Chó Liếm Điên Phê Công Bị Vứt Bỏ

Chương 10: Cả đêm ngậm Ꮯôn Ŧhịt ngủ, sáng sớm ℕướƈ Ŧıểυ bắn vào Đáy Huyệt 1

Khi Thẩm Vụ tỉnh dậy đã là hoàng hôn, rèm cửa sổ che nắng kéo không hết, tia sáng màu cam chiều vào qua những khe nhỏ, dịu dàng chiếu vào gương mặt trong trẻo của cậu, nhuộm đẫm thành hình ảnh mỹ lệ, đến cả lông mi cũng thành màu vàng nhạt.

Cậu khó khăn giật giật ngón tay thì phát hiện tay phải vẫn luôn bị người kia nắm trong lòng bàn tay.

Lộ Uyên Đình cũng tỉnh lại theo sau đó, mông lung mở to hai mắt không có tiêu cự, đến lúc nhìn thấy người kia, chớp mắt cái con ngươi cũng sáng rực lên. Hắn ngọt ngào gọi một tiếng “anh trai”, hai tay hai chân lại dính tới như bạch tuộc, dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn chôn ở bên trong huyệt nhỏ lại đâm thẳng vào thêm.

Toàn thân Thẩm Vụ đều đau nhức, bụng dưới căng căng, cũng không biết đã bị bắn vào bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cậu còn nhớ rõ trước khi mình ngất đi, Lộ Uyên Đình còn nắm lấy mông mình rồi rút ra đút vào, si mê nắm lấy tay cậu rồi liếʍ từng ngón tay của cậu như chó. Cuối cùng vào lúc bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt vào, cậu cũng đồng thời đạt tới cao trào, thoải mái đến mức mất đi ý thức.

Bây giờ hai người toàn thân trần trụi dính chặt vào nhau, trên người đều là vết đỏ ám muội, huyệt nhỏ mềm mại bị cᏂị©Ꮒ đến nát cũng vẫn đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn. Trường hợp này khiến Thẩm Vụ từ từ nhắm mắt, chuyện thành như thế này không phải điều cậu muốn.

“Rút ra.”

“Không được.” Cậu vừa mới muốn tránh khỏi người Lộ Uyên Đình đã bị hắn ôm đến nghẹt thở, nhưng hắn lại tùy hứng lên. Dươиɠ ѵậŧ cắm ở bên trong da^ʍ huyệt ấm áp, hung ác mài trong thịt da^ʍ ngâm nước da^ʍ đang bao bọc lấy nó. Hắn không hề muốn rời đi dù chỉ một giây, cánh tay tráng kiện nằm ngang trên người cậu càng ôm chặt cậu vào l*иg ngực phía sau hơn, thân thể gầy yếu gần như đều muốn nạm vào.

“Huyệt da^ʍ của anh trai sẽ hút vào, em không muốn rời đi.”

Thẩm Vụ nhanh chóng cảm nhận được rõ ràng thứ đồ vật trong thân thể lại trở nên cứng rắn lần nữa. Cơn tức giận luôn nén ở trong lòng cậu không nhịn được nhen lửa, thật muốn cho con chó điên này một cái tát, nhưng cậu lại bị nhìn ra, cậu dứt khoát cắn một miếng trên mu bàn tay hắn.

Lộ Uyên Đình bị đau buông tay ra trong nháy mắt, cậu nhân cơ hội này tránh thoát, cũng không để ý cơ thể vẫn trần trụi mà xoay người đi xuống giường rồi chạy về phía cửa. Nhưng chốt cửa đã bị khóa, Lộ Uyên Đình từ phía sau bước đến chặn ngang ôm cậu trở về.

Hắn không quá cao hứng vứt cậu lên giường, nghiêng người đè lên: “Anh trai, anh không mặc quần áo còn muốn đi đâu? Anh muốn được bọn họ nhìn hết sao?”

Bởi vì bị giam giữ trong phòng nên cậu khó có thể khống chế được nhân vật nguy hiểm này. Ở ngoài cửa, những người đàn ông hộ công, bác sĩ gia đình đều chú ý về bên này từng giây từng phút, chỉ lo hơi bất cẩn một chút là Lộ Uyên Đình cũng sẽ làm loạn rồi xảy ra chuyện. Dáng vẻ như ma quỷ này của Thẩm Vụ chỉ cần vừa ra khỏi cửa, đảm bảo sẽ lập tức bị phát hiện.

Thẩm Vụ cũng nhớ tới chuyện này, im lặng một hồi mới bình tĩnh lại tâm trạng: “Anh muốn tắm rửa.”

Lúc này Lộ Uyên Đình lại cực kỳ vui vẻ đồng ý: “Em cũng muốn đi tắm cùng với anh trai.”

