"Anh, ngày mai công ty được nghỉ, có thể cùng em ra ngoài chơi không?" Vân Y vẻ mặt nhút nhát nhìn Vân Gia Ý.
Lúc này, Vân Gia Ý trên mặt biểu tình đạm nhiên, đối với đề nghị của Vân Y, cũng không có cảm giác gì.
"Không rảnh." Vân Gia Ý không hề nghĩ ngợi, lập tức liền cự tuyệt.
Vân Y biết Vân Gia Ý không dễ thuyết phục, nhìn cái dạng này của Vân Gia Ý...
"Anh trai, cha mẹ không phải có một cái biệt thự ở bờ biển sao? Em muốn đi chơi ở đó một lần, chỉ là đi một mình có chút sợ hãi."
Vân Gia Ý nhìn Vân Y, không nói gì.
Vân Y nói xong, cũng không nói gì thêm, liền dùng loại ánh mắt khẩn cầu, đáng thương nhìn Vân Gia Ý.
Vân Y phát hiện, kỳ thật Vân Gia Ý thoạt nhìn lạnh nhạt, bộ dáng lạnh lùng khó tiếp cận.
Chính là, nếu tiếp xúc gần rồi, sẽ phát hiện, kỳ thật Vân Gia Ý không phải khó tiếp xúc, chỉ là Vân Gia Ý không thích bộc lỗ cảm xúc của hắn ra ngoài, là mẫu người ngạo kiều điển hình.
Cho nên người khác thường nhìn không ra Vân Gia Ý đến tột cùng đang nghĩ gì.
Cộng thêm nhiều năm chìm nổi trên thương trường chiến đấu hăng hái, bộ mặt của Vân Gia Ý đã được rèn luyện đến cứng đơ đi, dù sao thì trên thương trường, quan trọng nhất là không được để cho đối thủ nằm được suy nghĩ của bản thân.
Như vậy, tại thời điểm đàm phán, cũng là ưu thế lớn
"Anh."
Vân Y mỗi lần gọi Vân Gia Ý là anh trai, lại nghĩ tới việc mình muốn công lược Vân Gia Ý, trong lòng đều sẽ sinh ra một loại ý nghĩ quái dị.
Kiểu tình cảm "lσạи ɭυâи"" này, Vân Y muốn trực tiếp từ bỏ.
Đù má, khẩu vị lần này thật sự quá nặng.
Tuy rằng là nguyên chủ và Vân Gia Ý không có quan hệ huyết thống cũng hảo, nhưng sống với nhau bao nhiêu năm, giờ lại sinh ra cảm tình nam nữ, vượt giới hạn như vậy, Vân Y trong lòng vẫn là có một chút chướng ngại.
Hệ thống ở biết này Vân Y trong lòng có một ít ngăn cách, chỉ muốn nói cho Vân Y: thế này đã kêu là chướng ngại? Vị diện kế tiếp, càng thêm khẩu vị nặng, cô cũng từ chối tiếp thu sao?
"Được." Vân Gia Ý nhìn ánh mắt khao khát của muội muội, lại nhớ tới thời điểm hai người còn nhỏ, Vân Y vì mua không nổi một con búp bê Tây Dương, đứng ở trước tủ kính hồi lâu không chịu rời đi, gương mặt đáng thương hề hề.
Vân Y thấy Vân Gia Ý gật đầu đồng ý lúc sau, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, giống như trút được gánh nặng......
Vân Gia Ý cảm thấy đã nói chuyện đủ, liền
trực tiếp mà đóng cửa phòng, chút nào cũng đều không có để ý tới người còn ở
cửa là Vân Y, cảm thụ như thế nào.
Vân Y bị phũ như vậy, cũng không quá để ý.
Dù sao, lần này mang theo Vân Gia Ý đi giải sầu, có lẽ cô nên tranh thủ dọn sạch một chút sương mù trong lòng
Vân Gia Ý.
Nói cách khác, nếu sự tình Âu Dương Tuyết
vẫn cứ quanh quẩn ở trong lòng Vân Gia Ý,
càng tích tụ lại
càng mệt người, chỉ sợ Vân Gia Ý sẽ ngộ nhận là
chính mình đối với Âu Dương Tuyết tình thâm ý trọng.
Còn không biết, sau này sẽ làm ra cái
sự tình gì.
Ngày hôm sau, Vân Y sáng sớm đã tỉnh dậy, tuy rằng chỉ đi làm được một ngày ở công ty, cô liền vừa vặn trúng được ngày nghỉ phép.
Chính là, Vân Y đối với sinh hoạt trong công ty,
một chút cũng không chờ mong.
*Hết thế giới này sẽ chuyển sang làm hố mới, vẫn là xuyên nhanh, hố mới có vẻ cốt truyện hay hơn quyển này nhiều:)