Chó Liếm Điên Phê Công Bị Vứt Bỏ

Chương 8: Bị chó điên mất khống chế đè ra Ꮆiαи ᗪâʍ (H)

“A…” Dươиɠ ѵậŧ to dài mạnh mẽ chen vào, may là có dâʍ ɖị©ɧ dinh dính chảy ra lúc trước bôi trơn nên mới không quá đau, nhưng cảm giác thân dưới bị dị vật phá mở quá mãnh liệt, Thẩm Vụ giãy giụa rồi vai lại bị đè xuống.

“Rốt cuộc cũng cᏂị©Ꮒ được cái huyệt da^ʍ của anh trai.” Lộ Uyên Đình lộ ra vẻ thần kinh mỉm cười một tiếng. Sau khi dươиɠ ѵậŧ được bao bọc cảm nhận được sức hút mười phần từ âʍ đa͙σ chật hẹp, động tác vừa vội vàng vừa thô lỗ va chạm vào huyệt mấy lần, hoàn toàn cᏂị©Ꮒ cả cây vào.

Dường như hắn rất hưởng thụ, hắn thở cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt đều kìm nén đến đỏ lên, trong đáy mắt là yêu thương điên cuồng mãnh liệt.

“Tại sao… A… Tại sao em lại chen vào… Em rút ra nhanh…” Thẩm Vụ hét lên một tiếng, hốt hoảng nắm lấy cánh tay hắn, không hề nghĩ chuyện sẽ phát triển đến mức này.

Bình thường dươиɠ ѵậŧ hắn cứng đến mấy cũng sẽ đều ngoan ngoãn để cho cậu sờ hoặc dùng miệng giúp cho hắn bắn ra, còn việc cắm vào thì bản thân cậu vẫn luôn không cho phép. Tại sao hôm nay hắn lại có thể đánh vỡ quy tắc này, cᏂị©Ꮒ cái thứ căng cứng này vào?

Lúc hắn không phát rồ, rõ ràng vẫn luôn nghe lời cậu răm rắp mà?

Thẩm Vụ nhanh chóng dùng tay đẩy hắn ra, bàn tay đặt trên cơ ngực căng phồng của hắn, cậu đột nhiên giật mình, Lộ Uyên Đình đã không còn là một đứa nhỏ.

Dáng người rắn chắc, bắp thịt trên người căng cứng hiện ra đường nét lưu loát, không một ai có thể nói lên sức mạnh đàn ông của hắn. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy cơ thể giãy giụa của cậu, dùng hai tay mình trói hai tay cậu đặt lên hai bên đầu. Hắn cúi người đè lên, một tiếng cười hừ bằng giọng mũi phát ra rất nhẹ.

Trong lòng Thẩm Vụ căng thẳng như dây cung hoàn toàn bị kéo căng, cậu cảm nhận được cái gì đó bắt đầu mất kiểm soát.

Lộ Uyên Đình đã không bị cậu kiểm soát rút dươиɠ ѵậŧ ở bên trong huyệt của cậu ra. Dươиɠ ѵậŧ dinh dính nước da^ʍ đυ.ng bôm bốp vào thịt trên huyệt của cậu, cảm nhận được thịt da^ʍ đang tận hưởng mà hút vào, vô cùng vui vẻ bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ, lúc này đâu còn tâm trạng nghe cậu nói.

“A… Anh trai, huyệt da^ʍ của anh trai thật chặt, hút dươиɠ ѵậŧ đau quá, sướиɠ…” Lộ Uyên Đình rên lên một tiếng, hơi cúi đầu nhìn cậu. Trên khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên rất quyến rũ, đến cả quai hàm cũng sắc bén quyến rũ.

Trong lòng hắn tràn đầy vui vẻ nhìn chăm chú vào phần thân dưới bị giam cầm trong anh trai, ánh mắt cuồng nhiệt, bên dưới không hề dịu dàng mà rất hung hăng trừu sáp ra vào:

“Anh trai ngon quá, rõ ràng cái huyệt da^ʍ quá mức như vậy nhưng vẫn không chịu cho em cᏂị©Ꮒ, có phải anh ghét em không?”

Dường như mỗi lần dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng đến mức đau đớn thì anh trai vẫn dùng đủ loại cớ để không cho hắn cᏂị©Ꮒ vào cái huyệt da^ʍ mà hắn thích nhất, chỉ chịu bất đắc dĩ dùng tay sờ sờ cho cậu. Cái loại uất ức này xông lên đầu, hắn cũng càng cảm thấy bất an hơn, anh trai thật sự không quá thích mình.