“Không được.” Thẩm Vụ không hề nghĩ ngợi mà từ chối hắn, sau đó nhìn miệng hắn đang muốn đi tới mân mê, đuôi mắt quét nhìn đống vỏ chăn lộn xộn trên giường, cậu dặn dò nói: “Em mang ga trải giường đi giặt đi.”

Tắm xong ra ngoài, Thẩm Vụ lẳng lặng nhìn mình trong chiếc gương trên tường.

Thực ra cậu lớn lên rất giống với cha cậu, cặp mắt đào hoa phong lưu đa tình, độ dày môi vừa phải. Cho dù lúc mặt không hề có cảm xúc thì khóe miệng hơi vểnh lên tạo ra độ cong như luôn luôn đang mỉm cười, vừa thấy cũng rất thích làm tiểu bạch kiểm cầu xin niềm vui. Chỉ là giữa hai hàng lông mày của cậu có thêm mấy phần ý lạnh, nhìn qua vừa dịu dàng lại xa cách.

Cậu ghét cha mình vì ăn cơm mềm để câu được phu nhân Lộ, kết quả chính mình lại cũng bò lên giường Lộ Uyên Đình. Là con giống cha hay là con giống mẹ? Cả hai cha con cậu đều leo lên giường hai mẹ con bọn hắn mà quấn lấy.

Nhớ lại trạng thái dâʍ đãиɠ của mình ở trên giường, trong lòng cậu có chút buồn nôn.

Bên chân truyền đến tiếng nước “ào ào”, cậu cúi đầu nhìn đã thấy Lộ Uyên Đình ngồi xổm ở bên chân mình.

Đã mười mấy phút đồng hồ trôi qua, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi xổm như vịt, thật sự ngoan ngoãn nghe lời giặt ga trải giường. Hai tay quấy chậu nước trước mặt, bên trong ngâm ga trải giường bị trận ái tình lúc trước của hai người họ làm bẩn. Bởi vì đổ vào quá nhiều nước giặt quần áo mà hiện lên lớp bọt dày đặc hơn cả bọt biển.

“Tại sao lại làm thành như vậy?” Thẩm Vụ đi chân đất tới đá đá cái mông hắn.

Làm bẩn ga trải giường chắc chắn không thể giao cho người giúp việc giặt, nếu không vừa nhìn đã biết hai người bọn họ làm ra. Nếu như bị phu nhân Lộ biết, Thẩm Vụ chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn. Cậu có thể ném ga trải giường đi nhưng đầu óc xoay chuyển, lại muốn giày vò Lộ Uyên Đình một chút, vì thế bắt hắn giặt sạch sẽ ga trải giường, còn không cho hắn dùng máy giặt.

Con trai độc nhất được nuông chiều từ bé thì sao biết giặt đồ bằng tay chứ. Mất cả nửa ngày mà Lộ Uyên Đình vẫn chưa biết cách giặt, còn khiến cả người mình dính bọt, tay ngâm trong nước cũng đều trắng bệch và nhăn lại.

“Giặt không sạch sẽ bị người khác phát hiện, mẹ em sẽ đánh đuổi anh.”

“Không được! Không thể đi.” Lộ Uyên Đình vô cùng tin tưởng chuyện ma quỷ của cậu, căng thẳng cau mày nói, làm như muốn giặt sạch ga trải giường, hai tay trắng bệch của hắn vò càng hăng say.

Thẩm Vụ đi qua: “Anh giúp em.” Nói xong cậu ngồi xổm xuống, thật sự giúp hắn, đổ thêm hơn nửa chai nước giặt quần áo khiến bọt trong chậu trở nên càng nhiều.

Lộ Uyên Đình giặt nửa ngày, bọt biển sống chết đều không sạch, rốt cuộc cũng nhận ra được Thẩm Vụ đang đùa giỡn hắn. Cuối cùng hắn vẫn ném ga trải trường bẩn vào trong thùng rác, thở phì phò ôm lấy cậu, cằm gác trên vai cậu, đôi mắt tủi thân long lanh: “Anh trai xấu xa chết đi được.”

Thẩm Vụ lơ đãng cong cong khóe miệng, nói thật, mỗi lần ức hϊếp Lộ Uyên Đình cậu đều rất vui vẻ. Ai bảo hắn lớn lên lại con mẹ nó đẹp như vậy, một nam sinh cao to lại đẹp đến mức nam nữ không phân biệt được, có một khuôn mặt hồ ly tinh.

Lúc nửa đêm, Thẩm Vụ lại không hề bất ngờ bị đánh thức, chẳng qua lần này không phải bị liếʍ cho tỉnh ngủ mà là bị cᏂị©Ꮒ.