Chương 4.2: Đi tiểu 2 (H)
Thường Oản duỗi một tay còn lại lên, đôi tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ vuốt ve lên xuống, Thẩm Trí cũng gấp không chờ nổi mà đỉnh thân mình di chuyển trong tay nàng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm việc này, Thẩm Trí rất nhanh liền chịu không nổi, Thường Oản thấy lông mày hắn nhíu lại, biết đã sắp tới, nàng lập tức sờ vào hai quả tinh hoàn trướng to.
“A…” Vừa bị nàng chạm vào, Thẩm Trí đã kêu lên: “Đừng! Đừng…. chạm vào chỗ đó…”
Thường Oản không nghe, tiếp tục xoa bóp.
Kɧoáı ©ảʍ bị vỡ đê, Thẩm Trí nức nở: “Mẫu thân…. ta…. ta muốn đi tiểu…. mau dừng lại…”
Thường Oản không rảnh để giải thích cho hắn hiểu cảm giác đi tiểu kia chính là xuất tinh, vì vậy nàng đẩy nhanh tốc độ, giọng nói dụ hoặc: “Không sao đâu, tiểu đi, tiểu xong sẽ thấy thoải mái hơn.”
“Ưm…. a… a…. ưm….”
Thẩm Trí không muốn tiểu, nhưng không khống chế được cơ thể, cảm giác càng lúc càng mạnh, hắn phải nín thở mới có thể không tiểu ra.
Nếu hắn tiểu ra ở đây, mẫu thân nhất định sẽ ghét bỏ…
Một người đã lớn như vậy còn không thể kiểm soát được việc đi tiểu của mình.
Cảm giác xấu hổ càng thúc đẩy ham muốn xuất tinh của hắn, thân thể Thẩm Trí càng ngày càng căng chặt, tiếng rêи ɾỉ cũng càng lúc càng dồn dập.
“Ưm… a… a… mẫu… mẫu thân…. a….”
Cơ thể mất kiểm soát, tốc độ thọc vào rút ra của hắn ngày càng nhanh, có cảm giác như hắn đem lòng bàn tay dịu dàng của mẫu thân xé ra từng mảnh.
Sau mấy chục cú thúc, Thẩm Trí rốt cuộc không nhịn được nữa, co giật, xuất tinh một cách mạnh mẽ.
Chất nhầy trắng đυ.c trong không trung vẽ ra một vòng cung cao nửa mét, phun thẳng vào miệng Thường Oản, vì là lần đầu tiên nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. Thường Oản hài lòng nuốt hết xuống, thân thể trong nháy mắt sảng khoái lên, có chút chưa đã thèm còn chép chép miệng, đem chất lỏng còn sót lại trên tay lên miệng liếʍ sạch sẽ.
Thẩm Trí dần khôi phục sau kɧoáı ©ảʍ, thở hổn hển ngồi dậy, giật mình nhìn Thường Oản liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, đương nhiên hắn vẫn nghĩ đó là nướ© ŧıểυ của mình.
“Mẫu thân! Sao người có thể ăn…. ăn nước…” Hắn chung quy không có mặt mũi nói ra từ ‘tiểu’.
Thường Oản ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ như một con mèo lười. Ánh mắt của nàng nhìn Thẩm Trí làm côn ŧᏂịŧ hắn thiếu chút nữa lại dựng đứng.
Nàng cẩn thận liếʍ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng trên tay mình, không muốn bỏ sót.
Thẩm Trí phát hiện ‘nướ© ŧıểυ’ trên tay Thường Oản lại có màu trắng, hơn nữa nhìn qua còn nhão nhão dính dính, hắn trợn mắt: “Nướ© ŧıểυ của ta sao lại có màu trắng!”
Thường Oản cười lên tiếng: “Đồ ngốc, này không phải nướ© ŧıểυ, là tϊиɧ ɖϊ©h͙.”
“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ là gì?” Thẩm Trí cao trào qua đi trong ánh mắt vẫn còn hơi nước, hai mắt hiện lên vẻ ngây thơ và đáng thương.
“Tϊиɧ ɖϊ©h͙…. là chất lỏng quý giá nhất trong cơ thể nam nhân.” Thường Oản nghĩ nghĩ rồi cười nói, nếu đã làm ra sự tình này thì nàng dứt khoát buông thả bản thân, “Chuyện hôm nay ngươi không được nói với bất cứ ai, hiểu không? Cho dù là ai cũng không thể, chỉ có ngươi và ta biết.”
Thẩm Trí tuy rằng không biết vì sao, nhưng khi tưởng tượng đến chuyện vui sướиɠ này chỉ có hắn và mẫu thân biết, tựa như một bí mật nhỏ giữa hai người, trong lòng hắn như có mật ngọt.
“Được.” Thẩm Trí khẽ mỉm cười, nụ cười như vầng trăng non ẩn mình trong mây, ánh trăng sáng chói rọi xuống dưới, vạn vật lần lượt thức tỉnh, lao vào hấp thu tinh hoa của mặt trăng.
Không nghĩ tới tiểu tử ngốc này cười rộ lên lại thu hút đến thế, Thường Oản không khỏi nhìn đến ngây người.
Thẩm Trí nhìn Thường Oản ngơ ngác nhìn mình thì có chút khó hiểu, nhưng hắn không có dũng khí nhìn lại nàng, vội vàng liếc mắt một cái, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu.
Thường Oản lúc này mới tỉnh táo, nhanh chóng mặc quần áo cho hắn rồi bảo hắn đi ra gian ngoài, sau đó nàng đi đến cửa sổ, mở cửa sổ đối diện với ao sen để xua tan khí vị da^ʍ mĩ trong phòng.