Nếu không thì vì sao không dịu dàng từ sớm, hôn môi hắn, ngoan ngoãn mở đôi chân ra để ăn dươиɠ ѵậŧ hắn vào?

Chó điên nhỏ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn đều cho rằng chuyện người khác đối xử tốt với mình là chuyện đương nhiên, đặc biệt là anh trai. Cái vυ' da^ʍ, âm đế da^ʍ, huyệt da^ʍ, thậm chí là dươиɠ ѵậŧ da^ʍ, hậu môn da^ʍ của cậu cũng đều nên chiều theo hắn vì muốn lấy lòng hắn.

Hắn kịch liệt đẩy hai chân anh trai mình ra, dùng dươиɠ ѵậŧ chống trên cái miệng béo mập đã bị đâm thành một cái hố lớn, sau đó mãnh liệt cᏂị©Ꮒ vào bên trong. Nước da^ʍ không ngừng thẩm thấu ra từ trong khe nhỏ, thấm ướt thân dưới của hai người, trong lúc dươиɠ ѵậŧ cắm vào kéo ra sẽ phát ra những tiếng nước “phụt phụt”.

“A a a… Không cần… Dừng lại, đâm quá sâu…”

“Dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ cᏂị©Ꮒ vào sâu quá… A a a…”

Thẩm Vụ cuối cùng vẫn như bị từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ vọt tới như sóng biển ăn mòn lý trí cậu, mất khống chế rêи ɾỉ. Cậu cảm thấy hơi xấu hổ, lại nhanh chóng giơ cánh tay lên chặn hai mắt, không muốn Lộ Uyên Đình nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của mình.

Lộ Uyên Đình lại cứng rắn lấy cánh tay cậu ra, đôi mắt tập trung nhìn cậu: “Anh trai, nhìn em… Không được phép nhắm mắt, em muốn anh trai nhìn dáng vẻ bị cᏂị©Ꮒ của mình.”

“Không, không cần… A…” Không có cánh tay che chắn, không thể nghi ngờ cậu lại lúng túng như cơ thể bị lột sạch lần thứ hai. Cậu sống chết không muốn mở mắt nhìn Lộ Uyên Đình giơ tay lên đánh mông cậu thế nào, còn dùng dươиɠ ѵậŧ dữ tợn cắm vào phía dưới của mình, đến cả đầu cũng chôn vào bên trong cái gối bên cạnh.

Nhưng không ngờ Lộ Uyên Đình đột nhiên dùng ngón tay nắm chặt lấy viên âm đế, không ngừng lôi kéo.

“A a a…”

Kɧoáı ©ảʍ khiến người ta vỡ đột nhiên kéo tới, hai chân cậu kẹp chặt lại, theo động tác này, âʍ đa͙σ cũng càng kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ hơn rồi phun ra nuốt vào. Lộ Uyên Đinh vẫn đang nắm âm đế kéo ra kéo vào, tiếng thân thể va chạm nhau vang vọng từng tiếng một trong phòng.

Cậu bị bóp cằm ép quay đầu, giọng điệu Lộ Uyên Đình cũng trở nên bắp ép: “Anh trai thật sự không mở mắt sao?”

Cơ thể bị va chạm thô bạo đã mềm nhũn thành vũng nước, dường như Thẩm Vụ không chống cự nổi sự tiến công ác liệt này, chậm rãi mở mắt ra. Tầm mắt vẫn còn bị che kín bởi hơi nước, tận đến lúc hóa thành giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt mới có thể nhìn rõ. Cậu vậy mà bị cᏂị©Ꮒ đến khóc, khuôn mặt luôn luôn dịu dàng dính tìиɧ ɖu͙©, mang theo mấy phần có ý xin tha nhìn kẻ điên đang đè ép lên người mình.

“Đình Đình, không cần… A… Không được đối xử với anh như vậy…”

Thẩm Vụ cảm thấy mình đã lâm vào đại dương mang tên sắc dục, cậu muốn thanh tỉnh, muốn giãy giụa, đột nhiên qυყ đầυ lại hung hăng đâm vào một phát, hoàn toàn chống đỡ vào cửa tử ©υиɠ chật hẹp kia, lý trí cũng hoàn toàn bị cᏂị©Ꮒ cho tán loạn.