"Ngươi cố ý để vòng tay ở đó đúng không?" Hệ thống hỏi.
Dĩ Vân ngồi trên xe ngựa ngáp một cái: "Đúng vậy, bảy năm sau Sở Thừa An nhất định sẽ đến Đỗ phủ, vòng tay là một cơ hội.”
Hệ thống hỏi lại: "Đây là cách ngươi nói sẽ không có tai nạn?”
Dĩ Vân lười giải thích nhiều như vậy, chỉ nói: "Ngươi rồi sẽ biết.”
Nàng cùng hệ thống vừa nói xong, người bạn nhỏ Đỗ Như Nguyệt đã "a" một tiếng, dụi dụi mắt, Dĩ Vân rửa khăn lau mặt cho Đỗ Như Nguyệt, mí mắt Đỗ Như Nguyệt đánh nhau còn chưa tỉnh ngủ, Dĩ Vân nói: "Nhìn xem nô tỳ mang đến cho tiểu thư cái gì”
Đỗ Như Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi: "Cái gì vậy?”
Dĩ Vân từ bên người lấy ra một bó hoa núi lớn, hương hoa nhàn nhạt tràn ngập cả xe ngựa.
Đỗ Như Nguyệt vui mừng nói: "Hoa hoa, thật xinh đẹp! Lấy ở đâu vậy?”
Dĩ Vân nói: "Hoa vừa hái ở đường núi...".
Tiếng cười của Đỗ Như Nguyệt từ trong xe ngựa truyền ra, các hộ viện hai mặt nhìn nhau, quên đi, có thể làm cho tiểu thư vui mừng như vậy, cũng là Đỗ Dĩ Vân có bản lĩnh, chuyện hôm nay sẽ không bẩm báo cho Đỗ lão gia cùng Đỗ phu nhân nữa.
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, bảy năm đã trôi qua.
Ngày hôm nay, Kinh Thành vô cùng náo nhiệt, bởi vì mấy năm chiến tranh cùng Nhung Địch kéo dài, Đại Kỳ hoàn toàn thắng lợi, từ nay về sau Nhung Địch không được xâm phạm Đại Kỳ, hàng năm đều phải cống nạp, còn phải đưa công chúa của bọn họ đến hoàng cung hòa thân, thật sự là hả hê lòng người.
Tin tức tựa như bông tuyết bay vào các nhà Kinh Thành, ngay cả nữ tử ở khuê các cũng đều biết chuyện này, bao gồm cả Đỗ Như Nguyệt.
Một nha hoàn chải tóc cho Đỗ Như Nguyệt: "Tiểu thư, yến hội tiến cung lần này, là yến tiệc nghênh đón mừng cho dũng mạnh đại tướng quân, hôm trước Đại tướng quân hồi kinh kỳ thật đã làm qua một lần, nhưng Hoàng Thượng ngại không đủ long trọng, vẫn là muốn làm lại cho hắn một lần nữa.” Có thể nói thánh quyến đang nồng đậm.
Đỗ Như Nguyệt tò mò hỏi: "Đại tướng quân thật đúng như mọi người nói, có thể dùng một địch mười, một quyền đánh chết một người Bắc Địch?”
Nha hoàn vô cùng hưng phấn, nói: "Đúng vậy, vào trong cung có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Đại tướng quân, tiểu thư trở về phải giảng giải cho nô tỳ nha.”
Lúc này cửa phòng mở ra, trên tay một nha hoàn cao gầy cầm một bình hoa, bên trong cắm đầy đủ các loại hoa, hoa tươi che khuất khuôn mặt của nàng, người liếc mắt một cái, chỉ thấy ngón tay nàng cầm bình sứ như hành, thon dài lại xinh đẹp.
Đỗ Như Nguyệt vui vẻ nói: "Dĩ Vân!”
Nghe được Đỗ Như Nguyệt gọi một tiếng, nàng lộ ra khuôn mặt của mình từ phía sau hoa tươi, cánh hoa mềm mại lướt qua hai má trắng nõn, da như mỡ đông, lông mày lá liễu khẽ nhướng lên, mắt hạnh nhi ngậm sóng, tươi như hoa lại so với hoa kiều.
