Chu Tuệ nghe xong, lại lườm nàng một cái: "Con nhóc này, sao dám lảm nhảm! Cẩn thận ta cầm chổi đánh con từ phố Đông sang phố Tây!”
Chu Xuân Đào nhảy dựng lên, làm mặt quỷ với các nàng: "Hơi hơi, đến đánh con đi!”
Không đợi Chu Tuệ phản ứng, nàng ta đã giẫm loạn hương vị hun đúc, giương móng chân và chuồn mất không một dấu vết, để lại Chu Tuệ tức giận: "Nha đầu thối này, thật sự là không làm cho người ta bớt lo!”
Lan Dĩ Vân rót cho Chu Tuệ một ly nước.
Chu Tuệ đối với nàng vô cùng dịu dàng: "Nếu Xuân Đào hiểu chuyện và có thiên phú được nửa phần như con, ta cũng không phải tự chuốc lấy tức giận như vậy.”
Lan Dĩ Vân phải lộ ra má lúm đồng tiền: "Dì Tuệ quá lời rồi, kỹ thuật này của con đều do dì Tuệ dạy, con cũng chính là Xuân Đào, tuy hai mà một.”
Lời nói trung thành như vậy, là những gì mà Chu Tuệ muốn nghe, bà ta thả lỏng thân thể, thở dài: "Lan Hương, không phải dì Tuệ nhất định phải đặt hương của con dưới danh nghĩa Xuân Đào, mà là hiện tại, bao nhiêu người nhìn chằm chằm Thiên Hương Các, nếu để cho bọn họ biết được Xuân Đào căn bản sẽ không biết pha hương, Thiên Hương Các không có người kế thừa, vậy toàn bộ Thiên Hương Các, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."
Lan Dĩ Vân nói: "Con đều hiểu, dì Tuệ yên tâm.”
Thật ra nàng biết rất rõ, hành động này của Chu Tuệ là "diễn" cho nàng xem. Bởi vì nàng còn nhỏ tuổi, trong việc pha hương lại có trình độ như vậy, khiến Chu Tuệ vừa yêu vừa sợ.
Yêu tài năng của nàng, nhưng lại cũng sợ sự phản bội của nàng.
Cho nên, Chu Tuệ không dám để "Lan Hương" đứng đầu Kinh Thành, mà là để cho "Đào Hương", cũng chính là Chu Xuân Đào, trở thành nhà điều hương hạng nhất trên danh nghĩa.
Nói cách khác, Lan Dĩ Vân là nhà điều hương sau lưng Chu Xuân Đào, những hương nàng điều chế ra, đều là của Chu Xuân Đào.
Trong mắt Chu Tuệ, bà ta làm như vậy, thứ nhất, có thể phòng ngừa Lan Dĩ Vân vì danh tiếng quá lớn, mà rời khỏi Thiên Hương Các tự lập môn hộ, thứ hai, có thể che giấu sự kém cỏi của con gái mình và làm cho nàng ta nổi danh khắp Kinh Thành.
Cho nên, cách một khoảng thời gian, Chu Tuệ đều phải nghe lời trung thành của Lan Dĩ Vân, mới có thể yên tâm.
Bà ta yêu nhất vẫn là con gái ruột Chu Xuân Đào, nhưng hôm nay trò khôi hài này, Chu Xuân Đào cho rằng Chu Tuệ nhắm vào nàng ta, thiên vị Lan Dĩ Vân.
Tuy nhiên, Lan Dĩ Vân nhìn thấy, lại cho rằng rất không cần thiết.
Sau khi Chu Tuệ mua nàng về, bà ta chưa từng bạc đãi nàng, cho nàng đồ ăn ngon, mặc đẹp ở Thiên Hương Các, cớ sao lại nghĩ tới tự lập nghiệp?
Thật khó khăn biết bao.
Hơn nữa chuyện nàng thay Chu Xuân Đào điều hương, nàng thích điều hương, nàng điều hương có thể nổi tiếng Kinh Thành, chính là bản lĩnh của nàng, hư danh có thể bị cướp đi, nhưng bản lĩnh thì không thể.
Cho nên, mặc kệ "Lan Hương", hay "Đào Hương", hư danh đối với nàng mà nói, không sao cả.
Nàng hiền hòa nghĩ, hiện trạng rất tốt, nàng đã thấy thỏa mãn rồi.
Lan Dĩ Vân có một trái tim tinh tế, dù là Chu Tuệ tìm mọi cách tính kế, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng nàng lại rộng lượng như vậy.
Lập tức, một vυ' già bước vào cửa, báo: "Chủ nhân, Thiên Hương Các có khách quý tới.”
Thiên Hương Các là Hương Các được quan to và quý nhân yêu thích nhất, không phải tất cả mọi người đều có thể được xưng là "khách quý” ở chỗ Chu Tuệ, những phu nhân nhà quan viên ngũ lục thất bát phẩm kia, Chu Tuệ chưa bao giờ gặp.
Vì vậy, bà ta không quan tâm nhiều: "Khách nào?”
Vυ' già nháy mắt: "Tiểu nhân không dám nhìn thẳng, chỉ nghe tiên sinh phòng thu chi nói, trên người người tới có đeo một khối lệnh bài chữ "Cảnh".”
Cảnh?
Cả Kinh Thành, nhà nào dám đeo lệnh bài với chữ "Cảnh"? Ngoại trừ Cảnh Vương phủ, thì không còn ai khác nữa!
Cảnh Vương phủ ở trong Kinh Thành, là quý trung quý giá.
Cảnh Vương gia nửa đời binh đao, khi trở về nắm trong tay quyền thế ngập trời, dưới một người trên vạn người, vị tiểu hoàng đế trên đan vệ kia không chỉ không dám khoe khoang với hắn, mà còn phải dựa vào hắn.
Lại nói ngoại hình của Cảnh Vương gia kia, trên phố lưu truyền hắn cao lớn anh vũ, tướng mạo như Phan An, nữ tử gặp người hoàn toàn động tâm, Chu Tuệ trước kia chỉ coi hắn là nhân vật trong truyền thuyết, nào ngờ, Thiên Hương Các có thể có quan hệ gì với hắn được chứ!
Nếu Thiên Hương Các được Cảnh Vương gia nhìn với con mắt khác, không chỉ mang lại tiền bạc, mà còn có vô số lợi ích...
Chu Tuệ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, bà ta ho vài tiếng để che dấu thất thố, vội vàng đứng lên, chỉnh lại quần áo: "Ai da, ta vừa mới tiếp xúc với nhiều hương liệu như vậy, có phải trở về thay quần áo trước hay không!”