nhớ tới."

Sau khi mâu thuẫn giữa hai người được giải quyết, Mộ Hoài Trần đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Có chuyện gì vậy? Đây có phải là điều gì quan trọng để quên? ”

"Đích thật là có một chuyện trọng yếu quên mất, đến bây giờ ta mới nhớ tới, ta hiện tại có một chuyện khác cần ra ngoài xử lý một chút, ngươi một mình ở nhà có được không?"

"Đi ra ngoài muộn như vậy muốn làm gì?"

Lần này, đến lúc đó làm cho Sở Xu Hoa bắt đầu lo lắng cho Mộ Hoài Trần, nếu như Mộ Hoài Trần cứ như vậy không giải thích được xuất môn mà nói, có thể hay không xuất hiện ngoài ý muốn gì hoặc là có thể bị lừa hay không?

"Yên tâm đi, ta có chuyện của mình phải đi xử lý, ngươi nếu không ở nhà chờ ta trở về."

"Đi ra ngoài bao lâu?"

"Cần phải đi ra ngoài một thời gian, cho nên nói muốn nói với ngươi một chút, nhưng ngươi cũng nhất định phải bảo đảm an toàn cho mình, chớ giống lần trước."

Lần trước đích thật là có sát thủ ám sát Sở Xu Hoa, Sở Xu Hoa lúc giải thích với chúng ta cũng đem chuyện này nói ra, tuy rằng Mộ An Thịnh người này còn rất đáng ghét, thế nhưng lần trước nếu như không có Mộ An Thịnh quấy rầy mà nói, đối với Sở Xu Hoa mà nói coi như là một trạng thái phi thường không tốt.

"Chuyện này ta biết rồi, bất quá ta vẫn cảm thấy chuyện này vẫn có chút khả nghi, bất quá hắn nếu có thể ám sát ta, ngươi cũng phải chú ý tâm tư của mình."

Tình cảm của hai người này vẫn là phi thường không tệ, Mộ Hoài Trần muốn ra ngoài, thế nhưng Sở Xu Hoa lại một mực lo lắng Mộ Hoài Trần, Mộ Hoài Trần một mực lo lắng Sở Xu Hoa.

Có đôi khi bị người ta trực tiếp lo lắng, đối với bọn họ mà nói vẫn là phi thường tốt.

"Vậy ta trong chốc lát liền ra ngoài, trong khoảng thời gian này nếu như ta không ở nhà, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ở trong phủ, ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài."

Cuối cùng trước khi đi, Mộ Hoài Trần vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Sở Xu Hoa, hy vọng Sở Xu Hoa có thể hiểu được một phen hảo ý của mình.

"Ta biết rồi, ngươi đơn giản là lo lắng những người đó sẽ làm một ít chuyện bất lợi đối với ta, nhưng ta cảm thấy hẳn là sẽ không, dù sao lúc trước ngươi cũng đã phái người đi ra ngoài điều tra."

Sở Xu Hoa ngược lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì.

"Ngươi cảm thấy không có gì, nhưng tâm tư của những người đó ngươi cũng đoán không ra, cho nên nói ngươi nhất định phải đáp ứng ta hảo hảo, ngàn vạn lần không nên ra ngoài, ta không ở nhà lại càng không nên ra ngoài, không nên cảm thấy những người đó sẽ là người tốt như thế nào, bọn họ đều là một ít gϊếŧ người không chớp mắt."

Nhìn ngữ khí phong khinh vân đạm của Sở Xu Hoa như vậy, trong lòng Mộ Hoài Trần tự nhiên là phi thường sợ hãi, sợ Sở Xu Hoa bị bọn họ khi dễ, sợ Sở Xu Hoa trong khoảng thời gian mình vắng mặt bị gian nhân hại.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui một địa điểm tốt nhất cũng chính là trong phủ của mình, chỉ có để cho Sở Xu Hoa ở chỗ này, Sở Xu Hoa mới có thể ở dưới hoàn cảnh tốt nhất.

Sở Xu Hoa không nói gì, yên lặng đưa Mộ Hoài Trần đi tới cửa.

"Lần này đi ra ngoài ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, không cần chỉ nói để cho ta chiếu cố tốt ngươi thân, mà ngươi quên mất thân thể của mình, nghe thấy không?"

Sở Xu Hoa ít nhiều có chút lo lắng, Mộ Hoài Trần vẫn luôn dặn dò Mộ Hoài Trần.

"Ta tự nhiên sẽ bảo vệ tốt ngươi thân, nhưng bây giờ ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ngươi sẽ nghe lời, ta phải ở chỗ này thật tốt không cần ra ngoài."

Thái độ của Mộ Hoài Trần vẫn phi thường kiên định, vẫn hy vọng Sở Xu Hoa có thể hảo hảo đi theo mình, cam đoan có thể hảo hảo làm cho mình yên tâm.

"Ngươi cũng không cần kháng cự chuyện này như vậy, ta đơn giản chỉ là hy vọng ngươi có thể hảo hảo, cho nên nói nhất định phải đáp ứng ta, nói như vậy ta ở bên ngoài làm việc cũng có thể hảo hảo, cũng sẽ không quá lo lắng chuyện của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, Mộ Hoài Trần sờ sờ trán Sở Xu Hoa, thật sâu cùng Sở Xu Hoa giải thích, hy vọng Sở Xu Hoa có thể hảo hảo hiểu được một phen vất vả của mình.

Sở Xu Hoa cười nhìn nam nhân trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, chính là một nam nhân kiếp trước yêu mình thảm như vậy, mà cả đời này mình cùng hắn ở chung một chỗ vẫn đối với mình tốt như trước.

Giờ khắc này Sở Xu Hoa mới phát hiện mình thật sự không chọn sai, cũng không có đánh cuộc sai nam nhân này thật sự có thể cả đời cho mình hạnh phúc.