Diện mạo như vậy, nếu người không biết chuyện, còn tưởng rằng nàng cũng là tiểu thư nhà ai.
Nhưng nha hoàn kia vừa nhìn là Đỗ Dĩ Vân, hừ nhỏ một tiếng, Đỗ Dĩ Vân tính tình không tốt, ở Đỗ phủ đắc tội quá nhiều người, có thể nói, ngoại trừ Đỗ Như Nguyệt coi nàng là tri kỷ ra, những người còn lại đều không thích nàng.
Đỗ Như Nguyệt không để ý đến tiếng hừ của nha hoàn, hỏi Đỗ Dĩ Vân: "Dĩ Vân, Đại tướng quân thật sự cường tráng như núi sao?”
Đỗ Dĩ Vân liếc xéo nha hoàn kia một cái: "Đừng nghe các nàng nói bậy, nếu người cường tráng như núi, không phải sẽ thành quái vật sao?” Nói xong, nàng ra lệnh cho nha hoàn kia: "Đi lấy chậu nước đến đây.”
Nha hoàn xanh mặt rời khỏi phòng.
Rõ ràng nàng ta cũng là nha hoàn bên người Đỗ Như Nguyệt, nàng ta và Đỗ Dĩ Vân cấp bậc như nhau, nhưng Đỗ Như Nguyệt thiên vị Đỗ Dĩ Vân, Đỗ Dĩ Vân lại luôn thích nắm lấy cái giá chủ tử, thật sự chán ghét.
Mà Đỗ Dĩ Vân thì cầm lược, lưu loát búi tóc hai vòng cho Đỗ Như Nguyệt, đôi mắt thiếu nữ trong gương đồng sáng ngời, đúng là tuổi thanh tú nhất, chỉ là trên mặt mang theo ưu sầu: "Đại tướng quân này thật đáng sợ, ta thật sự sợ hãi, ta không muốn tiến cung.”
Đỗ Dĩ Vân vỗ vỗ bả vai nàng ấy, trấn an nói: "Không cần sợ, lời đồn đều là giả, huống chi cho dù hắn thật sự cường tráng như núi, tại sao hắn lại đánh tiểu thư được, hắn cũng không phải chán sống, dám đánh thiên kim nhà Đỗ đại nhân.”
Đại tướng quân mà các nàng đang nói chính là Sở Thừa An, hiện giờ hắn khải hoàn hồi triều, danh tiếng vang vọng khắp Kinh Thành, trong yến hội hôm nay, hắn còn được phong làm Vũ An Hầu, trở thành tân quý danh tiếng vô song.
Lần này quy mô yến tiệc mừng vô cùng lớn, người có đầu có mặt ở Kinh Thành đều được mời, khác biệt duy nhất chính là, thái giám tuyên chỉ lại chỉ định Đỗ gia mang theo nữ nhi tham dự, hành động này cực kỳ hấp dẫn người khác, Đỗ Như Nguyệt quanh năm ở trong khuê các, nên càng nghĩ càng sợ.
Chỉ là không đợi Đỗ gia ngồi lên kiệu đi, một nha hoàn hưng phấn chạy tới phòng, nói: "Tiểu thư, Đại tướng quân đến Đỗ phủ, hiện tại đang nói chuyện cùng lão gia và phu nhân ở trong sảnh đường!”
Dĩ Vân nhíu mày, hệ thống yên lặng nhiều năm trong đầu đột nhiên nói: "Có hai tin tức, một tốt, một xấu, ngươi muốn nghe cái nào?”
Dĩ Vân: "Tin tốt là Sở Thừa An đến đúng hẹn, tin xấu là sao?”
Hệ thống tiếp nhận lời của cô: "Tin xấu là nam chủ nhầm lẫn, hắn nhận nhầm người cứu hắn là tiểu thư Đỗ gia Đỗ Như Nguyệt, ánh mắt dạt dào coi người ta là ân nhân, hiện tại đến Đỗ gia, có tâm tư nhận ân nhân..."
Dĩ Vân: "... Phốc phốc”