Gần hai ngàn năm sau.
Năm nay, có một chuyện khϊếp sợ trong giới khảo cổ học —— mộ hợp táng của Cảnh Đế và Hoàng hậu đã được chứng thực, càng khó tin hơn chính là, thiên tai từ xưa đến nay đều không thể làm tổn thất đến mộ Đế hậu.
Do đó, khảo cổ học chỉ tiến hành khai quật bảo trì, thu thập các vật chôn cất tiếp xúc bên ngoài, bên trong không cần phải phá bỏ.
Sự việc này đã làm dấy lên làn sóng tìm kiếm sôi nổi trên mạng, các nhà khảo cổ học cực đoan ủng hộ việc buộc phải phá bỏ để làm sáng tỏ sự thật lịch sử về việc Cảnh Đế có tự đốt thành hương hay không, một thời gian rất dài, chính phủ chỉ có thể tăng cường tuần tra khu vực mộ huyệt, đề phòng vạn nhất.
Về Tề triều, vì là triều đại thịnh vượng nhất của đất nước văn minh cổ đại về hương, nên lợi dụng sự nhiệt tình khai quật lăng mộ của Hoàng hậu Cảnh Đế Tề triều, bảo tàng Hải Thị với tư cách là đơn vị tổ chức, tổ chức triển lãm "Tề Hương".
Lãnh đạo Trường Trung học cơ sở Hải Thị vỗ ót, đã đến lúc tập hợp các em ra ngoài thư giãn.
Do đó, các cuộc triển lãm đã được xem theo đợt vào cuối tuần trong vài tuần qua, và tất cả những người lẽ ra đang ngủ ngon lành trên giường đều bị đào ra và đưa đến bảo tàng.
"Chu Hình Ngụy Lễ Tề Hương, cùng trình độ với đường thi Tống Từ, chủ đề triển lãm hôm nay của chúng ta chính là Tề Hương." Hướng dẫn viên cầm chiếc loa nhỏ giải thích.
Các học sinh buồn ngủ.
Lưu Dao là giáo viên chủ nhiệm của lớp số chín trường trung học cơ sở, cùng hướng dẫn viên thương lượng, sắp xếp cho bọn trẻ đi đến khu vực tiếp theo.
Đột nhiên, cô ấy phát hiện một cô gái trong lớp đang đứng ngây ngốc tại chỗ, đôi mắt to của cô ngập nước, dưới ánh sáng dịu dàng của triển lãm, làn da trắng đến mức có thể phát sáng, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ là trên mặt có chút đăm chiêu.
"Diệp Dĩ Vân, đi theo đội." Lưu Dao gọi cô.
Lưu Dao rất thích Diệp Dĩ Vân, không chỉ bởi vì cô đáng yêu, mà còn bởi vì thành tích học tập của cô rất tốt, lại nghe lời, lúc này, cô ấy gọi cô một tiếng, Diệp Dĩ Vân mạnh mẽ phục hồi tinh thần, nhìn Lưu Dao.
Cô cau mày khó chịu và báo cáo: "Thưa cô, em bị đau bụng.”
Lưu Dao nói: "Đi vệ sinh đi, em biết đường đi chưa? Có cần tôi đưa em đi không?”
Dĩ Vân chỉ vào hướng dẫn trên: "Em biết rồi, cảm ơn cô.”
Dĩ Vân vội vã đi vào nhà vệ sinh, cô vừa đến thế giới này, muốn hỏi kỹ hệ thống, hệ thống chỉ nói với cô: "Cô nên giải quyết chuyện đau bụng của mình trước đi!”
Dĩ Vân nói đau bụng là thật không phải là cái cớ, cô cúi đầu nhìn.
Ôi, xui xẻo là bà dì đến, cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, thời gian bà dì của Diệp Dĩ Vân không phải gần đây, cho nên trên người cô cũng không có chuẩn bị.
Bây giờ vấn đề là cô đang ở trong nhà vệ sinh, ai có thể giải cứu cô đây?
Dĩ Vân lấy điện thoại di động, mở WeChat ra, lập tức tìm được một cái tên: Phó Thanh Trúc.
Dĩ Vân cười ha ha: "Người này chính là nam chủ của thế giới này đúng không?”
Hệ thống đã cố gắng đấu tranh: "... Không, không.”
Dĩ Vân: "Với một cái tên hay và một ảnh đại diện trừu tượng hấp dẫn như vậy, sao có thể không phải là nam chính được?” Avatar trừu tượng theo lời Dĩ Vân nói là nền đen tinh khiết, bên trong có một chấm trắng, giống như mặt trăng.
Hệ thống từ bỏ cuộc đấu tranh: "Đúng đấy, thật sự là như vậy.” Giác quan thứ sáu của người phụ nữ này làm cho nó chẳng có cảm giác thành công gù cả.
Dĩ Vân đắc ý cười: "Đã đến lúc để anh ta tới giúp tôi rồi!”
Hệ thống: "Cô muốn làm gì?”
Cuộc trò chuyện giữa Diệp Dĩ Vân và Phó Thanh Trúc, từ bên ngoài giao diện nhìn vào chỉ có một cái [Biểu tượng hoạt hình], Dĩ Vân không chuẩn bị trước, trực tiếp nhấn vào, một giây sau, Dĩ Vân từ từ kéo cuộc trò chuyện lên, hơi nheo mắt lại——
Chỉ nhìn vào lịch sử trò chuyện trước đó:
Diệp Dĩ Vân là ảnh đại diện heo con: Phó Thanh Trúc, em muốn nói với anh một chuyện.
Phó Thanh Trúc là avatar trừu tượng:?
Hình đại diện heo con: Em thích anh!
Avatar trừu tượng: Đang mơ à?
Hình đại diện heo con: [Biểu tượng cảm xúc hoạt hình]
Dĩ Vân: "..."
Mở đầu đã bị chảy máu, như vậy có sao không?