Trong yến tiệc, Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu tiên, chỗ ngồi của Sở Thừa An là vị trí đầu tiên bên phải, sau khi Hoàng đế tự mình phong hắn làm Vũ An Hầu, trên đài tròn trung tâm có một đám vũ nữ tư thái xinh đẹp, theo tiếng nhạc của dàn nhạc tơ tằm nhẹ nhàng nhảy múa, các đại thần ăn uống linh đình, vui mừng.
Sau ba vòng rượu, vị Hoàng đế ba mươi tuổi cười nói: "Hoài Chi, mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở biên cương, trong nhà không có tri kỷ hầu hạ ngươi, hiện giờ không có ai làm chủ cho ngươi, thế nào, có coi trọng cô nương nào không? Trẫm làm chủ cho ngươi.”
Hoài Chi là tên chữ của Sở Thừa An.
Cưới hỏi là chuyện thường ngày, Sở Thừa An đã sớm nghĩ ra lí do tốt, vái chào Hoàng đế một cái, rồi nói: "Hồi Hoàng thượng, Tây Bắc đã bình định, nhưng Tây Nam vẫn có mối họa Nam Di, thần một lòng báo gia phục quốc, chưa dám nghĩ đến chuyện cưới vợ.”
Hoàng đế chuẩn bị hậu chiêu: "Trẫm nghe nói, Hoài Chi có ý với thiên kim nhà Đỗ thị lang?”
Cái gì cũng khó thoát khỏi kẻ mắt của Hoàng đế, Sở Thừa An hào phóng thừa nhận: "Thừa An muốn lĩnh giáo thuật trồng hoa của nàng, lại không nghĩ tới, thì ra là tỳ nữ bên cạnh nàng biết trồng hoa, đúng là náo loạn thành trò cười rồi.”
Hoàng đế cười ha ha, trêu chọc: "Nếu ngươi có người mình thích, phải xuống tay sớm một chút, bằng không nàng gả cho người khác làm tân nương, ngươi sẽ hối hận không kịp.”
Sở Thừa An nói: "Thần nhớ kỹ giáo huấn của bệ hạ.”
Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế, nói: "Được rồi, bệ hạ suy nghĩ vì Hầu gia, không phải là giáo huấn gì, Hầu gia cũng đừng quá mức câu nệ.”
Dứt lời, mấy người vui vẻ cười lớn.
Lúc này, vυ' nuôi của tiểu thái tử ôm tiểu thái tử lại đây, tiểu thái tử năm nay mới bốn tuổi, chính là tuổi ngây thơ non nớt, trên tay ôm một đồ màu trắng, chạy tới bên cạnh hoàng hậu: "Mẫu hậu đoán xem, đây là cái gì?”
Hoàng hậu cưng chiều vuốt tóc tiểu thái tử: "Đây là con thỏ con.”
Sở Thừa An đang bưng ly rượu trong tay thì dừng lại, đồ tử, đồ tử gì?
Chỉ thấy một con thỏ từ trong ngực Thái tử nhảy xuống, Sở Thừa An mới biết là thỏ chứ không phải đồ tử, nhưng hắn chợt nghe "Thỏ", trong đầu vang lên câu "Đăng đồ tử" mang theo chút tức giận kia.
Đây là cử chỉ điên rồ sao?
Hắn buông chén rượu xuống, ngón tay vuốt ve dọc theo chén rượu, tròng mắt lướt theo động tác ngón tay, đó là dấu vết của sự không vui.
Lại qua một chén trà, Hoàng đế phất tay một cái, tiếng đàn dừng lại, hắn mang theo hoàng hậu, lại nói: "Trẫm mệt mỏi rồi, chúng ái khanh cứ tự tiện.”
Theo từng tiếng "Cung tiễn Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương", bầu không khí trong yến hội càng thêm thoải mái, thần tử đi tới đi lui, đây là dịp quan trọng để giao thiệp với mọi người, mà Sở Thừa An chính là người cần được giao thiệp, nhưng hắn không có ý định dính líu tới ai, ngay sau bước chân của Hoàng đế hắn cũng chuồn đi.
Trộm được nửa ngày nhàn rỗi, hắn đi dạo dọc theo hồ Châu Ngọc ở ngự hoa viên, chợt phía sau có người tới gần, hắn cảnh giác bắt lấy tay người nọ chuẩn bị tập kích bả vai hắn ta, nghe được một tiếng "Hí": "Ôi chao, Hoài Chi huynh, là ta!”
Phía sau truyền đến âm thanh của bằng hữu, Sở Thừa An buông tay hắn ta ra.
Bằng hữu tên là Hoa Cẩm, hắn ta mặc quan bào màu xanh da trời, tựa vào bên gốc cây liễu, vừa xoa cổ tay vừa hỏi: "Trong lòng huynh có việc gì à?”
Sở Thừa An mất tập trung, nói: "Không có.”
Hoa Cẩm không chịu buông tha: "Thật sự không có? Dù sao ta nhìn huynh không giống như là không có việc gì, ta nói cho huynh biết, nếu như để tâm sự ở trong lòng quá lâu, sẽ biến thành tên trọc đấy.”
Sở Thừa An khựng lại, tên trọc, đăng đồ tử.
Đúng lúc, bên kia hồ Châu Ngọc là tiểu thư thế gia đang thả đèn lên trời, một đứa trẻ giọng to rõ ràng nói: "Trên trời có đèn màu tím! Màu tím!”
Màu tím, lại là đồ tử, Sở Thừa An: "..."
Thật sự là... không... lưu ý, toàn bộ thế giới đều là tiếng "đồ tử", sợ hắn quên nha hoàn kia sao.
Hoa Cẩm chỉ vào bên kia hồ, nói: "A, chúng ta ở chỗ này có thể nhìn thấy những thiên kim kia, huynh nhìn xem, mặc quần áo màu vàng nhạt chính là thiên kim nhà Liễu đại nhân, bên cạnh nàng là nhà Tần đại nhân, hai người có khăn tay giống nhau, còn có vị bên trái các nàng là thiên kim nhà Đỗ đại nhân..."