Lúc ở trường Thẩm Vụ nhìn thấy quản gia gọi điện đến, thì biết rằng Lộ Uyên Đình chắc chắn lại phát điên nữa rồi, quản gia nhường cho Lộ Uyên Đỉnh nói chuyện với cậu, nhẹ nhàng dỗ dành hắn, sau khi nhẹ nhàng dỗ dành hắn xong, cậu mới có thể nhờ bác sĩ gia đình tiêm thuốc an thần cho hắn, ở nhà chờ cậu ngoan ngoãn trở về.
Chủ nhiệm lớp thấy cậu lại xin nghỉ, cũng đã sớm quen với chuyện này rồi, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Thẩm Vụ, kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra rồi đó, em phải nắm chắc việc học của mình đấy.”
Thẩm Vụ bất đắc dĩ cười rồi vâng dạ, sau đó quay người đi ra ngoài, sắc mặt lập tức lạnh lùng trở lại.
Phiền chết đi được, chưa học được nửa ngày đã phải về nhà dỗ người.
Lúc về đến nhà họ Lộ, quả nhiên thấy phòng khách bị đập thành một đống hỗn độn, người hầu ngồi xổm dưới đất nhặt mảnh lọ hoa vương vãi khắp nơi, nhìn thấy cậu trở về giống như gặp được cứu tinh, có thể thấy Lộ Uyên Đình đã chơi đùa với bọn họ quá mức.
Để ngăn hắn, cửa ra vào và cửa sổ trong phòng của hắn đã được sửa sang lại, ngay cả ba hoặc năm người đàn ông to lớn cũng khó có thể phá được, khi Thẩm Vụ mở cửa, cậu cảm thấy rằng khóa cửa hơi lỏng lẻo, đi vào nhìn thấy Lộ Uyên Đình nằm trên giường.
Đại khái là bởi vì uống thuốc an thần, hiện tại hắn đã ngủ say, tay dài chân dài cuộn tròn thành quả bóng, trong miệng nhẹ nhàng mυ'ŧ ngón tay cái, trong ngực ôm chặt một con búp bê bị xé tả tơi.
Đó là con búp bê mà Thẩm Vụ đã tặng cho hắn từ khi còn bé, đêm nào hắn cũng ôm nó đi ngủ, cho dù có rách tơi tả nhìn không ra hình dạng cũng không ai được động vào chứ đừng nói là mang đi giặt.
Thẩm Vụ vừa vén sợi tóc đen trước trán hắn sang một bên, lập tức đánh thức hắn dậy, hắn đột nhiên mở mắt ra, giây tiếp theo liền kéo cậu gắt gao ôm vào lòng, giống như một con thú nhỏ bất an, vùi mặt vào trong ngực Thẩm Vụ cọ cọ lung tung, cách lớp áo mυ'ŧ lên điểm đỏ.
Vừa liếʍ ngực cậu, vừa khóc nức nở làm nũng với cậu: “Anh ơi, sao giờ anh mới về, có phải anh không cần em nữa rồi phải không?”
Ham muốn bằng miệng từ lúc còn bé đến bây giờ vẫn chưa biến mất, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, hắn cao khoảng 1,8 mét, khi ngủ vẫn thích mυ'ŧ ngón tay, khi Thẩm Vụ ở bên hắn, hắn thậm chí còn thích mυ'ŧ cặp nhũ hoa trên ngực cậu như một chiếc núʍ ѵú giả suốt đêm.
Đáng thương Thẩm Vụ là một người đàn ông, bị hắn mυ'ŧ hồi lâu ngực sữa đã lớn thêm một vòng, còn mềm mềm, hiện tại bị hắn ngậm vào trong miệng, đầṳ ѵú mẫn cảm dựng đứng lên. Cậu cau mày, nhưng vẫn tự mình cởi cúc áo đồng phục học sinh, ưỡn ngực để hắn nhấm nháp.
Mặc dù rõ ràng không có sữa bên trong, nhưng Lộ Uyên Đình vẫn là mê luyến chịu không nổi, hắn ngậm lấy cả đầu nhũ hoa nhỏ kịch liệt liếʍ láp, đầu lưỡi tham lam quét qua đầṳ ѵú, thậm chí còn dùng răng cắn đầṳ ѵú của cậu.
Cảm giác tê tê dại dại tràn ngập toàn thân Thẩm Vụ, cơ thể vì bị liếʍ láp ngày đêm của cậu trở nên cực kỳ nhạy cảm, ngay cả lỗ nhỏ dưới thân cũng có dấu hiệu ẩm ướt, cậu sờ lên cái đầu trước ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chậm lại, Đình Đình a... a…”
Đột nhiên bị hắn cắn một phát, thân thể Thẩm Vụ đau đến run lên, theo bản năng đẩy đầu Lộ Uyên Đình ra, nhưng mắt hắn thấy mình sắp bị đẩy ra, lập tức ngậm lý đầṳ ѵú trong miệng gắt gao bú ʍúŧ, sống chết không chịu buông ram, từ trong mũi còn phát ra giọng điệu “ư ử”.
Giống như một con chó con vậy.
Thẩm Vụ sợ đẩy nữa sẽ bị hắn cắn đứt ngực, liền ôm lấy hắn an ủi, vỗ lưng hắn như bảo mẫu: “Đau quá… Đình Đình, mυ'ŧ từ từ thôi… ngực là của em, không ai giành với em đâu... Ưm…”
Lộ Uyên Đình cắи ʍút̼ đầu ngực bị mυ'ŧ sưng lớn, mυ'ŧ thật mạnh nhưng không có gì chảy ra, hắn chuyển sang bên kia gặm cắn, cuối cùng khiến cả hai nơi đều dính đầy nước miếng và dấu răng của hắn, đầu ngực sưng lên, dựng đứng đáng thương như quả anh đào chín, lúc này hắn nhớ đến một chỗ có thể hút ra nước.
Cánh cửa đóng chặt không hề truyền ra ngoài bất kỳ tiếng động nào, sau khi mấy người hầu quan sát lại, còn tưởng rằng thiếu gia ở nhà đã hoàn toàn được dỗ dành, họ thoải mái thả lỏng người như vừa vượt qua được một kiếp nạn, nên làm gì thì làm, dù dao có Thẩm thiếu gia thì không còn là chuyện lớn nữa.
Nhưng bọn họ không biết rằng, xuyên qua cửa cách âm, luôn truyền đến từng đợt rêи ɾỉ yếu ớt mỏng manh không nhịn được, còn có âm thanh đầu lưỡi liếʍ nước.
Thẩm Vụ nằm ngửa ở trên giường, hai chân đặt lên hai bên vai Lộ Uyên Đình kẹp lấy đầu hắn, để cho hắn vùi vào giữa hai chân của cậu, dùng sức liếʍ huyệt, sống mũi cao vừa chạm vào âʍ ѵậŧ, luồng khí nóng hổi xối xả tràn ngập âm hạch, luồng khí nóng từ hơi thở của hắn phả vào da thịt khiến cậu rùng mình.
“Ưm khó chịu quá… Ngứa quá… Ha a…”